Phục Thiên Thị

Chương 1720: Dáng tươi cười

**Chương 1720: Nụ cười**
"Ca ca, tại sao huynh lại khóc." Niệm Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên rơi lệ, nhẹ giọng hỏi. Nàng còn vươn bàn tay nhỏ bé của mình, lau đi nước mắt trên mặt Diệp Phục Thiên.
"Ca ca nhìn thấy Niệm Ngữ, vui mừng quá nên không kìm được mà khóc." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói.
Niệm Ngữ ngây thơ gật đầu, tựa như một con búp bê. Đôi mắt to của nàng lại nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ tên là gì vậy, Niệm Ngữ cảm thấy hình như rất quen thuộc tỷ tỷ."
Nam Đẩu Văn Âm nghe được lời nói ngây ngô của Hoa Niệm Ngữ đã rơi lệ đầy mặt, từng bước đi về phía bên này.
Hoa Giải Ngữ cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, nàng vốn lạnh lùng giờ phút này cũng ngồi xuống, khẽ nói: "Ta là Hoa Giải Ngữ."
"Hoa Giải Ngữ." Niệm Ngữ lặp lại một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Phong Lưu cùng Nam Đẩu Văn Âm đang đi tới. Nàng lại nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, khẽ nói: "Tỷ tỷ?"
Hoa Giải Ngữ nhìn cô bé, lộ ra một tia kỳ quái, sau đó vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Niệm Ngữ mở rộng vòng tay nhỏ, sau đó tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hoa Giải Ngữ, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ sao bây giờ mới về thăm Niệm Ngữ, cha và mẫu thân đều rất nhớ tỷ, Niệm Ngữ cũng luôn muốn được gặp tỷ tỷ."
Cánh tay Hoa Giải Ngữ cứng ngắc ở đó, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
"Giải Ngữ." Nam Đẩu Văn Âm đi tới, cũng ngồi xổm xuống, ôm chặt hai tỷ muội, vừa rồi, Hoa Phong Lưu đã truyền âm nói cho nàng Hoa Giải Ngữ đã mất đi ký ức. Nam Đẩu Văn Âm rất đau lòng, nhưng nghĩ tới có thể thấy Giải Ngữ trở về, nàng đã rất thỏa mãn.
Năm đó, bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy Giải Ngữ biến mất trước mặt, nỗi đau kia, khắc cốt ghi tâm, đến nay thường xuyên nhớ tới. Bọn hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày, Giải Ngữ lại có thể trở về.
Đường Lam cũng đi ra, đứng ở một bên xa xa nhìn, trong lòng chua xót.
Những năm này, nàng đương nhiên biết Hoa Phong Lưu cùng Nam Đẩu Văn Âm đã cùng nhau trải qua như thế nào, sau khi sinh hạ Niệm Ngữ, bọn hắn mới có nơi ký thác tinh thần, giải quyết nỗi thống khổ năm đó, nhưng nó như một cái dằm, từ đầu đến cuối không thể quên được, bọn hắn chỉ có thể làm bộ quên đi.
Thậm chí còn nói với Niệm Ngữ, tỷ tỷ của nàng chỉ là đi đến một nơi rất xa.
Bây giờ, nhìn thấy cả nhà đoàn tụ, thật tốt.
Nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, hôm nay là ngày vui mới phải.
"Đường di." Diệp Phục Thiên nhìn thấy Đường Lam ở bên cạnh, cười gọi một tiếng.
"Ừm." Đường Lam gật đầu, khẽ nói: "Ta đi nấu cơm."
...
Thành nhỏ rất yên tĩnh, Diệp Phục Thiên ở lại Thanh Châu thành. Biết hắn trở về, thường xuyên có người tới đây muốn từ xa nhìn hắn một chút, vị truyền kỳ của Thanh Châu thành này.
Diệp Phục Thiên thu liễm khí tức, tựa như một người bình thường, mỗi ngày ở bên cạnh lão sư tâm sự, chơi cờ, đơn giản, an tĩnh.
Tính tình Hoa Giải Ngữ tuy vẫn lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với Niệm Ngữ cũng thỉnh thoảng có một chút dịu dàng.
Đương nhiên, một tiếng cha mẹ kia khẳng định là sẽ không gọi.
Hoa Phong Lưu cùng Nam Đẩu Văn Âm cũng đều chấp nhận, không có ý kiến gì, đối với bọn hắn mà nói, những người từng cho rằng Giải Ngữ vĩnh viễn rời xa, thì giờ đây, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy Giải Ngữ ở đó, bọn hắn liền cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng, đây là hạnh phúc đơn giản nhất của bọn hắn.
Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng là đủ rồi.
Bên ngoài viện, Diệp Phục Thiên và Hoa Phong Lưu ngồi trên ghế mây, mỗi người một bên, giống như hai vị thần giữ cửa, lười biếng nằm nghiêng ở đó.
"Định khi nào thì đi?" Hoa Phong Lưu nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi không đi cùng sao?" Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Phong Lưu bên cạnh nói.
"Chúng ta ở đây bồi tiếp Niệm Ngữ lớn lên rất tốt, để con bé làm một người bình thường là đủ rồi, sống thật đơn giản." Hoa Phong Lưu khẽ nói: "Biết Giải Ngữ vẫn ổn, chúng ta cũng yên tâm rồi. Khi nào rảnh, ngươi hãy đưa Giải Ngữ về thăm chúng ta một chút."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm cảnh Hoa Phong Lưu đã không còn giống năm đó, bây giờ hắn càng thích đơn giản, bình tĩnh, thậm chí còn hy vọng Niệm Ngữ cũng có thể sống một cuộc đời đơn giản, vui vẻ.
"Ta không yên tâm." Diệp Phục Thiên nói: "Ta ở bên ngoài có kẻ thù, trước đó đã tìm được đến Hoang Châu, ở lại đây, chưa chắc có thể bình yên."
Hoa Phong Lưu ngây người, vậy mà đã tìm được đến Hoang Châu rồi sao.
Hắn xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói: "Từ khi nhận ngươi làm đệ tử, chưa có một ngày nào là không phải lo lắng, cũng không biết kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì lại gặp phải ngươi."
"Đệ tử của ngươi bây giờ dù sao cũng là Nhân Hoàng, nể mặt ta một chút có được không?" Diệp Phục Thiên có chút im lặng nói.
"Nhân Hoàng à." Hoa Phong Lưu thì thào nói nhỏ, lần đầu tiên nghe được Diệp Phục Thiên nói cảnh giới của hắn, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Phục Thiên, hỏi: "Rất lợi hại phải không?"
Nhân Hoàng là khái niệm gì, dường như hắn cũng không hiểu rõ lắm.
"Không lợi hại." Diệp Phục Thiên cảm nhận được ánh mắt Hoa Phong Lưu, hoàn toàn không có ý kiến gì. Hắn muốn một ngày nào đó thành đế, ở trước mặt gia hỏa này chắc vẫn sẽ như vậy, từ trước đến giờ đều là không nể mặt chút nào.
Thật là không có cảm giác thành tựu.
"Lão sư, người yên tâm, nếu là ở bên ngoài có chuyện gì, ta sẽ lập tức phái người đưa Niệm Ngữ, lão sư và sư nương rời đi." Diệp Phục Thiên mở miệng nói.
"Tùy ngươi an bài đi." Hoa Phong Lưu bất đắc dĩ nói, Diệp Phục Thiên đã nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe theo. Tuy rằng bây giờ thích an tĩnh, nhưng trên thực tế, vẫn là không buông xuống được Giải Ngữ. Thật sự để Giải Ngữ nhiều năm mới trở về một lần, hắn khẳng định sẽ rất nhớ.
Vô luận là hắn hay là Nam Đẩu Văn Âm, đều muốn nhìn thấy Giải Ngữ, dù cho nàng vĩnh viễn không nhớ tới phụ thân này, cũng không sao cả.
Đương nhiên, còn có Diệp Phục Thiên.
Ngoài miệng chưa từng bỏ qua cho Diệp Phục Thiên, nhưng trong lòng đối với Diệp Phục Thiên như thế nào, những năm này người bên cạnh ai mà không hiểu rõ.
Rất nhiều năm trước, hai sư đồ nương tựa lẫn nhau, Diệp Phục Thiên cõng hắn đi ra Thanh Châu thành, tựa như là cha con.
Nhiều năm như vậy Diệp Phục Thiên không ít lão sư, mỗi một vị lão sư đều đối xử với Diệp Phục Thiên vô cùng tốt, nhưng chân chính nói không có một chút ngăn cách, muốn nói gì thì nói, thì cũng chỉ có Hoa Phong Lưu mà thôi.
Lúc này, Niệm Ngữ kéo Hoa Giải Ngữ đi tới, đi đến trước mặt Diệp Phục Thiên nói: "Ca ca, ta dẫn huynh và tỷ tỷ đi chơi."
"Ngươi dẫn ta?" Diệp Phục Thiên nhìn Niệm Ngữ nói.
"Vâng." Niệm Ngữ chớp chớp mắt to, nghiêm túc gật đầu: "Buổi tối Thanh Châu hồ rất đẹp, mỗi ngày đều có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp chèo thuyền."
"Ý kiến của Niệm Ngữ rất hay." Diệp Phục Thiên nhéo nhéo khuôn mặt Niệm Ngữ, cười gật đầu: "Bất quá, ngươi nên gọi ta là tỷ phu."
"Niệm Ngữ thích gọi ca ca." Niệm Ngữ cười khúc khích nói.
"Được, tùy ngươi." Diệp Phục Thiên đứng dậy bế Niệm Ngữ lên, sau đó nói: "Đi thôi."
Hoa Phong Lưu nhìn bóng lưng ba người, Diệp Phục Thiên ôm một người, sau đó đưa tay nắm một người. Trên dung nhan hơi có vẻ già nua kia của hắn lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nhắm mắt lại, an tĩnh hưởng thụ ánh nắng, trên mặt từ đầu đến cuối treo nụ cười.
...
Thành nhỏ an tĩnh, Thanh Châu hồ náo nhiệt.
Khí chất của Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, đương nhiên rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt, huống chi còn có một cô bé như búp bê.
"Thật là một cặp vợ chồng tuấn tú, đứa bé thật xinh đẹp." Trong lòng rất nhiều người thầm than, đi qua bên cạnh Diệp Phục Thiên đều sẽ đáp lại nụ cười. Nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy, bọn hắn cũng cảm thấy tâm tình rất tốt.
Đây nhất định là một gia đình vô cùng hạnh phúc.
"Ngươi xem hài t·ử nhà người ta, sạch sẽ xinh đẹp, nhìn lại ngươi xem." Có người ở phía sau quở trách đứa con trai sáu bảy tuổi của mình, đứa bé kia trên người lấm lem, hiển nhiên rất nghịch ngợm.
"Vậy sao không nhìn ca ca tỷ tỷ kia, đều là di truyền, ta có cách nào." Tiểu nam hài phản bác.
Diệp Phục Thiên nghe thanh âm phía sau, nụ cười rất ấm áp. Hiển nhiên rất nhiều người đều cho rằng Niệm Ngữ là con của hắn và Giải Ngữ.
Đương nhiên, hoàn toàn chính xác là rất giống.
Hoa Giải Ngữ nghe nói như thế thì cảm thấy rất lạ, Diệp Phục Thiên ánh mắt nhìn về phía nàng, hắn lại có chút rung động, cũng muốn có một đứa con.
Giờ khắc này, hắn có chút lý giải tâm cảnh của lão sư.
Ở bên ngoài đã trải qua quá nhiều, đôi khi loại hạnh phúc bình thản này, thật sự rất đẹp.
Đi đến bờ Thanh Châu hồ, địa điểm quen thuộc, phong cảnh quen thuộc.
Diệp Phục Thiên đặt Niệm Ngữ xuống, một tay nắm tay nàng, một tay khác nắm tay Hoa Giải Ngữ, khẽ nói: "Giải Ngữ, nơi này là nơi chúng ta năm đó lần đầu tiên nắm tay."
Màn đêm buông xuống, thuyền dần dần nhiều, Hoa Giải Ngữ đứng ở trong đó, lại cảm thấy hình ảnh này vô cùng đẹp.
"Ca ca, chúng ta đi du thuyền sao?" Niệm Ngữ ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên nói.
Diệp Phục Thiên ngồi xổm xuống, nói với Niệm Ngữ: "Niệm Ngữ, ca ca đàn cho muội nghe có được không?"
"Được, cha cũng thích đàn." Niệm Ngữ cười gật đầu.
"Đi thôi." Diệp Phục Thiên kéo Niệm Ngữ đi đến ven bờ hồ, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó trước người xuất hiện một cây cổ cầm, danh cầm Thái Huyền sơn Cầm Hoàng.
Niệm Ngữ an tĩnh ngồi bên cạnh Diệp Phục Thiên, hai tay chống cằm, vô cùng đáng yêu. Những người bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn sang.
Lúc này, tiếng đàn chậm rãi vang lên.
Âm phù vừa mới lướt qua, liền khiến người ta không tự chủ được mà an tĩnh lại.
Đây là một khúc đàn vô cùng mỹ lệ, nương theo từng đạo âm phù lướt qua, bên cạnh Diệp Phục Thiên đột nhiên xuất hiện từng đạo ánh sáng hoa mỹ, bao quanh thân thể hắn.
"Khúc đàn thật đẹp."
Thanh Châu hồ, trên du thuyền, rất nhiều người nhìn về phía bờ hồ.
Thanh niên tóc trắng, cô bé như trong truyện cổ tích, phía sau bọn họ, còn có một vị mỹ nhân giống như tiên tử.
Đương nhiên, cũng có người nhận ra Diệp Phục Thiên, trong lòng kích động, nhưng đều không tiến lên quấy rầy, chỉ là yên lặng lắng nghe.
Tiếng đàn dần dần du dương, giống như phượng gáy, giống như Phượng Hoàng đang ca hát, càng thêm rực rỡ vờn quanh thân thể Diệp Phục Thiên. Dưới bầu trời đêm, có Thần Điểu hoa mỹ dần dần thành hình.
"Nhìn kìa, là Phượng Hoàng."
Có người lên tiếng kinh hô, từng tia ánh mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên, tiếng đàn như phượng gáy. Xung quanh thân thể Diệp Phục Thiên, một đôi Phượng Hoàng vờn quanh thân thể hắn bay múa, bay lên, giống như một cảnh tượng mộng ảo.
Giờ khắc này, rất nhiều nữ tử trên du thuyền không khỏi ngây dại.
Thật đẹp.
Niệm Ngữ cũng đứng dậy, nàng đi đến trước người Diệp Phục Thiên, nhìn Phượng Hoàng vờn quanh thân thể Diệp Phục Thiên bay múa, khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ ngây thơ, nàng vươn tay, muốn vuốt ve Phượng Hoàng, liền thấy Phượng Hoàng vờn quanh thân thể nàng bay múa.
"Ca ca, chúng nó đi theo ta." Niệm Ngữ chạy chậm, Phượng Hoàng theo thân thể nàng bay múa, nữ hài nở nụ cười rạng rỡ, tiếng cười dưới bầu trời đêm Thanh Châu hồ, làm cho tất cả mọi người đều tràn ngập ý cười.
Hình ảnh này, thật ấm áp.
Hoa Giải Ngữ cũng si ngốc nhìn một màn này, trên mặt nàng, lại lộ ra một nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận