Phục Thiên Thị

Chương 1540: Uy hiếp chư cường

Chương 1540: Uy hiếp chư cường
Khi đám người không ngừng tiến lại gần, mới phát hiện tòa tiên đảo kia sừng sững ở phía trên Đạo Hải, thực tế lại vô cùng mênh mông bao la.
Một chiếc thuyền lá nhỏ phi nhanh mà đi, ánh mắt nhìn ra xa phía trước, thần sắc nghiêm túc.
"Đến rồi." Đám người thầm nghĩ trong lòng, Thần Quy thân thể cao lớn dần chìm vào đáy biển, các cường giả thân hình lấp lóe, ngự không mà đi, giáng lâm lên trên tiên đảo.
Diệp Phục Thiên và những người khác cũng ngự không đáp xuống tiên đảo. Nơi này cũng ẩn chứa đại đạo khí tức cực kỳ nồng nặc, tiên đảo mênh mông vô tận được bao phủ bởi cỗ đại đạo chi ý này.
Ở bờ thần cung Đạo Hải, có mấy bóng người chờ đợi ở đó, chính là mấy vị Tiếp Dẫn sứ giả. Nhìn thấy các cường giả đến, vị Tiếp Dẫn sứ giả này mở miệng nói: "Những đệ tử đã thông qua khảo hạch Đạo Hải nhập môn trước đó, hãy làm quen với thần cung. Ngày mai sẽ có tiếng chuông vang lên, đến lúc đó các ngươi hãy theo tiếng chuông đến tụ hợp. Sẽ có người tiếp dẫn các ngươi nhập môn tu hành. Còn lại những người đứng đầu thế lực có được danh ngạch chuyến này, nếu muốn nhập thần cung tu hành cũng được, nếu không muốn, tùy thời có thể tự ý rời đi."
Trước đó, rất nhiều người tranh đoạt danh ngạch Chứng Đạo chi địa, tham gia thí luyện thần cung. Người thành công đã được xem như đệ tử thần cung. Về phần những người của các thế lực đỉnh tiêm kia, đều là những nhân vật yêu nghiệt được các thế lực đỉnh cấp Thượng Tiêu giới chọn ra. Nếu nguyện ý ở lại thần cung, trở thành một đệ tử bình thường thì khỏi phải nói, còn việc có thể trở thành đạo truyền đệ tử hay không vẫn phải xem biểu hiện của bọn họ trong thần cung.
"Tiếp theo, các ngươi tự do hoạt động đi." Tiếp Dẫn sứ giả lại nói, rồi quay người rời đi, khiến nhiều người lộ vẻ khác lạ. Trong thần cung tùy ý như vậy sao?
"Đây là mặc kệ chúng ta sao?" Có người thấp giọng nói, cách làm việc của thần cung thật là có cá tính.
"Không sợ chúng ta xông loạn à?" Có người hỏi.
"Chỉ cần đặt chân vào thần cung thì không cấm túc, nhưng điều kiện tiên quyết là vô luận ngươi đi đâu, tự gánh lấy hậu quả, thần cung sẽ không chịu trách nhiệm về sinh tử của các ngươi." Một đạo truyền đệ tử của thần cung nhàn nhạt mở miệng. Nơi này chính là thần cung, trong thần cung không có quá nhiều quy củ. Chỉ cần ngươi muốn đi đâu đều có thể đi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đi được đến đó.
Nếu có chuyện gì xảy ra, thần cung cũng tuyệt đối không quản.
"Không hổ là thần cung, thật tùy hứng." Lạc Nguyệt thấp giọng nói.
"Ngươi cho rằng những hành động của chúng ta trong thần cung có thể thoát khỏi con mắt của những đại nhân vật trong thần cung sao?" Diệp Phục Thiên vừa cười vừa nói. Lạc Nguyệt nghe vậy liền gật đầu: "Cũng đúng."
Trong thần cung có không ít đại năng tồn tại, một niệm có thể bao trùm nơi này. Bọn hắn vô luận làm gì, làm sao có thể giấu diếm được con mắt của những đại nhân vật kia.
Tiếp Dẫn sứ giả trực tiếp cất bước rời đi. Những đệ tử thần cung trước đó cũng lần lượt rời đi, ai về chỗ tu hành của người nấy.
"Đi thôi." Diệp Phục Thiên mở miệng nói, một đoàn người lập tức cất bước hướng phía trước, tiến vào trong thần cung. Khu vực bên ngoài tiên đảo có không ít đạo sơn đứng sừng sững, lại có Tiên Cầm bay lượn trong đạo sơn, đều là đại yêu cấp bậc Thánh cảnh trở lên.
Dọc theo đường đi, giữa những ngọn đạo sơn nhấp nhô còn có những đạo tràng tu hành, cung khuyết san sát. Có ở trên đạo sơn, có ở giữa dãy núi. Về phần động phủ tu hành và động thiên phúc địa thì càng đếm không xuể, đạo ý cực kỳ nồng đậm.
Những nơi này đều là nơi tu hành của người thần cung. Có thể có được đạo tràng tu hành và cung khuyết, tự nhiên là nơi truyền đạo của những đại nhân vật trong thần cung. Còn những động phủ và động thiên phúc địa kia hẳn là nơi tu luyện của đệ tử thần cung.
Diệp Phục Thiên còn phát hiện có rất nhiều người đang đi theo hắn. Ngoại trừ đệ tử Thái Huyền sơn, không ít người khác đều đang ngó chừng hắn. Hiện giờ, trên người hắn có cất giữ rất nhiều đạo quả cực kỳ trân quý, dễ dàng khiến người ta tham lam. Những nhân vật đỉnh tiêm Thánh cảnh kia không muốn cướp đoạt là điều không thể nào.
Hơn nữa, thần cung dường như không hề ước thúc bọn họ.
"Bọn họ có vẻ đang đi theo ngươi." Vạn Thủ Nhất truyền âm cho Diệp Phục Thiên.
"Tùy bọn họ." Diệp Phục Thiên đáp lại một tiếng, hắn tự nhiên biết ý nghĩ trong lòng mọi người. Muốn cướp đoạt đạo quả, hắn tuyệt đối không khách khí.
"Bây giờ đã vào thần cung, chư vị tự mình đi thử xem có thể tìm được đại đạo cơ duyên hay không. Ta cũng sẽ đi khắp nơi, không cần đi theo, vậy chia ra đi." Diệp Phục Thiên dừng lại nói với đám người. Chuyện lúc trước khiến người Thái Huyền sơn đều ngầm lấy hắn làm chủ, đều đi theo bên cạnh hắn, khiến hắn có chút không quen.
Hơn nữa, nếu thật sự bộc phát đại chiến gì đó, thực lực của đệ tử Thái Huyền sơn vẫn còn kém một bậc, khó chống lại những người khác. Tốt nhất là không nên dính líu vào thì hơn.
"Ngươi ở đây..." Lý Chỉ Âm nhìn quanh, hiển nhiên cũng chú ý tới không ít người đang nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.
"Không sao, trên Chứng Đạo Đạo Sơn ta đã có thể một mình giữ ải, vào thần cung cũng không ai có thể làm gì được ta." Diệp Phục Thiên tự tin nói. Lý Chỉ Âm cũng đã quen với sự thay đổi của Diệp Phục Thiên. Với thực lực mà Diệp Phục Thiên đã thể hiện trong trận chiến kia, muốn lay chuyển hắn thì quả thực rất ít người có thể làm được.
"Tốt, vậy chúng ta chia ra như vậy." Lý Chỉ Âm gật đầu, sau đó ai nấy đi về hướng khác nhau.
"Các ngươi cũng đi đi." Diệp Phục Thiên nói với Vạn Thủ Nhất và Lạc Nguyệt. Chuyến này có thể giúp gì thì đã giúp, tặng một khúc giúp Vạn Thủ Nhất ngộ kiếm. Tiếp theo cảm ngộ kiếm đạo, chỉ có thể dựa vào chính hắn.
"Cũng được." Vạn Thủ Nhất gật đầu, rồi cất bước rời đi.
Nha Nha xoay người chuẩn bị rời đi, khiến Diệp Phục Thiên sững sờ: "Ngươi cũng đi à?"
"Ừm." Nha Nha gật đầu nói: "Ta sẽ tu hành trong thần cung một thời gian."
"Được." Diệp Phục Thiên hiểu ý Nha Nha. Ngày xưa dù Nha Nha không để người khác chú ý, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người đã gặp nàng. Nàng và Thập Tỉnh quen biết nhau là chuyện rất bình thường. Dù sao khi đến Thượng Tiêu giới, không thể không quen biết người khác.
Nhưng nếu Diệp Phục Thiên cứ luôn đi cùng nàng thì khó tránh khỏi việc khiến người khác chú ý.
"Còn ngươi, còn ở lại đây làm gì?" Diệp Phục Thiên nói với Tiểu Phượng Hoàng.
"Ta đi đâu là việc của ta, liên quan gì tới ngươi." Tiểu Phượng Hoàng bĩu môi, không thừa nhận là đang theo chân Diệp Phục Thiên.
"Về rồi ta lại dẫn ngươi đi cùng, tự mình đi chơi đi." Diệp Phục Thiên cười nói. Phượng Yên trừng mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này thật sự coi mình là trẻ con rồi sao?
"Đi thì đi." Phượng Yên dang hai cánh, trực tiếp rời đi. Chỉ còn lại một mình Diệp Phục Thiên. Nếu thật sự có người ra tay với hắn, Phượng Yên ở bên cạnh ngược lại sẽ vướng víu.
Bây giờ chỉ còn lại một người, ngược lại thoải mái hơn nhiều. Muốn làm gì thì làm.
Diệp Phục Thiên tiếp tục cất bước tiến lên, cảm giác được khí tức từ xa, hắn mở miệng nói: "Muốn cướp đoạt thì động thủ đi, lén lút làm gì, đừng làm mất mặt Lạc lão ma."
Nghe được hắn nói vậy, một cỗ ma uy cuồn cuộn bao phủ hư không. Chỉ thấy một nhóm thân ảnh xuất hiện trên vùng trời phía trên hắn, không ai khác chính là Lạc U Minh và những người khác của Tây Lăng Thần Đô. Ở đạo sơn, Lạc U Minh bị Diệp Phục Thiên trọng thương, bản thân bị thương nặng. Lúc người khác ngộ đạo, hắn luôn phải dưỡng thương, có thể nghĩ hận ý đối với Diệp Phục Thiên lớn đến mức nào.
Bây giờ, hành trình chứng đạo đã kết thúc, chỉ có Diệp Phục Thiên là vẫn còn rất nhiều đạo quả, hơn nữa đều là những đạo quả trân quý nhất, sao hắn có thể không sinh ra tham niệm.
Trên người Lạc U Minh có đạo ý đáng sợ, vô tận tử vong đạo ý quét sạch ra, hướng phía Diệp Phục Thiên ở dưới không ập tới. Ngoài hắn ra, các cường giả khác của Tây Lăng Thần Đô cũng chuẩn bị động thủ, đứng trên bầu trời ở những vị trí khác nhau so với Diệp Phục Thiên.
"Ngươi bảo người khác rời đi, không sợ ta động thủ với người Thái Huyền sơn sao?" Lạc U Minh đồng tử lạnh nhạt, trong thanh âm mang theo sát niệm.
"Ngươi nếu có thể đoạt được từ trong tay ta thì cứ đoạt. Nếu muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu với những người khác, Đạo Tôn nổi giận, tự ngươi suy nghĩ kỹ xem Tây Lăng Thần Đô bây giờ có chịu đựng nổi không?" Diệp Phục Thiên lạnh lùng đáp lại một tiếng. Bây giờ Đạo Tôn uy áp Thượng Tiêu giới, Lão ma Tây Lăng năm đó bị Đạo Tôn một kích đánh lui, thật sự đánh tới Tây Lăng Thần Đô, ai có thể chịu đựng nổi?
Thực lực của trưởng bối, chính là hộ thân phù mạnh nhất cho hậu bối.
Đệ tử Thái Huyền sơn bây giờ dù yếu hơn một chút, nhưng cũng không ai dám cả gan ám hại giết chết họ.
Trên người Lạc U Minh xuất hiện một sợi Hoàng Đạo uy áp. Hiển nhiên, hắn biết sức chiến đấu của mình không bằng Diệp Phục Thiên, muốn cướp đoạt thì chỉ có thể mượn uy pháp khí.
"Oanh!" Có người bạo khởi xuất thủ, Tử Vong Chi Mâu cách không giết ra, thẳng đến Diệp Phục Thiên mà đi.
"Muốn chết." Diệp Phục Thiên liếc mắt nhìn lên không trung, trong khoảnh khắc kiếm ý ngập trời, chớp mắt đi ngang qua hư không. Những Tử Vong Trường Mâu kia trực tiếp vỡ nát rơi xuống. Thanh kiếm kia phá thiên mà đi, lưu lại một vết kiếm trên trời cao.
"Phốc..."
Kiếm quang trực tiếp xuyên qua hư không. Trên người Ma Đạo tu hành giả kia xuất hiện một đạo vết máu, máu tươi nở rộ trên đỉnh đầu, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Phục Thiên phía dưới, sau đó dần dần tan rã, rơi xuống.
Một kiếm, tru sát.
"Mạnh hơn." Lạc U Minh cảm nhận được uy lực của kiếm kia, trong lòng thầm run động. Quả nhiên, ngộ đạo hơn hai tháng, Diệp Phục Thiên mạnh hơn so với lúc giao thủ với hắn trước đây. Một kiếm xuyên qua hư không, Niết Bàn bình thường căn bản không phải đối thủ.
Hơn nữa, lần này Diệp Phục Thiên trực tiếp hạ sát thủ.
Điều này khiến ánh mắt Lạc U Minh và các cường giả Tây Lăng Thần Đô cực kỳ lạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ta biết trên người ngươi có Nhân Hoàng pháp khí, sao biết trên người ta không có. Ta không muốn gây chuyện, cũng không thích người khác làm phiền ta. Nếu còn có ai ra tay với ta, tất sát." Diệp Phục Thiên băng lãnh nói, không chỉ nói với Lạc U Minh, mà còn nhắc nhở những kẻ âm thầm thăm dò kia. Dù sao bị những người này nhắm đến cuối cùng không phải chuyện gì tốt. Giết một người răn trăm người.
Hơn nữa, đây là người Tây Lăng Thần Đô đi đầu động thủ, hắn chỉ phản kích mà thôi. Hắn tuy chỉ là nhạc công của Thái Huyền sơn, nhưng là người được Thái Huyền Đạo Tôn tự mình điểm danh đến đây. Nếu đối phương dám để trưởng bối ra mặt, cũng phải nghĩ đến bên phía Thái Huyền sơn.
Nghe Diệp Phục Thiên không hề che giấu ý uy hiếp, thần sắc Lạc U Minh tái nhợt. Trên người hắn vẫn có Hoàng Đạo uy áp nở rộ, nhưng đúng như lời Diệp Phục Thiên nói, hắn có pháp khí cấp Nhân Hoàng, sao biết Diệp Phục Thiên không có?
Nếu thật giao phong, sợ là đối phương thật có khả năng đại khai sát giới. Nếu như giống như trước đây, bọn hắn có chút không đáng chú ý.
"Những người khác, cũng không cần đi theo, nếu không, kiếm hạ vô tình." Diệp Phục Thiên tiếp tục nói. Chỉ thấy hắn ngự không mà đi, tốc độ tăng lên, kiếm quang xẹt qua hư không, hướng về nơi xa mà đi.
Chỉ thấy từng bóng người đi ra, nhìn bóng lưng rời đi với thần sắc lạnh nhạt, nhưng cuối cùng không ai tiếp tục truy kích.
Thập Thế cũng đi ra, Hoàng Kim Thần Quang lập lòe trên thân.
Người này trước đó đã đắc tội rất nhiều đệ tử thần cung. Hắn đã vào thần cung, sợ là tránh không khỏi một trận phong ba!
Bạn cần đăng nhập để bình luận