Phục Thiên Thị

Chương 312: Xung đột

Lâm Khâu làm vậy, tự nhiên là vì trong lòng có chút khó chịu.
Từ khi Diệp Phục Thiên xuất hiện, thái độ của Tần soái, Tần Y và Lãnh Thanh Phong, hắn đều nhìn rõ cả.
Tần soái hận không thể Diệp Phục Thiên mới là con rể tương lai của hắn, ngay cả bạn gái của hắn là Tần Y cũng quá nhiệt tình với Diệp Phục Thiên, ở bên cạnh hắn, Tần Y cũng không sinh động như vậy, đến nay hắn còn chưa chạm tay vào nàng.
Hắn thậm chí còn nghĩ, liệu hai người có quan hệ gì không?
Ngay cả Kiếm Các các chủ Lãnh Thanh Phong, đối đãi Diệp Phục Thiên cũng không hề bình thường.
Rốt cuộc hắn, Lâm Khâu, là bạn trai của Tần Y hay là Diệp Phục Thiên?
Rốt cuộc hắn mới là nhân vật thiên tài nhất của Thanh Châu học cung hiện tại hay là Diệp Phục Thiên?
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bạn gái của Diệp Phục Thiên lại là một mỹ nhân tuyệt sắc, hắn chưa từng thấy qua nữ tử nào xinh đẹp đến vậy.
Là thiên chi kiêu tử của Thanh Châu học cung, hắn đã sớm ra ngoài xông xáo từ thời niên thiếu, sau khi trở về bái nhập môn hạ Cổ Mộc, người mạnh nhất Thanh Châu thành, bản thân cũng là thiên tài tuyệt đỉnh Pháp Tướng cảnh, Thiên mệnh Pháp Sư, Lâm Khâu tự nhiên sẽ có chút kiêu ngạo và tự mãn. Sự xuất hiện của Diệp Phục Thiên khiến hắn rất khó chịu.
Cho nên, hắn tự nhiên muốn chứng minh một vài điều.
Đệ tử Thanh Châu học cung nghe Diệp Phục Thiên nói vậy lập tức bắt đầu ồn ào, cho dù là một vài thiếu niên thiếu nữ, bọn họ cũng không nhỏ hơn Diệp Phục Thiên bao nhiêu, nghe qua danh tiếng của hắn, muốn xem thử Diệp Phục Thiên hiện tại xuất chúng đến đâu, có thể so sánh với sư huynh thiên tài Lâm Khâu của bọn họ hay không.
"Lâm Khâu, ngươi làm ầm ĩ cái gì?" Tần Y có chút không vui, nàng tự nhiên nhìn ra Lâm Khâu có ý muốn so tài với Diệp Phục Thiên, có lẽ vì thái độ của bọn họ khiến Lâm Khâu không vui, nhưng bọn họ có quan hệ thế nào với Diệp Phục Thiên?
Không nói đến việc nàng cùng Diệp Phục Thiên nhận biết và quen biết nhau trong học cung, lúc trước phụ thân nàng bị phế, rất nhiều người trong Thanh Châu học cung khinh thường nàng, cừu nhân Mộ Dung thế gia lại đắc ý, leo lên vị trí thành chủ, có ai dám đứng ra vì nàng đòi lại công đạo?
Diệp Phục Thiên đơn thương độc mã xông vào Thanh Châu học cung, tru sát Mộ Dung Thu uy phong bát diện, sau đó đào vong rời đi.
Sau khi trở về, lại diệt Mộ Dung thế gia, để phụ thân nàng trở thành thành chủ, cả nhà nàng mới có được hiện tại.
Nàng nên đối xử với Diệp Phục Thiên như thế nào, phụ thân nàng nên đối đãi với Diệp Phục Thiên ra sao, chẳng lẽ còn phải cân nhắc cảm thụ của Lâm Khâu? Vậy chẳng phải có lỗi với Diệp Phục Thiên sao.
Nàng từng đề cập với Lâm Khâu về những chuyện Diệp Phục Thiên đã làm cho nàng và phụ thân, nếu Lâm Khâu thực lòng với nàng, tự nhiên sẽ lý giải cho nàng, không nên so đo hơn thua với Diệp Phục Thiên.
Lâm Khâu nhíu mày, bạn gái Tần Y ngày thường vốn yên tĩnh dịu dàng, nay lại vì Diệp Phục Thiên mà trách cứ hắn trước mặt mọi người là làm ầm ĩ, điều này càng khiến hắn khó chịu, muốn che chở Diệp Phục Thiên sao?
"Tiểu Y, ta chỉ muốn để Diệp tiểu huynh đệ triển lộ thiên phú trước mặt các sư đệ sư muội, khích lệ hậu bối, sao có thể gọi là làm ầm ĩ." Lâm Khâu mỉm cười nói.
"Triển lộ như thế nào?" Tần Y ngữ khí không vui, Diệp Phục Thiên đã nói là không muốn, Lâm Khâu không hỏi ý kiến Diệp Phục Thiên mà trực tiếp làm vậy, tự nhiên có vẻ hơi không tôn trọng, chẳng lẽ Diệp Phục Thiên nhìn không ra hắn có ý gì?
"Nếu không, cùng ta tùy ý luận bàn một phen?" Lâm Khâu nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Diệp Phục Thiên: "Diệp huynh đệ thấy thế nào?"
Diệp Phục Thiên có chút dở khóc dở cười, liếc nhìn Tần Y sư tỷ, mở miệng nói: "Ta thiên phú bình thường, tự nhiên không phải là đối thủ, ta nhận thua."
Chẳng lẽ muốn hắn lên đánh bạn trai của Tần Y sư tỷ là Lâm Khâu một trận? Dù sao cũng phải nể mặt sư tỷ chứ.
Hơn nữa, tranh phong với người Thanh Châu thành, thật sự là một việc vô vị.
"Diệp huynh sao có thể tự coi nhẹ mình như vậy, chúng ta chỉ điểm đến là dừng mà thôi." Diệp Phục Thiên không có hứng thú, nhưng Lâm Khâu lại không chịu bỏ qua, chỉ một câu mà muốn trốn tránh sao?
"Lâm Khâu, ngươi quá đáng rồi đấy." Tần Y đứng dậy, ngữ khí lạnh nhạt, Diệp Phục Thiên đã nói vậy rồi, hắn vẫn còn hung hăng dọa người, thật sự cho rằng Diệp Phục Thiên không bằng hắn sao?
Lông mày Lâm Khâu nhíu lại, nhìn về phía Tần Y, ánh mắt cũng trở nên hơi lạnh lùng.
Hắn là ai? Thanh niên thiên tài số một Thanh Châu thành, đệ tử thân truyền của đại cung chủ, hơn nữa hắn biết, mấy ngày trước, sư tôn của hắn đã đặt chân vào Thiên Vị cảnh giới, đừng nói Thanh Châu thành, cho dù là rất nhiều đảo thành ở Đông Hải, có mấy người có thể so sánh với lão sư của hắn? Cho dù đến Đông Hải thành, vẫn được xem là một phương cường giả, hắn từng tu hành ở Đông Hải thành.
Tần Y, vì một người đàn ông mà quát lớn hắn trước mặt mọi người?
"Không liên quan đến ngươi." Lâm Khâu nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt đẹp của Tần Y cứng đờ, ngây người tại chỗ.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị, Lâm Khâu và Tần Y vốn là một đôi trời sinh trong mắt mọi người Thanh Châu học cung, giờ lại phát sinh mâu thuẫn trên sân khấu kỳ thi mùa Xuân?
Tuy nói đây là chuyện bình thường với những người yêu nhau, nhưng trong trường hợp này, có vẻ hơi nghiêm trọng.
Tần soái nhìn về phía Lâm Khâu, hắn là Thiết Huyết tướng quân của Hắc Kỳ Lân quân đoàn năm xưa, thấy thái độ của Lâm Khâu, tiện nói: "Tần Y, con với nó, quên đi thôi."
"Vâng." Tần Y nhẹ nhàng gật đầu, xem ra, bọn họ vẫn chưa hiểu rõ đối phương, hơn nữa, cũng không có tình cảm gì.
Sở dĩ nàng chấp nhận Lâm Khâu theo đuổi, chỉ là vì nàng đã hai mươi mấy tuổi, ở thành nhỏ như Thanh Châu, nữ tử đến tuổi này phần lớn đều sẽ đính hôn, mà Lâm Khâu xem như là cực kỳ xuất chúng ở Thanh Châu thành, hơn nữa lão sư là đại cung chủ Cổ Mộc, mọi người đều cho rằng bọn họ rất xứng đôi, nàng liền nghĩ nhiều một chút mà thử, nhưng trên thực tế, cũng không có tình cảm gì.
Lâm Khâu theo đuổi nàng, có lẽ cũng chỉ vì thân phận và dung mạo của nàng đều khá phù hợp mà thôi.
Cũng chỉ là phù hợp mà thôi…
"Lâm Khâu, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa." Tần Y nhìn Lâm Khâu nói, toàn trường im lặng như tờ.
Tần Y, muốn chia tay với Lâm Khâu, tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.
Nếu Lâm Khâu khiêu khích Diệp Phục Thiên, Tần Y chỉ có thể cắt đứt quan hệ với hắn, mới không cảm thấy khó xử, như vậy Lâm Khâu dù muốn làm gì, cũng không liên quan gì đến nàng, Diệp Phục Thiên đáp lại ra sao, nàng cũng không cần khó xử.
Diệp Phục Thiên cười khổ, ngược lại hắn không ngờ rằng sự xuất hiện của mình lại dẫn đến sư tỷ chia tay, nhưng nhờ việc này cũng có thể thấy Lâm Khâu và sư tỷ đều miễn cưỡng ở bên nhau, nếu đã vậy, nhìn rõ ràng cũng tốt.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng nắm tay Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Phục Thiên một chút, thật may mắn, bọn họ yêu tha thiết đối phương.
"Ngươi xác định?" Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Khâu giờ phút này lại hơi có vẻ âm trầm.
"Xác định." Tần Y nói.
"Ha ha." Lâm Khâu cười lạnh, sau đó liếc nhìn Diệp Phục Thiên: "Chẳng lẽ hai người sư tỷ đệ các ngươi có chuyện gì hay sao?"
"Ngươi ăn nói bậy bạ." Tần soái băng lãnh quát lớn một tiếng, Lâm Khâu có ý riêng, lại dám hủy hoại danh tiết của Tần Y?
Tần Y không ngờ rằng Lâm Khâu sẽ nói ra những lời vô sỉ như vậy, sắc mặt nàng trở nên khó coi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, có chút áy náy và một tia ủy khuất.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên cũng híp lại, phát sinh mâu thuẫn thì chia tay, Lâm Khâu muốn khiêu khích hắn thì hắn cũng có thể chấp nhận.
Nhưng Lâm Khâu, lại dám hủy hoại thanh danh của Tần Y sư tỷ trước mặt mọi người.
"Lâm Khâu, im miệng." Lãnh Thanh Phong lên tiếng: "Còn không mau lui xuống."
Lâm Khâu không để ý đến, cười cười nhìn Tần soái nói: "Tần tướng quân kích động cái gì vậy, ta thấy Tần tướng quân và Diệp Phục Thiên cũng rất quen thuộc, chẳng lẽ đã từng nghĩ đến việc nhận làm con rể?"
Thật nực cười, một tên thành chủ phế vật mà thôi, cho dù xây dựng lại Hắc Kỳ Lân quân đoàn thì sao? Lão sư của hắn bây giờ là Thiên Vị cảnh giới danh xứng với thực, địa vị cao cả.
"Bắt lấy hắn." Tần soái lạnh lùng nói.
"Vâng." Phía sau Tần soái, có vài bóng người mặc áo giáp màu đen đi về phía trước, đúng lúc này, một giọng nói truyền đến: "Tần tướng quân đây là ý gì?"
Lời vừa dứt, liền thấy một bóng người cất bước đi tới, chính là đại cung chủ Thanh Châu học cung Cổ Mộc.
"Đại cung chủ, Lâm Khâu ăn nói lỗ mãng, ta thay mặt ngài dạy dỗ nó." Tần soái mở miệng.
"Đệ tử của ta tự ta sẽ quản giáo, không nhọc Tần tướng quân động thủ." Cổ Mộc nhàn nhạt nói.
Tần soái nhíu mày nói: "Đại cung chủ dự định quản giáo như thế nào?"
"Tự nhiên dạy nó sau này phải cẩn thận lời nói." Cổ Mộc nhìn về phía Lâm Khâu nói: "Nói chuyện không phân trường hợp, thật là khó coi."
"Đệ tử biết sai." Lâm Khâu khom người với Cổ Mộc, tự nhiên nghe ra được lão sư đang che chở hắn.
"Chỉ vậy thôi sao?" Sắc mặt Tần soái không dễ nhìn lắm.
"Tần tướng quân muốn như thế nào?" Cổ Mộc nhàn nhạt nói: "Tần Y đưa ra đoạn tuyệt quan hệ trước mặt mọi người, chẳng lẽ không cân nhắc cảm thụ của Lâm Khâu? Ngôn ngữ xúc động tự nhiên là khó tránh khỏi."
Mấy năm nay Cổ Mộc luôn bế quan tu hành, không hỏi đến chuyện bên ngoài, chuyện năm đó cũng gây ra cho hắn không ít kích thích, cuối cùng cũng đã đặt chân vào Thiên Vị chi cảnh.
Bước vào Thiên Vị, tâm tính liền khác trước.
Hắn tự hỏi đối đãi với Tần Y không tệ, cũng vui mừng khi Lâm Khâu và Tần Y ở bên nhau, nhưng Tần Y vì Diệp Phục Thiên mà không nể mặt đệ tử của hắn như vậy, có từng nghĩ đến hắn là đại cung chủ hay không?
Lúc trước Hoa Phong Lưu có địa vị lớn cỡ nào ở Thanh Châu thành, đệ tử của hắn từng có chút hống hách ở Thanh Châu học cung, bây giờ Hoa Phong Lưu đã sớm bị phế, mà hắn bây giờ đã đặt chân vào Thiên Vị, đệ tử và con gái của Hoa Phong Lưu trở về, cũng muốn chèn ép đệ tử của hắn hay sao?
Rất nhiều người lộ ra vẻ quỷ dị, hôm nay, đại cung chủ lại phát sinh xung đột với Tần tướng quân, cái này…
Ánh mắt Cổ Mộc chuyển qua, không để ý đến sắc mặt của Tần soái, rơi vào người Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, sau đó hỏi Hoa Giải Ngữ: "Cha ngươi hiện tại thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ nhìn về phía Cổ Mộc, không trả lời.
"Lão sư của ta tự nhiên rất tốt." Diệp Phục Thiên cười cười bên cạnh.
"Lâu rồi không gặp, nếu hắn có cơ hội về Thanh Châu thành, ta cũng muốn tìm hắn luận bàn một phen." Cổ Mộc nói.
"Đại cung chủ bế quan phá cảnh?" Một vị cung chủ Thanh Châu học cung hỏi.
"Ừm, đã bước vào Thiên Vị cảnh." Cổ Mộc gật đầu, lập tức xung quanh trở nên yên tĩnh, sắc mặt Tần soái tái nhợt, hiểu rõ vì sao thái độ của Cổ Mộc trở nên cường thế như vậy.
Nguyên lai, hắn đã đặt chân vào Thiên Vị cảnh giới.
"E là không có cơ hội." Diệp Phục Thiên cười như không cười nhìn Cổ Mộc, bước vào Thiên Vị, tự tin thật.
"Thật sao?" Cổ Mộc thản nhiên nói: "Nếu khó tìm cơ hội như vậy, hôm nay vừa hay các ngươi và Lâm Khâu đều ở đây, không bằng các ngươi luận bàn một phen?"
Ánh mắt Lâm Khâu rơi trên người Diệp Phục Thiên, tựa hồ mọi thứ lại trở về điểm ban đầu.
"Hắn không xứng." Diệp Phục Thiên nhưng không nhìn Lâm Khâu, đối với Cổ Mộc nói: "Nếu không, ngươi thử một chút?"
PS: Thấy nhiều người nghi vấn Thanh Châu thành phong bế, lúc trước giới thiệu Thanh Châu thành cũng đã nói đảo thành ít người quản lý, ít tiếp xúc với bên ngoài, Hoa Phong Lưu bị phế, Thiên Vị là đệ nhất cao thủ, danh hiệu Cầm Ma không mấy người biết, Đông Hải thành và Đông Hải học cung đều là truyền thuyết, đừng nói là những nơi xa hơn, Thính Phong Yến ở vương thành cùng lắm cũng chỉ thổi qua một trận gió nóng ở Đông Hải thành, về phần chuyện thay đổi triều đại thì càng giật, vừa kết thúc, Diệp Phục Thiên đã đến Thanh Châu thành, tin tức còn có thể nhanh đến vậy… Thứ hai, xin mấy tấm phiếu đề cử!
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận