Phục Thiên Thị

Chương 682: Xin mời đạo cung ra mặt

Chương 682: Xin mời đạo cung ra mặt
Đạo cung luận đạo, từ sau lần Diệp Phục Thiên thể hiện tài năng, đã có chút thay đổi.
Bây giờ luận đạo, không còn cảnh tượng kẻ mạnh ức h·i·ế·p người mới, mà là ấn chứng lẫn nhau. Nếu cảnh giới cao thì sẽ chứng minh trên tu hành cảm ngộ, như Diệp Phục Thiên trước đây, dùng cầm nghệ luận bàn với Liên Ngọc Thanh.
Vì có cường giả Tri Thánh Nhai ở Vũ Châu thánh địa đến, nên luận đạo lần này kịch liệt hơn nhiều, các đệ tử đều cố gắng thể hiện mặt chói mắt nhất, ít nhất không thể mất mặt đạo cung trước mặt người của Vũ Châu thánh địa.
Liễu Thiền cùng Khổng Nghiêu cùng những người khác yên lặng theo dõi, Tần Trọng cũng vậy, trên mặt hắn từ đầu đến cuối bình tĩnh như nước, không một gợn sóng.
Chí Thánh Đạo Cung là nơi truyền thừa Thánh Đạo của Hoang Châu, luận đạo ở đạo cung, có lẽ đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của thế hệ trẻ Hoang Châu.
Khó trách thế hệ này Hoang Châu không có thánh nhân, nhìn trước mắt, tiêu chuẩn đệ tử hậu bối của Hoang Châu thánh địa này thật sự có chút kém cỏi.
Tri Thánh Nhai của bọn hắn cũng có kiểu luận bàn giữa các đệ tử hậu bối này, so sánh hai bên thì Chí Thánh Đạo Cung kém xa.
"Tần Trọng là Thánh Tử của Tri Thánh Nhai, ngươi thấy đệ tử hậu bối của đạo cung ta thế nào?" Liễu Thiền hỏi, không phải khoe khoang gì mà thật sự muốn hỏi, dù biết chênh lệch thì ít nhất cũng phải xem bây giờ đạo cung và Tri Thánh Nhai chênh lệch bao nhiêu.
Biết chênh lệch mới có động lực tiến lên.
Ếch ngồi đáy giếng, dễ sinh kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng, hắn hy vọng đệ tử đạo cung thấy được trời đất rộng lớn hơn, nên không ngại Tần Trọng đến xem luận đạo.
"Tiền bối có để ý nếu ta nói thẳng?" Tần Trọng nhìn Liễu Thiền hỏi.
"Cứ nói đừng ngại." Liễu Thiền nói.
"Ít nhất hiện tại, không tìm thấy một người sáng chói." Tần Trọng nói: "Đương nhiên, có lẽ nhân vật ưu tú thật sự chưa ra tay cũng không chừng."
Tần Trọng không che giấu âm thanh, vì lời hắn nói các đệ tử ở nơi luận đạo Cửu Cung đều có thể nghe được, nhiều người thấy có chút chói tai.
Luận đạo đã tiến hành một thời gian, không ít cường giả trên Đạo Bảng đều đã xuất thủ, nhưng Tần Trọng lại nói không tìm thấy một người sáng chói.
Lời này, có lẽ có chút quá coi thường người khác, không xem đạo cung ra gì.
"Nếu như ngươi nói, thế nào là sáng chói?" Một đệ tử đạo cung hỏi, hiển nhiên không phục.
Tần Trọng nhìn về phía người nói, khẽ cười nói: "Sao có thể dùng ngôn ngữ hình dung được?"
"Đã vậy, hôm nay đúng lúc gặp luận đạo, sao không ra trận luận đạo một phen, nói cho ta biết thế nào là sáng chói." Có người nhìn Tần Trọng nói.
Tần Trọng nhìn đối phương, nhìn lướt qua rất nhiều đệ tử đạo cung. Thực tế hắn đến đây chỉ muốn xem thiên tư của thế hệ sau đạo cung thế nào, chứ không cố ý xuất thủ. Nhất là sau khi thấy thực lực đệ tử đạo cung, càng không có ý nghĩ đó, nhưng hắn biết chắc chắn khiến nhiều đệ tử đạo cung không phục, nên bị chất vấn.
Vậy nên, Tần Trọng cười nói: "Tu vi ta đã là Vương Hầu đỉnh phong, không khiêm tốn mà nói, ở Tri Thánh Nhai, cảnh giới Vương Hầu không ai sánh bằng ta. Nếu tùy tiện luận đạo với chư vị, là bất công với chư vị. Đã muốn chứng minh thì mời nhân vật ưu tú nhất đạo cung ra, luận bàn ấn chứng lẫn nhau."
Đệ tử đạo cung nhìn Tần Trọng, nếu đối phương dám nói vậy, hiển nhiên là người cực kỳ nổi danh ở Tri Thánh Nhai thuộc Vũ Châu thánh địa. Vậy nên, dù có chút không phục đánh giá của đối phương, nhưng cũng hiểu người này rất mạnh.
Vậy nên, nhiều người vô thức nhìn về phía Tây Môn Hàn Giang.
Diệp Phục Thiên và Dư Sinh bị đuổi khỏi đạo cung, bây giờ Tây Môn Hàn Giang lại khôi phục vị trí thứ nhất Đạo Bảng. Hắn đứng đầu Đạo Bảng, chỉ xét thực lực thì đương nhiên hắn mạnh nhất, cũng xứng đôi với Tần Trọng, đệ nhất nhân cảnh giới Vương Hầu của Tri Thánh Nhai.
Tây Môn Hàn Giang thấy mọi người nhìn mình, bèn bước lên trước, nhìn Tần Trọng nói: "Đệ tử đạo cung Tây Môn Hàn Giang, xin hỏi các hạ có nguyện ý chỉ giáo?"
"Xin mời." Tần Trọng bình thản gật đầu, ra hiệu mời, rồi thấy Tây Môn Hàn Giang cất bước đi về phía Luận Đạo Đài ở giữa. Tần Trọng cũng bước ra, hai người đứng đối mặt nhau trong hư không. Dù vẫn còn cách xa, nhưng khí tức trên người hai người đã nở rộ.
Mọi người nhìn chằm chằm hai người trong hư không. Tây Môn Hàn Giang từng bị Diệp Phục Thiên vượt hai cảnh đ·á·n·h bại, chắc chắn cảm thấy cực kỳ sỉ n·h·ụ·c.
Bây giờ người của Tri Thánh Nhai thánh địa đến, hắn chắc chắn muốn chứng minh mình?
Hàn ý phong thiên, băng sương bao trùm chiến đài, trong không khí ngưng kết băng sương, như muốn băng phong đông kết hoàn toàn, khiến hư không đó đứng im dưới cỗ ý chí này.
Sau một khắc, k·i·ế·m xuất ra, k·i·ế·m băng lãnh. Một k·i·ế·m vừa sinh, đã trực tiếp xuất hiện trước người Tần Trọng, tốc độ cực nhanh.
Tần Trọng rất bình tĩnh nhìn mọi thứ. Trên người hắn cũng bao trùm một chút ý băng sương. Khi k·i·ế·m chém tới, thân thể hắn vẫn vững vàng đứng đó, không một động tác thừa. Mắt thấy k·i·ế·m này sắp phong hầu.
Lúc này, Tần Trọng duỗi ngón tay ra, khó mà thấy rõ động tác của hắn. Tay hắn tùy ý gõ xuống trong hư không, nghe tiếng "keng" thanh thúy vang lên, k·i·ế·m của Tây Môn Hàn Giang gãy, liên đới thân thể hắn cũng chếch đi theo hướng đó.
K·i·ế·m của Tây Môn Hàn Giang có tốc độ như tia chớp, trong nháy mắt chém ngang ra, nhưng Tần Trọng còn nhanh hơn hắn. Thân thể hắn tiến lên, như một đạo tàn ảnh, trực tiếp một chỉ đánh vào vai Tây Môn Hàn Giang.
Tây Môn Hàn Giang buông tay vô thức, k·i·ế·m rơi xuống, thân thể hắn cũng bị đ·á·n·h lui.
K·i·ế·m rơi xuống hóa thành linh khí tiêu tán. Tây Môn Hàn Giang đứng đó, cánh tay run rất nhỏ, sắc mặt trắng bệch.
"Thua?"
Mọi người nhìn cảnh này, cảm thấy khó mà tiếp nh·ậ·n.
Tần Trọng là đệ nhất nhân cảnh giới Vương Hầu của Tri Thánh Nhai, bọn hắn đã nghĩ đến thất bại, không phải là không thể tiếp nh·ậ·n thất bại, nhưng vẫn khó mà tiếp nh·ậ·n kiểu thất bại này.
Tây Môn Hàn Giang, người thứ nhất Đạo Bảng, thậm chí không có cơ hội nở rộ thực lực. Đối phương chỉ tùy ý hai ngón tay đ·á·n·h ra, k·i·ế·m liền rơi xuống, thật nh·ụ·c nhã.
Nhiều người nhìn Tây Môn Hàn Giang, chỉ thấy hắn đứng trong hư không, lạnh lẽo cả người, thiên chi kiêu t·ử, người thứ nhất Đạo Bảng?
Tất cả lúc này như châm chọc, như trò cười.
Hắn đã nghĩ đến thất bại, nhưng không nghĩ có thể bại như vậy, bại không rõ ràng. Đối phương thậm chí căn bản k·h·i·n·h t·h·ư·ờn·g chiến với hắn, chính hắn còn không rõ đã bại thế nào.
Còn có cách nào bại sỉ n·h·ụ·c hơn thế này sao?
Liễu Thiền thấy cảnh này trong lòng hơi gợn sóng. Đây là Thánh Tử của Vũ Châu thánh địa sao? Chênh lệch giữa Tây Môn Hàn Giang và đối phương quá xa, không chịu nổi một kích.
Đương nhiên, với cảnh giới của hắn thì thấy rõ, đối phương đã nửa bước nhập hiền. Tây Môn Hàn Giang chiến bại thực ra không quá oan. Hoa Phàm trước khi nhập hiền có lẽ có khả năng cùng đối phương một trận chiến, ít nhất sẽ không thua t·h·ả·m như vậy.
Bất quá, để những đệ tử đạo cung này hiểu nhân ngoại hữu nhân, tin rằng sẽ càng hiểu áp lực của đạo cung hơn.
"Nếu ngươi thật sự là người thứ nhất cảnh giới Vương Hầu của đạo cung, ta thật sự hơi thất vọng về Hoang Châu thánh địa." Tần Trọng nhẹ nhàng nói, mặt Tây Môn Hàn Giang không có chút m·á·u. Nhiều người có chút đồng tình nhìn Tây Môn Hàn Giang, người thứ nhất Đạo Bảng này thật sự quá th·ả·m.
Trong đạo cung, chưa từng có người thứ nhất Đạo Bảng biệt khuất như Tây Môn Hàn Giang.
Nhưng qua giọng điệu của Tần Trọng thì có vẻ hắn không cố ý n·h·ụ·c nhã Tây Môn Hàn Giang, mà là hắn căn bản không nghĩ tới, hiển nhiên trong mắt Tần Trọng không hề để đạo cung trong lòng, mới có tâm thái lạnh nhạt như vậy.
Nhưng như vậy, lại càng khiến đệ tử đạo cung cảm thấy mất mặt. Tây Môn Hàn Giang bại cũng là bọn hắn thất bại, dù sao Tây Môn Hàn Giang bây giờ là người thứ nhất Đạo Bảng.
Lúc này, nhiều người vô thức nhớ tới người bị trục xuất khỏi đạo cung.
Nếu hắn ở đây, có thể cùng Tần Trọng đ·á·n·h một trận không?
Có lẽ cũng sẽ bại, dù sao cảnh giới thấp, nhưng ít ra sẽ không chiến bại nh·ụ·c nhã như Tây Môn Hàn Giang. Mà nếu Diệp Phục Thiên bước vào đỉnh phong Vương Hầu, ai dám nói Thánh Tử Tri Thánh Nhai này có thể ổn áp Diệp Phục Thiên?
Diệp Vô Trần, Hoàng, Vân Thủy Sênh hôm nay đều ở đây, bọn hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn mọi chuyện, nhìn Liễu Thiền và đại nhân vật trong đạo cung. Không biết lúc này, bọn hắn có nhớ tới, mấy tháng trước trong đạo cung từng có hai nhân vật yêu nghiệt, người thứ nhất Đạo Bảng thật sự.
Tần Trọng bước về chỗ cũ, đến bên cạnh Liễu Thiền, hỏi: "Đệ tử đạo cung của thánh địa, có thể đại diện cho tiêu chuẩn mạnh nhất Hoang Châu không?"
Liễu Thiền trầm ngâm một lát, hắn hy vọng để các đệ tử nhìn thấy thiên kiêu bên ngoài, nhưng bại t·h·ả·m như vậy thực ra vượt quá dự liệu của hắn. Bây giờ Tần Trọng hỏi, càng có vẻ x·ấ·u hổ.
Nếu Diệp Phục Thiên và Dư Sinh còn ở đạo cung, hắn có thể tự tin nói có thể.
Dù sao, Diệp Phục Thiên lấy cảnh giới tam đẳng Vương Hầu vượt qua Đế Cương, đệ nhất nhân Tây Vực, Tây Môn Hàn Giang, người thứ nhất Hoàng tộc Trung Châu thành Hoàng Cửu Ca. Loại thiên phú này đương nhiên có thể được xem là tiêu chuẩn cao nhất của Hoang Châu. Dư Sinh cũng không kém bao nhiêu, nhưng bây giờ hai người bị trục xuất, đạo cung không đảm đương nổi thanh danh tốt đẹp này.
Đệ tử nhìn Liễu Thiền trầm mặc, cũng biết trận chiến này khiến cung chủ hơi khó xử.
"Tu hành vô biên, không phải nói tu hành ở đạo cung là xuất chúng nhất. Hoang Châu rất lớn, có lẽ có nhiều nhân vật đỉnh cấp yêu nghiệt. Ta không dám nói đạo cung là tiêu chuẩn cao nhất. Đương nhiên, nếu bàn về chỉnh thể, thực sự có thể nói vậy." Liễu Thiền đáp lại, hơi có kỹ xảo.
Tần Trọng khẽ gật đầu, không nói nhiều, nhưng lúc này, lại có một đoàn người lóe đến từ xa, có người đạo cung dẫn đường.
"Tần sư đệ, ngươi đến rồi." Người đến là Triển Tiêu và những người khác, bọn hắn ngự không mà đến, liếc nhìn Khổng Nghiêu bên cạnh Tần Trọng, lập tức lộ ra một nụ cười. Nếu Khổng Nghiêu đến, việc này chắc chắn thành.
Hắn biết với địa vị của hắn không thể khiến nhân vật như Khổng Nghiêu rời núi, nên mời Tần Trọng đến.
"Triển sư huynh." Tần Trọng gật đầu.
"Lỗ sư bá." Triển Tiêu khẽ khom người với Khổng Nghiêu, Khổng Nghiêu nhàn nhạt gật đầu.
"Vãn bối Triển Tiêu, gặp qua các vị trưởng bối đạo cung." Triển Tiêu gật đầu hành lễ với Liễu Thiền và những người khác, không tôn trọng Khổng Nghiêu như vậy. Liễu Thiền và người đạo cung tự nhiên nhìn ra, Thánh Tử đến từ Tri Thánh Nhai này, có vẻ có cảm giác ưu việt nhàn nhạt ở Hoang Châu thánh địa. Chắc là người này mấy tháng trước giáng lâm Gia Cát thế gia, muốn dẫn Cố Đông Lưu đi.
"Triển sư huynh, Chí Thánh Đạo Cung là nơi Thánh Đạo của Hoang Châu, cùng Tri Thánh Nhai chúng ta coi như cùng mạch, đều là Hạ Hoàng đạo thống. Đã là chuyện của Hoang Châu thì phải làm phiền cung chủ Liễu của Chí Thánh Đạo Cung ra mặt, có lẽ sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều." Tần Trọng nhìn Triển Tiêu nói: "Sư huynh nói sự tình với cung chủ Liễu đi."
"Được." Triển Tiêu gật đầu, nhìn Liễu Thiền nói: "Tiền bối có tiện không ạ?"
"Vừa đi vừa nói đi." Liễu Thiền nói, rồi nhìn đệ tử đạo cung: "Các ngươi tiếp tục đi."
Nói rồi, đoàn người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận