Phục Thiên Thị

Chương 575: Tam giáp

Chương 575: Tam giáp
Chiến trường bỗng nhiên trở lại tĩnh lặng, bốn người đứng ở bốn phương vị. Từ Khuyết đang dưỡng thương, Hoàng Cửu Ca và Bạch Trạch cũng không vội ra tay, tựa hồ đang chờ đợi.
Hoàng Cửu Ca không vội vì đã chiến rồi. Bạch Trạch thì chưa hề giao đấu trận nào, lẽ nào cứ vậy mà vào thẳng quyết chiến? Chẳng lẽ hắn phải thanh lý hết mọi người?
Bạch Trạch có sự kiêu ngạo của mình, vậy thì hắn là cái gì?
Bạch Trạch cũng đang đợi, nhưng không phải đợi Hoàng Cửu Ca mà là đợi Diệp Phục Thiên. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Diệp Phục Thiên mang theo chút trêu tức, muốn xem Diệp Phục Thiên khi nào thì thách đấu hắn.
Là ngay bây giờ, hay là né hắn đi thách đấu Hoàng Cửu Ca, hoặc là Từ Khuyết?
Hắn không hề sốt ruột, mọi chuyện đã đến nước này, chỉ cần thắng một hai trận là có thể đoạt vị trí thứ nhất trong trận chiến Đạo Cung lần này, hắn có thừa kiên nhẫn.
Diệp Phục Thiên tất nhiên nhận thấy ánh mắt của Bạch Trạch, ánh mắt mang theo khiêu khích và khinh miệt, như thể đang nói: "Ngươi còn chờ gì nữa?"
Ánh mắt ấy tràn ngập kiêu ngạo, tự cho là đúng. Là Nhị công tử Bạch Vân thành, dòng dõi đứng thứ tư trên Hoang Thiên bảng, Bạch Trạch sinh ra đã khác biệt, thân thế hiển hách, thiên phú hơn người, hẳn là mọi thứ với hắn đều dễ như trở bàn tay, có lẽ hắn chưa từng trải qua thất bại, thậm chí hiếm khi gặp được đối thủ cùng thế hệ xứng tầm.
Cho nên hắn kiêu ngạo, hắn căn bản không hiểu hai chữ "tôn trọng". Ngay trước mặt hắn mà trêu ghẹo Hoa Giải Ngữ, nếu không phải có Nhị sư tỷ ở đây, có lẽ Bạch Trạch đã nói thẳng toẹt ra rồi.
Trong mắt Bạch Trạch, có lẽ không hề có sự tồn tại của hắn, tự nhiên không cần để ý đến cảm nhận của hắn.
Kẻ càng kiêu ngạo, thường vấp ngã càng đau.
Chiến trường lâm vào tĩnh lặng quỷ dị.
"Hắn đang chờ cái gì?" Ánh mắt nhiều người đổ dồn vào Diệp Phục Thiên, họ không nhìn Bạch Trạch, không nhìn Hoàng Cửu Ca, phảng phất như đến đây, người nên chủ động ra mặt khiêu chiến vốn là Diệp Phục Thiên.
Không ai biết Diệp Phục Thiên đang chờ đợi điều gì.
Dư Sinh vẫn còn ở lại chiến trường, ánh mắt hắn bình tĩnh. Dù không biết đang nghĩ gì, nhưng hắn không lo lắng. Hắn ra tay vốn là để Diệp Phục Thiên dọn dẹp bớt đối thủ, chỉ để Bạch Trạch lại cho Diệp Phục Thiên, nhưng thủ đoạn của Từ Khuyết khiến hắn không thể công kích. Nhưng dù vậy, tin rằng Diệp Phục Thiên cũng có thể làm được những gì hắn chưa hoàn thành.
"Ngươi biết hắn đang làm gì sao?" Tại hướng Chí Thánh Đạo Cung, Gia Cát Tà Dương hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.
"Hắn, là chỉ ai?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là Diệp Phục Thiên." Gia Cát Tà Dương đáp, đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi?
"Vì sao lại là Diệp Phục Thiên, mà không hỏi Bạch Trạch, Hoàng Cửu Ca?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Gia Cát Tà Dương nói.
Gia Cát Tà Dương ngẩn người, hiểu ý trong lời Gia Cát Minh Nguyệt. Mọi người đều cho rằng việc Diệp Phục Thiên ra khiêu chiến là chuyện đương nhiên.
Phảng phất Diệp Phục Thiên hẳn là xuất thủ, chọn một đối thủ mà hắn cho là có thể khiêu chiến, sau đó thất bại, bị loại, nhường lại chiến trường.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn về phía chiến trường, khẽ cười: "Cho phép bọn hắn ra vẻ, không cho sư đệ ta làm bộ?"
"..." Gia Cát Tà Dương không nói gì để phản bác, rồi bật cười: "Xuất sắc."
Nếu Diệp Phục Thiên nghe thấy, hẳn sẽ khen một tiếng, Nhị sư tỷ vẫn là người hiểu hắn nhất.
Sự tĩnh lặng quỷ dị kéo dài, thậm chí nhiều người tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Từ khi chiến đấu bắt đầu cho đến sắp kết thúc, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.
Nhìn bốn người kia, nhiều người nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là đấu cao thủ, trọng khí thế?
Trong lúc đó, Từ Khuyết mở mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén của sát kiếm. Hắn liếc nhìn chiến trường rồi dừng ánh mắt trên Diệp Phục Thiên.
"Thật là nhàm chán." Từ Khuyết cười lắc đầu rồi bước ra, mở miệng nói: "Xem ra ta là người kém thú vị nhất, nên đành phải ra tay thôi."
Diệp Phục Thiên thấy ánh mắt của Từ Khuyết, tự nhiên biết Từ Khuyết đang khiêu chiến hắn.
Bước chân đi ra, hắn tiến vào chiến trường, vô số ánh mắt đổ dồn vào, tự hỏi, rốt cuộc cũng bắt đầu sao?
Gã này, thật sự có thể kéo dài.
Một cỗ sát phạt kiếm khí bao phủ Diệp Phục Thiên. Hắn ngẩng đầu, như thẩm vấn Từ Khuyết, cười nói: "Trận trước, ngươi vốn nên bị loại rồi."
Diệp Phục Thiên cho rằng Dư Sinh mạnh hơn Từ Khuyết. Dù kết cục Dư Sinh bại, hắn vẫn cố chấp cho là vậy. Bởi vì đó là Dư Sinh. Từ Khuyết danh xưng là truyền nhân Sát Thần Chi Kiếm, nhưng thật sự liều mạng thì ai chết còn chưa biết.
"Thắng là thắng, bại là bại. Thực lực hắn mạnh, nhưng không nên gặp ta, điểm này, ngươi không thấy rõ?" Giọng Từ Khuyết có chút lười biếng.
Diệp Phục Thiên gật đầu, điểm này hắn thừa nhận.
"Ngươi nói đúng, tiếc là ngươi không hiểu, người ngươi không nên thách đấu nhất chính là ta." Diệp Phục Thiên nói khẽ, ánh mắt lười biếng của Từ Khuyết lộ vẻ khác thường, người không nên thách đấu nhất?
Thật đúng là ngông cuồng.
Những người khác trên chiến trường đều lộ vẻ quỷ dị, tên này đang nghĩ gì?
Đối mặt Từ Khuyết, hắn lại dám nói ra lời ngông cuồng như vậy.
"Nói vậy, chẳng lẽ ngươi có thể khắc chế năng lực của ta?" Từ Khuyết cười.
"Ngươi thử xem sẽ biết." Diệp Phục Thiên đáp.
"Ngươi thật thú vị." Từ Khuyết mở miệng cười, Diệp Phục Thiên là người đầu tiên hắn gặp có thể giả vờ trước mặt hắn như vậy.
Từ Khuyết bước nhẹ một bước về phía trước, sát khí tung hoành, vô tận sát phạt kiếm ý hội tụ trước mặt hắn.
Giết người chi kiếm, chọn chiêu thức sát khác nhau tùy theo đối thủ.
Dư Sinh lực bộc phát, nhưng khả năng di chuyển nhanh kém, còn Diệp Phục Thiên thì khác. Từ Khuyết chọn cách công kích trực tiếp nhất.
Thiên Địa Túc Sát, vô tận sát phạt kiếm khí tụ trước mặt Từ Khuyết. Một tay hắn xoay tròn, tay kia chắp sau lưng, động tác tiêu sái vô cùng.
Một cơn lốc xoáy đáng sợ xuất hiện, bên trong sinh ra một thanh kiếm, cuốn theo phong bạo sát phạt chi kiếm.
"Đi." Từ Khuyết vung tay, trong phong bạo, sát phạt xuyên qua hư không, xung quanh vô tận sát khí màu xám theo kiếm mà động, xuyên thẳng tới Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên quanh thân, nhật nguyệt tinh thần chi quang lập lòe, thiên địa hóa thành tinh không thế giới, lấy thánh ý thôi thúc, nhật nguyệt tinh thần càng thêm chân thực, lực lượng càng mạnh.
Diệp Phục Thiên lơ lửng trong đó, hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu kèm bên người, sáng chói vô cùng.
"Xùy..."
Kiếm đến, tinh thần phòng ngự bên ngoài vỡ nát ngay lập tức, vô tận kiếm khí tùy theo lan tỏa, giáng lâm tinh không thế giới. Thanh kiếm mạnh nhất thế như chẻ tre, nghiền nát tất cả. Nơi nó đi qua, thiên thạch điên cuồng nổ tung, không thể ngăn thanh kiếm này tiến lên.
Tinh Thần Vẫn Thạch vỡ vụn, hàn băng giáng lâm, kiếm hóa thành sát phạt lưu quang đâm về phía Diệp Phục Thiên. Dưới chân Diệp Phục Thiên sinh lôi quang, Kim Sí Đại Bằng Điểu vỗ cánh, biến mất ngay tại chỗ. Tiếng vang ầm ầm truyền ra, kiếm tiếp tục tiến về phía trước, biến mất tại không gian này, hướng biên giới chiến trường. Cường giả Chí Thánh Đạo Cung ra tay, hóa giải hủy diệt.
Kiếm ý lan tỏa thì bị Tinh Thần Vẫn Thạch và khí tức hàn băng ngăn lại, tan biến trong tinh không thế giới.
Từ Khuyết không tiếp tục động thủ, nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Vùng tinh không kia tự thành ý chí lĩnh vực, lực phòng ngự cực mạnh, công kích bình thường không thể phá mở tinh không thế giới để giết đến trước mặt Diệp Phục Thiên. Mà sát chiêu cường đại thì không thể công kích trên phạm vi lớn, sẽ bị Diệp Phục Thiên tránh né.
Muốn đối phó Diệp Phục Thiên, phải cận thân sát phạt.
Vươn tay ra, Từ Khuyết cầm một thanh kiếm, do Túc Sát kiếm ý ngưng tụ mà thành, xung quanh kiếm có phong bạo đáng sợ. Đây là Phá Pháp Chi Kiếm, có thể công phá mọi phép thuật ngăn cản, diệt sát đối thủ.
Sau một khắc, thân thể Từ Khuyết biến mất. Từng đạo tàn ảnh màu xám xuất hiện quanh Diệp Phục Thiên, Túc Sát kiếm ý đáng sợ lưu động trong hư không, hướng về Diệp Phục Thiên mà đi.
Diệp Phục Thiên vận chuyển Đại Tự Tại Quán Tưởng Pháp, khí tức giữa thiên địa lưu động phảng phất càng thêm rõ ràng. Trong tinh không thế giới, ánh trăng vương vãi, pháp thuật hàn băng bao phủ hư không, khiến linh khí lưu động chậm chạp. Vẫn Thạch Phong Bạo xoay quanh cũng phủ đầy sương lạnh.
Không gian này, như hóa thành lĩnh vực tuyệt đối, những kiếm ý tiêu sát kia không thể đến gần hắn.
Một đạo tàn ảnh bao quanh thân thể hắn, kiếm chém đứt tinh không lĩnh vực phòng ngự, mọi thứ đều vỡ nát dưới Phá Pháp kiếm. Với Từ Khuyết, nơi này phảng phất không có phòng ngự.
Diệp Phục Thiên vươn tay, tinh thần chi quang hội tụ thành trường côn. Thân hình hắn múa may, như luyện côn pháp, mỗi động tác đều tự nhiên thành, uy thế càng mạnh mẽ. Một cỗ thế đáng sợ hội tụ trên thân.
"Hắn đang làm gì?" Vô số ánh mắt dồn vào Diệp Phục Thiên, Từ Khuyết vẫn ở quanh hắn, có thể tung ra tất sát bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, một cỗ kiếm đạo sát phạt ý chí kinh khủng xông vào đầu óc. Ý chí trong não hải Diệp Phục Thiên như có ngàn vạn sát khí tung hoành, phá toái hết thảy, muốn phá nát ý chí của hắn. Gần như cùng lúc, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm giáng lâm.
Hắn biết Từ Khuyết sắp ra tay. Diệp Phục Thiên cảm giác mọi nơi trên cơ thể đều căng thẳng, vô tận sát phạt chi khí từ mọi bộ phận thẩm thấu vào khiến người sợ hãi.
Nhưng Diệp Phục Thiên như không cảm nhận được gì, vẫn múa côn. Trong tinh thần ý chí, một bóng người vây quanh hắn, bắt lấy nhược điểm, nhưng hắn thấy rõ mọi động tác của thân ảnh đó.
"Xuy xuy!"
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Phá Pháp kiếm giết ra, mọi phép thuật đã bị Từ Khuyết phá giải, kiếm này từ sau lưng Diệp Phục Thiên giết ra, thẳng đến cổ họng.
Kiếm tới, muốn kiến huyết phong hầu.
Lôi quang lập lòe, cánh chim vỗ, Diệp Phục Thiên tiến về phía trước, vạch ra một đường cong gần như hoàn mỹ, xoay người, một côn chém giết ra.
Kiếm Từ Khuyết có thể phá pháp, nhưng Thiên Hành Cửu Kích không phải công kích phép thuật.
Tinh không thế giới xuất hiện một côn ảnh khổng lồ, chém nát thương khung, thẳng hướng kiếm của Từ Khuyết.
Từ Khuyết biến sắc, kiếm đâm ra, thân thể như ánh sáng lưu động, muốn tránh né công kích chính diện. Nhưng một cỗ ý chí lạnh lẽo cực độ và trọng lực ý chí giáng lên thân thể, ảnh hưởng tốc độ của hắn. Dây leo màu vàng sáng chói cũng từ bên cạnh lan tới, cuốn lấy thân thể hắn. Không thể tránh né, hắn phải đón đỡ một côn này.
Kiếm này là Sát Phạt Chi Kiếm, Phá Pháp Chi Kiếm, vô thanh vô tức, đoạt mệnh trong chớp mắt. Vì vậy, công kích chính diện của kiếm không bá đạo cường hoành. Tuyệt đối không bằng Yến Cửu với Thiên Chi Kiếm công kích chính diện. Nhưng Từ Khuyết cũng là người quyết đoán, biết không thể tránh được. Kiếm khí trong cơ thể điên cuồng rót vào kiếm, khiến kiếm bộc phát ngập trời sát phạt chi quang, va chạm với Tinh Thần Trường Côn.
Một tiếng nổ lớn, kiếm nát, lực lượng kinh khủng tràn vào Từ Khuyết, nhưng hắn mượn lực lui lại ngay khi va chạm, tiếp tục bay về phía sau.
"Phong." Diệp Phục Thiên lạnh lùng phun ra một tiếng, Tinh Thần Vẫn Thạch vờn quanh, phong tỏa không gian. Thân thể hắn hóa thành lưu quang, như Kim Sí Đại Bằng lấp lóe giữa trời. Trường côn gãy lại hóa thành côn tinh thần hoàn chỉnh, lại một kích oanh sát xuống.
Từ Khuyết vung tay chém ra, trong lòng bàn tay có kiếm. Tinh Thần Vẫn Thạch bị chém đứt, hắn tiếp tục xông lên, không ham chiến, chỉ muốn thoát khỏi tinh không này.
Nhưng Diệp Phục Thiên không chậm hơn hắn, côn pháp Thiên Hành Cửu Kích từ trên trời giáng xuống. Từ Khuyết giận dữ, chỉ tay vào hư không, vô tận sát phạt kiếm khí như sông kiếm lưu động, chém về phía côn này.
Cự côn bổ ra sông kiếm, trấn sát xuống, đánh xuống một tiếng nổ lớn. Từ Khuyết kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể rơi xuống, trong miệng phun ra máu tươi.
Kim mang lập lòe, thân ảnh như Bằng Điểu lần nữa tập sát đến, hội tụ giữa thiên địa muốn trấn sát. Mặt Từ Khuyết tái nhợt, hô: "Ta nhận thua."
Côn không đánh xuống, Diệp Phục Thiên đứng trên hư không, nhật nguyệt tinh thần chi quang tan biến.
Từ Khuyết ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên.
Giờ khắc này, hắn dường như hiểu lời Diệp Phục Thiên. Người hắn không nên khiêu chiến nhất chính là Diệp Phục Thiên.
Hắn có thể bắt được thân hình của mình, nhắm vào nhược điểm để công kích. Một khi thành công sẽ không cho cơ hội thở dốc, cho đến khi hắn bại.
Trận chiến này, hắn bị khắc chế đến sít sao.
"Từ Khuyết, bại." Vô số ánh mắt ngưng kết tại đó. Trận chiến diễn ra quá nhanh, đến mức những người cảnh giới không đủ thậm chí không thấy rõ Diệp Phục Thiên đã làm gì để định đoạt thắng bại.
Ánh mắt nhìn Diệp Phục Thiên trong hư không. Trận chiến này, Diệp Phục Thiên mạnh mẽ tiến vào tam giáp.
Sau trận chiến này, chỉ còn hai người cản đường Diệp Phục Thiên, cũng có thể nói là hai người mạnh nhất trong đạo cung chi chiến.
Hoàng Cửu Ca, Bạch Trạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận