Phục Thiên Thị

Chương 2293: Đại Đế di tích?

**Chương 2293: Di tích Đại Đế?**
"Đi!"
Các cường giả theo hướng phát ra uy nghiêm đó mà đi, trực tiếp xuyên qua hư không, tốc độ cực nhanh.
Khi bọn hắn càng đến gần phương hướng kia, liền cảm nhận được cỗ uy áp kia càng ngày càng đáng sợ, không gian hư vô, còn ẩn ẩn truyền ra tiếng nổ vang kinh khủng, vết rách to lớn nơi không gian hư vô vẫn còn đó. Thậm chí, khi các cường giả không ngừng đến gần cỗ uy áp kia, bọn hắn còn thấy được những vết nứt hắc ám.
"Ở đó!"
Có người nhìn về phía trước, nơi khí tức khủng bố truyền đến, con ngươi các cường giả hơi co lại. Bọn hắn thấy được một quái vật khổng lồ, nơi đó, giống như có một tòa thành đang di chuyển trong hư không, hướng thẳng về một phương hướng mà tiến tới. Khi nó ép qua không gian hư vô, liền trực tiếp tạo ra vết nứt hắc ám.
Vết nứt hắc ám khép lại, liền hóa thành vết rách to lớn nơi không gian hư vô.
Lúc này, Diệp Phục Thiên bọn hắn nhìn thấy phía trước quái vật khổng lồ đang di chuyển kia sáng lên Đại Đạo Thần Quang chói lọi. Hơn nữa không chỉ một đạo, ở những phương vị khác nhau, đồng thời sáng lên đại đạo quang mang lộng lẫy đến cực điểm, sau đó bao phủ lấy quái vật khổng lồ kia, tựa hồ muốn ngăn cản nó tiến lên.
Âm thanh đáng sợ ầm ầm vang lên, vết nứt hắc ám chắn phía trước tất cả đều bị xé nứt vỡ nát, căn bản không ngăn được quái vật khổng lồ kia tiến lên. Những người tu hành ngăn cản ở phía trước kia cũng đã không phải lần đầu tiên ra tay, bọn hắn dọc đường đều xuất thủ ngăn cản, nhưng đều không thể cản trở, hoàn toàn không cách nào ngăn được.
"Từ bỏ đi." Phía trước, có người mở miệng nói, tựa hồ ý thức được bọn hắn căn bản không thể nào làm được.
Những người còn lại gật đầu, sau đó trực tiếp giậm chân trong hư không, cất bước đi lên phía trên quái vật khổng lồ kia. Muốn cản lại vật thể hư không này sợ là không thể, chỉ có thể đi lên thăm dò xem rốt cục có thứ gì mà mặc cho đối phương tiếp tục tiến lên.
Diệp Phục Thiên cùng với cường giả các thế lực Thần Châu khác cũng đến, không chỉ có bọn hắn, Hắc Ám thế giới và Không Thần giới đều nhận được tin tức, lần lượt xuất hiện ở những phương vị khác nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ đang di động kia, trong lòng đều gợn sóng kịch liệt.
"Thần Quy!"
Diệp Phục Thiên bọn họ có tốc độ cực nhanh, đồng hành cùng quái vật khổng lồ kia. Bọn hắn phát hiện, thứ chở tòa pháo đài này lại là một tôn Yêu thú khổng lồ, là một Thần Quy, nhưng lại có đầu rồng.
"Là Long Quy, dường như đã chết, không có khí tức." Bên cạnh Trần Hoàng lên tiếng, Diệp Phục Thiên cũng đã nhìn ra, đây là một tôn Thần Thú Long Quy to lớn, nhưng toàn thân đen kịt, đã không còn sinh mệnh khí tức. Không biết là lực lượng gì duy trì nó tiếp tục tiến lên.
Không chỉ Thần Quy này, tòa thành trì trên lưng nó cũng tràn đầy khí tức tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại. Nhưng nó vẫn khiến người ta cảm nhận được uy áp khó hiểu, uy áp cực kỳ mạnh mẽ.
Diệp Phục Thiên lĩnh hội qua không ít năng lực của cường giả Đại Đế, cũng cảm thụ qua uy áp trong những di tích, hắn giờ phút này gần như có thể khẳng định, cỗ uy áp trước mắt, là đế uy.
Điều này cũng có nghĩa, tòa pháo đài di động này, là di tích do Đại Đế để lại, phía trên thậm chí có khả năng tồn tại ý chí Đại Đế.
Diệp Phục Thiên có thể nghĩ tới những sự tình này thì những người khác tự nhiên cũng nghĩ đến. Nhưng Long Quy một đường xé rách không gian, cho người ta một loại cảm giác uy áp khó hiểu, trên mặt còn có cỗ uy áp nặng nề khiến người ta khó mà hít thở.
Đúng lúc này, đột nhiên trong miệng Long Quy phát ra một thanh âm nặng nề, giống như tiếng rên rỉ, chấn động đến khí huyết các cường giả quay cuồng, thậm chí sinh ra một loại bi thương mãnh liệt. Phảng phất, bọn hắn có thể cảm nhận được nỗi bi thương ẩn chứa trong thanh âm của Long Quy.
"Đây là loại cảm xúc gì?" Trong lòng các cường giả rung động, tôn Long Quy này cực có thể là một Thần Quy. Thần Thú mạnh mẽ như vậy, sau khi chết vậy mà phát ra tiếng rên rỉ chứa đầy bi thương mãnh liệt, khi còn sống rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ông!" Giữa thiên địa xuất hiện vô ngần tinh quang, hóa thành tinh thần kết giới, lập tức xung quanh mảnh không gian mênh mông này xuất hiện tinh thần quang mạc. Là Trần Hoàng ra tay, hắn muốn thử xem có thể ngăn cản Long Quy di chuyển hay không.
Thân thể Long Quy trực tiếp đâm vào tinh thần quang mạc, âm thanh vỡ vụn răng rắc vang lên, không có chút hồi hộp nào, tinh thần quang mạc trực tiếp vỡ nát hóa thành hư vô, Long Quy tiếp tục đi về phía trước, giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Tựa hồ, không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản ý chí nó muốn tiến về phía trước.
Đây là ý chí của Long Quy sao?
"Xem ra không cần lãng phí tinh lực vào việc này, không ngăn được." Trần Hoàng dò xét ra tay một lần liền hiểu rõ, nói với Diệp Phục Thiên bên cạnh, Diệp Phục Thiên gật đầu. Thân hình hắn lóe lên, đi về phía cổ thành mà Long Quy đang chở trên lưng.
Bọn hắn đáp xuống trên một vùng phế tích, bốn phía đều là tường đổ, không có một chỗ nào hoàn hảo. Đứng ở đây, cỗ uy áp kia càng thêm mạnh, ép tới Diệp Phục Thiên ẩn ẩn cảm thấy có chút không thở nổi. Trên người hắn Đại Đạo Thần Quang lưu chuyển, đế vương quang huy ẩn hiện, lúc này mới dần dần có thể ngăn cản cỗ uy áp khó hiểu kia, ổn định thân hình, thần niệm khuếch tán ra chung quanh.
"Đó là cái gì?" Bọn hắn nhìn về trung tâm phế tích phía trước, chỉ thấy nơi đó chất đống rất cao, tựa như một tòa tháp. Phảng phất uy áp khó hiểu giữa thiên địa, cũng là từ nơi đó truyền đến.
Cường giả từ các phương mà đến đều tới gần bên kia, vật thể hình tháp chất đống kia dường như có từng sợi hào quang yếu ớt, các cường giả đều đi về phía đó. Có người trực tiếp ra tay công kích về phía vật thể hình tháp, công kích kịch liệt đánh vào phía trên, khiến vật thể hình tháp chấn động, nhưng không bị phá hủy, vẫn cực kỳ vững chắc.
Lại một đạo âm thanh rên rỉ chói tai vang lên, Long Quy lại một lần nữa phát ra âm thanh của hắn, chấn động đến tâm thần các cường giả có chút không tập trung.
Trên vật thể hình tháp, hào quang nhỏ yếu vẫn tồn tại, khiến các cường giả càng thêm hiếu kỳ.
"Cùng nhau động thủ đi." Có người đề nghị, lập tức ở những phương vị khác nhau, rất nhiều cường giả đồng loạt hội tụ lực lượng đại đạo đáng sợ.
"Trước lùi lại." Trần Hoàng nói với Diệp Phục Thiên, thân hình hắn đứng phía trước, lập tức có một đạo phòng ngự màn sáng nở rộ. Cùng lúc đó, các cường giả lại một lần nữa phát động công kích cuồng bạo, lần này, rất nhiều công kích đồng thời đánh vào, vật thể hình tháp rốt cục chấn động, có từng khối cự thạch bắt đầu bong ra, giống như bị chấn rơi xuống, phảng phất vật thể hình tháp cũng muốn lung lay sắp đổ.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia, khi cự thạch bong ra, con ngươi có người co rụt lại mãnh liệt.
"Kia là. . ." Có tiếng kinh hô vang lên, phía sau cự thạch bong ra, bên trong vật thể hình tháp, vậy mà xuất hiện từng thân thể, nhưng vẫn không có bất kỳ khí tức nào, là th·i t·hể.
Những th·i t·hể này, đều ở bên trong, phảng phất vĩnh hằng tồn tại ở đây.
"Đây là, phần mộ!"
Có người nhìn vật thể hình tháp kia thấp giọng nói, trong lòng chấn động kịch liệt. Thần Quy di chuyển trong không gian hư vô, trên lưng chở một phần mộ sao?
Như vậy, đây là phần mộ của ai? Chôn giấu ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận