Phục Thiên Thị

Chương 2133: Phản sát

Diệp Phục Thiên ngồi trên lưng Bạch Trạch đại yêu, đi dạo trên đường phố. Tốc độ của Bạch Trạch không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm rãi, dường như là ý của Diệp Phục Thiên.
Hắn ngồi trên lưng Bạch Trạch, ung dung thảnh thơi, đeo mặt nạ kim loại. Có người muốn dùng thần niệm để nhìn trộm dung mạo của hắn, nhưng phía dưới mặt nạ kim loại hình như có từng sợi sương mù, không cách nào nhìn rõ. Hơn nữa, Diệp Phục Thiên thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn những người dùng thần niệm nhìn trộm hắn, khiến cho có một người trực tiếp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai mắt chảy ra máu tươi.
"Đại sư đã suy nghĩ minh bạch?" Lúc này, một giọng nói từ xa xa truyền đến. Bên cạnh con đường, thân ảnh Đường Thần cùng đám người xuất hiện, nhìn Diệp Phục Thiên mở miệng nói.
"Lăn!"
Diệp Phục Thiên truyền ra một đạo thanh âm khàn khàn. Đường Thần lập tức sắc mặt khó xử tới cực điểm. Đây là trước mặt mọi người làm nhục hắn, hoàn toàn không nể mặt hắn chút nào. Không nói đến bản thân hắn, dù cho nể mặt Thiên Nhất các cùng Thiên Bảo đại sư, cũng không có người dám...ngạo mạn như vậy. Mời hắn tiến về Thiên Nhất các, lại bị quát lớn một tiếng "Lăn".
Chung quanh mọi người xôn xao bàn tán, Đường Thần lại bị mắng "lăn"... Những người không biết chuyện này nhao nhao tìm hiểu thân phận Diệp Phục Thiên. Lập tức, tất cả đều biết hắn chính là vị đại sư đi vào Đệ Cửu nhai, nói muốn tìm vạn năm Phượng Tủy Luyện Đan. Quả nhiên là cao ngạo, dám để cho Đường Thần "lăn".
Không biết Đường Thần sẽ làm như thế nào? Đường Thần không hề tức giận, vẫn như cũ sải bước tiến lên, lại trực tiếp đi theo Bạch Trạch hướng phía trước. Bên cạnh hắn, những người của Thiên Nhất Các cũng cùng nhau đi theo. Bạch Trạch vẫn như cũ thong thả đi về phía trước, trên đường phố càng ngày càng nhiều người tụ tập, phần lớn đều là đến xem náo nhiệt. Bọn hắn nhìn Diệp Phục Thiên đeo mặt nạ kim loại, tràn ngập tò mò, vị đại sư thần bí này rốt cuộc là ai? Diệp Phục Thiên nhắm mắt dưỡng thần, dường như để mặc cho Bạch Trạch đại yêu đi tới, nhưng kỳ thực, thần niệm của hắn đã khuếch tán ra, bao phủ phương xa, đang quan sát tình huống ở Đệ Cửu nhai. Còn về phần Đường Thần, Diệp Phục Thiên căn bản không để bọn hắn vào mắt, hắn đang đợi đối phương ra tay.
Không gây ra chút động tĩnh, thì làm sao vị 'đại sư' này có thể nổi danh ở Cự Thần thành được. Muốn gây sự chú ý với Đoàn thị cổ hoàng tộc, trước tiên phải có đủ danh tiếng ở Đệ Cửu nhai.
Diệp Phục Thiên đi tới một tòa lầu các thì dừng lại. Lầu các nằm bên trái con đường, bên trong có không ít cường giả. Thần niệm Diệp Phục Thiên tiến vào bên trong, người bên trong cảm giác được thần niệm của hắn, nhíu mày nói: "Không biết ý của các hạ là gì?"
Diệp Phục Thiên đưa tay lên, một cái bình sứ bay ra ngoài, rơi vào trước mặt đối phương, sau đó mở miệng nói: "Lấy Tru Hỏa Long Châu trong đó cho ta."
Đối phương cầm lấy bình sứ mở ra xem, sau đó trong mắt lóe lên tinh quang, lấy ra một gốc cây toàn thân màu đỏ như lửa, sau đó nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Mời các hạ cất kỹ."
Lời còn chưa dứt, Hỏa Long Châu màu đỏ rực kia bay thẳng về phía Diệp Phục Thiên. Diệp Phục Thiên chỉ phẩy tay áo một cái, trực tiếp cất vật phẩm đi. Động tác của hai người nhanh chóng, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, hai người đã hoàn thành một cuộc giao dịch. "Hiệu suất thật cao..."
Rất nhiều người âm thầm líu lưỡi. Vật phẩm trân quý như vậy, thậm chí ngay cả mặc cả cũng không có. Xích hồng Hỏa Long Châu cực kỳ quý giá, nhưng Diệp Phục Thiên trực tiếp giao dịch, có thể thấy hắn rất tự tin với đan dược của mình, người trong lầu các chắc chắn là không có thiệt, bằng không, cũng sẽ không sảng khoái như thế.
Có thể thấy được, Diệp Phục Thiên ra tay rất hào phóng, không hổ là Luyện Đan đại sư, loại khí phách này khiến không ít Nhân Hoàng cảm thấy xấu hổ.
Bất quá, Luyện Đan đại sư chung quy là Luyện Đan đại sư, Nhân Hoàng bình thường sao có thể so sánh. Dược liệu trong tay hắn, có thể luyện chế ra đan dược càng tốt hơn, giá trị càng cao hơn, sẽ không bị lỗ. Còn người bình thường, tự nhiên muốn cân nhắc nhiều hơn một chút. Diệp Phục Thiên cũng không thèm để ý suy nghĩ của những người khác. Hắn đi dọc con đường, trên đường đi, hắn đã ra tay rất nhiều lần, đều đổi lấy được dược liệu vô cùng quý giá, hoặc là những vật phẩm hi hữu có thể dùng để luyện đan.
Mà đan dược trong tay hắn dường như là vô tận, không ai biết trên người hắn cất giấu bao nhiêu, chỉ khiến cho người ta một lần nữa cảm thán, Luyện Đan sư thật sự là giàu có. Nếu không phải là có kiêng kị, rất nhiều người đều muốn ra tay với Diệp Phục Thiên. Trên thực tế, đã có không ít Nhân Hoàng để mắt tới Diệp Phục Thiên, trà trộn trong đám người, âm thầm đi theo hắn, tên này toàn thân là bảo, nếu là cướp được, chắc chắn sẽ phát tài.
Dù sao thì những thứ này đều xa xa không bằng giá trị của một vị Luyện Đan đại sư, nhưng vấn đề là, Diệp Phục Thiên vị Luyện Đan đại sư này cùng bọn hắn vốn cũng không có quan hệ gì, không vớt được chỗ tốt, tự nhiên sẽ sinh ra ý đồ khác. Hơn nữa bọn hắn cho rằng, Diệp Phục Thiên hẳn là đến từ nơi khác, không có căn cơ ở đây, hơn nữa còn đắc tội Thiên Nhất các, đúng là một đối tượng tốt để ra tay.
Trong lúc nhất thời, ở phía xa xuất hiện từng tòa kiến trúc vô cùng rộng lớn, phía trên cổng lớn có khắc mấy chữ - Thiên Nhất các.
Nơi đó, chính là Giao Dịch Các lớn nhất Đệ Cửu nhai.
Đường Thần đi theo phía sau, không nghĩ tới Diệp Phục Thiên lại đi tới nơi này, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này, Bạch Trạch Yêu Thánh dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người, hướng đường cũ mà đi. Dường như cũng không có ý định tiến vào khu giao dịch lớn nhất Đệ Cửu nhai này.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Phục Thiên, chỉ thấy một bóng người bước ra, đúng là Đường Thần, chặn đường đi của Diệp Phục Thiên, mở miệng nói: “Đại sư đã đến, sao không vào trong ngồi một chút? Tại sao lại vội vã rời đi như vậy?” Sau khi Đường Thần đi ra, từ những hướng khác cũng có vài người bước ra. Trong đó, có hai người đi đầu đều là Nhân Hoàng rất có tiếng tăm ở Đệ Cửu nhai, rất nhiều người đều biết.
Một người là trung niên áo đen, được người đời gọi là Khô Mộc, một vị khác trẻ tuổi hơn, là con cháu của một gia tộc lớn ở Đệ Cửu nhai, đều vô cùng nổi tiếng, lúc này đi tới đây, ẩn ẩn có ý liên thủ cùng Đường Thần, xem ra bọn hắn đã bí mật trao đổi từ trước.
“Nghe nói đại sư luyện đan bất phàm, muốn được tận mắt chứng kiến. Không biết đại sư có thể nể mặt hay không.” Vị Nhân Hoàng trẻ tuổi kia mở miệng nói. Tu vi người này bất phàm, là cảnh giới đỉnh phong của Trung Vị Hoàng, khí tức cường hoành. Còn Khô Mộc Nhân Hoàng càng mạnh hơn, là Thất Cảnh Thượng Vị Hoàng. Diệp Phục Thiên vẫn như cũ ngồi trên lưng Bạch Trạch, thản nhiên nhìn về phía trước, Bạch Trạch cảm nhận được hơi thở cường đại của mấy người trước mặt có chút do dự, Diệp Phục Thiên vỗ vỗ vào người nó nói: "Đi tiếp đi."
Bạch Trạch đại yêu lúc này mới tiếp tục tiến về phía trước, Đường Thần nhìn Diệp Phục Thiên chằm chằm nói: “Đã đến cửa, đại sư hà tất phải như vậy? Chi bằng nể mặt, vào trong một chút.” Vừa nói, trên người hắn phóng thích ra một cỗ khí tức đại đạo vô hình, chặn đường đi của Diệp Phục Thiên. Diệp Phục Thiên vẫn không để ý tới, một cỗ khí tức vô hình bao trùm lấy thân thể Bạch Trạch, tiếp tục đi về phía trước dưới uy áp kia, không chút sứt mẻ. “Giả thần giả quỷ, ta ngược lại muốn xem xem dưới mặt nạ này là gương mặt nào?” Vị thiếu niên Nhân Hoàng kia bước lên một bước, đưa tay chụp về phía mặt nạ của Diệp Phục Thiên. Ngay lập tức, một đạo thủ ấn to lớn trực tiếp chụp xuống, đánh thẳng vào đầu Diệp Phục Thiên. “Ầm!” Trên người Diệp Phục Thiên nổi lên một cỗ khí tức Không Gian Đại Đạo, phong tỏa không gian chung quanh, cản đại thủ ấn của đối phương. Lúc này, Đường Thần và Khô Mộc Nhân Hoàng đồng thời ra tay.
Khô Mộc Nhân Hoàng vươn tay ra, xé rách không gian do Không Gian Đại Đạo tạo nên, vô số khô mộc mục nát trực tiếp quấn quanh khu vực này, bao phủ nơi Diệp Phục Thiên. Đường Thần đánh về phía Diệp Phục Thiên một đạo hỏa diễm.
Một cỗ thần huy màu vàng từ trên người Diệp Phục Thiên nở rộ, biến thành một màn sáng bảo vệ khu vực chung quanh, khiến cho những công kích này đều không thể chạm vào người hắn.
Ba vị cường giả nhìn Diệp Phục Thiên chằm chằm, lông mày hơi nhíu lại, thực lực thật mạnh. "Vù!"
Màn sáng màu vàng kim đột nhiên biến thành màu vàng rực rỡ, một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng quét ra. "Đại sư, ta cũng là có ý tốt mời ngài, tại sao phải ra tay?"
Đường Thần cảm nhận được luồng khí tức kia, vội vàng mở miệng nói, ý muốn dừng tay. Một cỗ khí tức cuồng bạo ập tới, đạo hỏa màu vàng rực trực tiếp bao phủ không gian này, hướng ba người cuốn tới, sắc mặt bọn hắn kinh hãi, muốn lùi về phía sau. Nhưng Diệp Phục Thiên giơ tay ra, ba người giống như bị Không Gian Đại Đạo giam cầm, không thể động đậy. "Đại sư tha mạng!"
Đường Thần biến sắc. Một bàn tay vô hình chụp lấy ba người bọn hắn, đạo hỏa bao phủ tới. "Dừng tay!" Bên trong Thiên Nhất các truyền đến một tiếng quát lớn. Nhưng Diệp Phục Thiên căn bản không để ý, thần huy chói lọi quét qua, ba người kêu thảm một tiếng, đạo hỏa nuốt chửng không gian, bao phủ lấy bọn hắn, tất cả mọi người kinh hãi nhìn thân thể ba người hóa thành tro bụi.
"Oanh oanh oanh..." Bên trong Thiên Nhất các truyền đến từng đạo hơi thở cực kỳ cường đại.
"Thật to gan." Một giọng nói như thiên uy vang lên, trên hư không xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ bá đạo. Diệp Phục Thiên ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xuyên qua hư không, bỏ chạy về phía xa. Khuôn mặt kia phát ra tiếng gầm giận dữ, toàn bộ Đệ Cửu nhai rung chuyển, một cỗ khí tức kinh khủng quét qua, truy đuổi về phía đạo lưu quang kia. Tuy nhiên, lưu quang đó chớp mắt đã rơi vào bên trong Đệ Cửu khách sạn, biến mất không thấy đâu nữa. Thân ảnh Diệp Phục Thiên xuất hiện trong sân khách sạn. Một cỗ khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống, đồng thời, từ trong khách sạn cũng bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ.
“Ầm…” Trên không trung, hai luồng khí tức va chạm vào nhau. Sau đó nghe thấy âm thanh từ trong khách sạn truyền ra: “Không được phá hủy quy củ.” Bước vào Đệ Cửu khách sạn, khách sạn sẽ bảo vệ bất kỳ người nào, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra tay. Trên bầu trời cao, một khuôn mặt hiện ra, thần sắc lạnh băng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên bên dưới. Diệp Phục Thiên trở lại khách sạn, vẻ mặt thản nhiên, không có bất kỳ chút dao động nào, ánh mắt tùy ý liếc nhìn không trung.
“Các hạ giết người của Thiên Nhất các ta ngay trên đường, có phải quá mức càn rỡ rồi không?"
Giọng nói lạnh lùng từ khuôn mặt kia truyền xuống. Người này chính là Đại trưởng lão của Thiên Nhất các, tu vi Nhân Hoàng Cửu Cảnh, thực lực cực kỳ khủng bố. "Ngươi mù sao?" Diệp Phục Thiên liếc mắt nhìn không trung, những người đó đã sinh ra sát ý với hắn. Nếu thực lực không đủ, hắn đã bị giữ lại Thiên Nhất các rồi, sao có thể quay lại đây. Đối với những kẻ muốn giết mình, Diệp Phục Thiên tự nhiên sẽ không khách khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận