Phục Thiên Thị

Chương 87: Điểm danh

**Chương 87: Điểm danh**
Sự kiện xảy ra ở trước Tử Vi cung mấy tháng trước đã gây chấn động khắp Đông Hải học cung, ai ai cũng biết.
Chu Mục bị Diệp Phục Thiên dùng phương thức nhục nhã nghiền ép đánh bại, chẳng khác gì là gián tiếp tát vào mặt Họa Thánh. Người bên cạnh Họa Thánh đều giữ kín như bưng, không ai dám tùy tiện nhắc đến chuyện này trước mặt ông.
Vậy mà giờ khắc này, tại đại hội bảy cung, Mộc Hồng lại nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người, có thể tưởng tượng người Đông Hải học cung sẽ cảm thấy thế nào. Đặc biệt là câu "Xem xem Phong Lưu huynh đệ tử có được mấy phần phong thái của đệ tử Họa Thánh" chẳng khác nào vả vào mặt Họa Thánh.
Rất nhiều người không dám nhìn sắc mặt Họa Thánh, sợ bị ông chú ý tới.
"Tên ngốc này." Rất nhiều người của Tử Vi cung lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Hồng.
Người Tham Lang cung cũng nhìn Mộc Hồng. Chẳng lẽ gia hỏa này không biết con cái hắn từng bị Diệp Phục Thiên chà đạp qua hay sao?
Mộc Hồng thấy vô số ánh mắt đổ dồn về mình, nghĩ thầm cuộc tranh chấp giữa Họa Thánh và Cầm Ma đến nay vẫn còn ảnh hưởng lớn như vậy, chắc hẳn rất nhiều người đều mong chờ truyền nhân của họ giao chiến một trận.
Đáng tiếc, Hoa Phong Lưu bây giờ hèn mọn, như chó nhà có tang đi cầu cạnh khắp nơi. Đệ tử của ông, tự nhiên cũng không xứng so tài cùng Chu Mục rực rỡ hào quang.
"Cha." Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê phía sau đều tái mặt. Bọn họ không ngờ Diệp Phục Thiên sẽ đột nhiên xuất hiện, cha lại thốt ra những lời như vậy, đây là muốn đắc tội với Họa Thánh và người của Tử Vi cung sao?
Diệp Phục Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Mộc Hồng. Hắn có ấn tượng sâu sắc về gia hỏa này, dù sao thì đây cũng là người đầu tiên hắn gặp sau khi bước chân vào Đông Hải thành. Vậy mà, hắn lại nói ra câu nói này trong trường hợp như vậy.
Liếc nhìn Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê sau lưng Mộc Hồng, Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý. Hai huynh muội này quả nhiên không hề mách tội hắn với phụ thân, có lẽ là cảm thấy mất mặt.
"Tiền bối tốt." Diệp Phục Thiên đột nhiên cười với Mộc Hồng, mở miệng nói: "Ngày xưa gặp tiền bối, ta đã cảm thấy tiền bối chói lọi. Con cái tiền bối càng là rồng phượng trong loài người, sau khi nhập Đông Hải học cung mới biết là đệ tử thiên tài của Tham Lang cung. Có tiền bối dạy bảo, chắc hẳn vô cùng ưu tú."
Hoa Phong Lưu nháy mắt, im lặng nhìn đệ tử của mình. Cái này... còn có thể vô sỉ hơn chút nữa không?
Nhưng mà, vì sao giờ phút này hắn lại có chút mong chờ?
Không chỉ Hoa Phong Lưu, đệ tử Đông Hải học cung cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên. Nghe nói ngày đầu tiên gia hỏa này bước vào Đông Hải học cung, người bị đánh chính là Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê. Đây là thù hằn gì, mà muốn đối xử với Mộc Hồng như vậy?
"Vân Khinh và Vân Nghê hai huynh muội tuy bất tài, nhưng thiên phú vẫn còn. Ưu tú hai chữ, vẫn xứng đáng." Mộc Hồng tự tin cười nói. Mộc Vân Nghê không ngừng kéo y phục hắn từ phía sau, thấp giọng nói: "Cha, đừng nói nữa."
"Ừm?" Mộc Hồng nhíu mày, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
"Xác thực phi thường ưu tú, ngày đó nhập Đông Hải học cung, ta từng lĩnh giáo qua. Hai người đều kế thừa mệnh hồn của tiền bối, thiên tư trác tuyệt, xứng đáng kế thừa phong thái của tiền bối." Diệp Phục Thiên cười nói, khiến cho mặt người Đông Hải học cung đen lại. Gia hỏa này...
Mộc Hồng cười một tiếng, nhìn về phía Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê nói: "Vì sao hai con không nói với ta chuyện này?"
Sắc mặt hai huynh muội Mộc Vân Khinh vô cùng khó coi, khó xử tới cực điểm. Sau đó, Mộc Vân Nghê lạnh lùng nhìn Diệp Phục Thiên, tên hỗn đản này rõ ràng là cố ý.
Thấy biểu lộ của hai huynh muội, Mộc Hồng dường như mới ý thức được có chút không đúng, hỏi: "Ngày đó chi chiến như thế nào?"
Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê cúi đầu, trong lòng hận thấu Diệp Phục Thiên.
Thấy cảnh này, Mộc Hồng làm sao không rõ chuyện gì xảy ra. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, biết mình đã rơi vào bẫy của Diệp Phục Thiên.
Ánh mắt chuyển qua, hắn lần nữa nhìn Diệp Phục Thiên, gượng gạo nở nụ cười nói: "Không hổ là đệ tử do Phong Lưu huynh dạy dỗ, xem ra thiên tư cũng phi phàm. Hai gia hỏa bất tài này cũng biết xấu hổ, không dám nói trước mặt ta. Xem ra phong thái của đệ tử Họa Thánh ta đã được thấy, giờ càng muốn nhìn đệ tử Cầm Ma xuất chúng đến mức nào, để thỏa mãn hiếu kỳ của mọi người?"
Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm nhìn Mộc Hồng, lão gia hỏa này, có cần đáng yêu như vậy không?
"Cha." Mộc Vân Khinh cũng quát lên. Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ Tử Vi cung: "Ngươi nói đủ chưa?"
Mộc Hồng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tử Vi cung. Sau đó, hắn thấy rất nhiều ánh mắt lạnh như băng.
Trên chiến đài, Chu Mục cũng lạnh lùng nhìn hắn. Khi đi về phía Tử Vi cung, ánh mắt Chu Mục nhìn Mộc Hồng vẫn lạnh lẽo như cũ. Trận chiến lần trước là nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn, vậy mà Mộc Hồng lại nhiều lần nhắc đến. Ý hắn là gì? Chu Mục có xúc động muốn đánh người.
Mộc Hồng thấy ánh mắt của đám người Tử Vi cung, cũng chú ý tới vẻ mặt Chu Mục nhìn mình, không khỏi sững sờ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ta thừa nhận đệ tử ta không bằng đệ tử Hoa Phong Lưu. Sau lần chiến bại, ta đã bảo Chu Mục dốc lòng tu hành. Mộc huynh hết lần này đến lần khác muốn luận bàn, ngươi có ý gì?" Lúc này, một giọng nói đạm mạc vang lên, khiến tim mọi người run lên.
Người nói chính là Họa Thánh.
Ánh mắt Mộc Hồng trực tiếp ngưng trệ, trái tim co rút mạnh mẽ. Giờ khắc này, hắn mới hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình, mới hiểu ánh mắt như cười mà không phải cười của Diệp Phục Thiên là có ý gì.
Đệ tử của Họa Thánh Chu Mục, hóa ra đã giao thủ với đệ tử Cầm Ma, và đã chiến bại.
Khóe mắt Mộc Hồng giật giật. Hắn liếc nhìn hai đứa con gái của mình, có loại xúc động muốn tát chết hai đứa. Hai tên hỗn trướng này vậy mà không nói với hắn một chút tin tức nào về Diệp Phục Thiên.
Nhìn ánh mắt của Họa Thánh và đám người Tử Vi cung, hắn biết câu nói của mình sẽ gây ra hậu quả gì.
"Hoa huynh bớt giận, ta trước đó không biết những chuyện này, tuyệt đối không cố ý." Mộc Hồng vội vàng xin lỗi.
"Tên ngốc này, vỗ mông ngựa..." Mọi người im lặng nhìn hắn.
Họa Thánh lạnh lùng chuyển ánh mắt, không nhìn hắn, khiến khóe miệng Mộc Hồng giật giật. Sau đó, ánh mắt lạnh như băng của hắn quét về phía Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên có chút vô tội. Lúc hắn đến cái gì cũng không biết, Mộc Hồng lại đụng phải ngay, khiến người ta mất lòng. Hắn biết phải làm sao? Đương nhiên là cho Mộc Hồng chút mặt mũi rồi.
Lúc này, rất nhiều người không rõ tình hình đều nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Đệ tử Cầm Ma vậy mà đánh bại đệ tử Họa Thánh Chu Mục?
Đôi mắt đẹp của Lâm Tịch Nguyệt luôn dõi theo Diệp Phục Thiên, cười nói: "Không ngờ sau khi hắn nhập Đông Hải học cung lại trở nên mạnh hơn."
"Ban đầu ở Lạc Vương phủ hắn còn kém một chút, về sau lại đánh bại Chu Mục." Tiểu Hà cũng có chút ngoài ý muốn.
"Tiếp tục đi." Hàn Mặc lạnh nhạt nói, hiển nhiên không muốn dây dưa thêm. Tử Vi cung hôm nay uy phong bát diện, nhưng Diệp Phục Thiên lại như một cái gai. Vậy mà Mộc Hồng hỗn trướng kia lại chủ động trêu chọc.
Lời nói vừa rồi của Mộc Hồng, gián tiếp khiến Tử Vi cung mất mặt.
Đệ tử Tử Vi cung lại bước ra, đại hội bảy cung tiếp tục.
Diệp Phục Thiên và Cầm Ma ngồi ở vị trí của Võ Khúc cung, an tĩnh theo dõi. Biết Tử Vi cung nhắm vào Võ Khúc cung, trong lòng hắn có chút tức giận, đồng thời thầm than Tử Vi cung hèn hạ. Cho dù hắn xuất thủ, cũng chỉ có thể chiến đấu một trận, chẳng có ích gì.
Xét về thực lực tổng hợp, Võ Khúc cung bị Tử Vi cung áp chế hoàn toàn.
Cầm Ma thấy phong thái của đệ tử Tử Vi cung, trong lòng có chút hoài niệm những ngày tu hành ở Tử Vi cung năm xưa. Đáng tiếc bây giờ cảnh còn người mất. Không ít người ở Tử Vi cung đều là người quen cũ, nhưng bây giờ không ai nhìn thẳng ông. Trong khi đó, Họa Thánh, người từng nổi danh cùng ông năm xưa, thì lại hoàn toàn khác biệt.
"Hoài cổ rồi?" Đường Lam bên cạnh Cầm Ma nhìn vẻ mặt ông nói.
"Ngươi đừng giễu cợt ta." Hoa Phong Lưu cười khổ nhìn Đường Lam.
"Ngươi từng là nhân vật phong vân của Đông Hải học cung, hoài cổ cũng bình thường." Ánh mắt Đường Lam nhìn về phía trước. Bà cũng nhớ lại những năm tháng tu hành, không chỉ Hoa Phong Lưu, Họa Thánh, Nam Đẩu, Văn Âm và bà, đều là nhân vật phong vân của Đông Hải học cung, thiên phú trác tuyệt.
"Ta chỉ tiếc nuối. Sư phụ ta là một nhân vật như thế, nhưng truyền nhân của ông chưa bao giờ thể hiện được phong thái của Cầm Âm sư, cho đến khi bị đánh bại và khu trục." Hoa Phong Lưu thở dài một tiếng. Đường Lam khẽ gật đầu: "Cầm lão hoàn toàn xứng đáng được tôn kính. Nhưng Phục Thiên đã dương danh với một khúc Tướng Quân Lệnh trước Tử Vi cung, cũng coi như đền bù tiếc nuối của ngươi."
"Ừm." Hoa Phong Lưu khẽ gật đầu.
Thời gian trôi qua, hoàng hôn đã gần kề. Chân trời xuất hiện ráng chiều đỏ rực, đặc biệt lộng lẫy. Đông Hải học cung thỉnh thoảng có người ngẩng đầu nhìn lên trời. Vầng ráng chiều sáng chói này, giống như đang cáo biệt một thời đại.
"Hắn không định xuất thủ sao?" Đôi mắt đẹp của Lâm Tịch Nguyệt luôn chú ý đến Diệp Phục Thiên. Hôm nay là đại hội bảy cung, vậy mà hắn không có ý định xuất thủ. Diệp Phục Thiên đã đánh bại Chu Mục, hiển nhiên thực lực phi phàm.
Dần dần, không ai bước lên chiến trường nữa, mọi người xì xào bàn tán.
Có người cười nói: "Đại hội bảy cung hôm nay của Đông Hải học cung, Tử Vi cung có phong thái thịnh nhất, che lấp cả sáu cung."
"Thiên Phủ cung cũng không tệ. Tuy kém Tử Vi cung một chút, nhưng có thể là cung thứ hai của Đông Hải học cung."
Khi những lời này vang lên, mọi người hiểu rằng đại hội bảy cung sắp bước vào giai đoạn chính thức.
Hàn Mặc của Tử Vi cung nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng thái tử Lạc Quân Lâm lại nói với Hoa Tướng: "Người kia, ta vẫn chưa thấy hắn xuất thủ."
Hoa Tướng khẽ gật đầu, rồi nói nhỏ vào tai cung chủ Tử Vi cung. Trong mắt cung chủ Tử Vi cung lộ ra vẻ khác lạ, nhưng vẫn gật đầu, rồi đứng dậy, mở miệng nói: "Hoa Phong Lưu."
Hoa Phong Lưu ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cung chủ Tử Vi cung, rồi mặt mỉm cười, hô: "Bái kiến sư thúc."
Cung chủ Tử Vi cung khẽ gật đầu nói: "Năm xưa ngươi cũng là đệ tử Tử Vi cung, vì sao bây giờ lại ngồi ở vị trí Võ Khúc cung?"
"Hôm nay ta chỉ đi theo đệ tử của mình. Đệ tử ta là đệ tử Võ Khúc cung, bởi vậy ta mới ở đây." Hoa Phong Lưu bình tĩnh nói.
"Đã vậy, ta không nói gì nữa. Hôm nay thái tử điện hạ và Hoa Tướng đích thân đến, muốn xem phong thái ưu tú của đệ tử Đông Hải học cung. Đệ tử ngươi có thiên tư xuất chúng, vì sao lại không xuất chiến? Ngươi có ý gì?" Cung chủ Tử Vi cung chất vấn. Mọi người có chút kỳ quái, cung chủ Tử Vi cung lại chủ động muốn Diệp Phục Thiên xuất thủ?
Nhưng nhiều người ngược lại cũng có chút mong chờ. Nếu đệ tử Cầm Ma đã đánh bại đệ tử Họa Thánh, bọn họ cũng muốn xem người trẻ tuổi kia xuất chúng đến mức nào.
Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên cảm thấy có chút kỳ quái. Không xuất chiến cũng không được?
Lúc này, Diệp Phục Thiên thấy Đường Lam bước lên phía trước, trên tay nâng một cây cổ cầm.
"Độc U, tận lực mang theo bên mình. Đệ tử Cầm Ma, sao có thể không có đàn." Đường Lam nhàn nhạt mở miệng. Diệp Phục Thiên nhìn bà cười, Đường di đã chuẩn bị từ trước rồi sao? Hy vọng mượn cơ hội này, để tên Cầm Ma không bị Đông Hải thành lãng quên!
Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu, nhận lấy cổ cầm Độc U. Hôm nay, hắn sẽ vì lão sư gảy một bản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận