Phục Thiên Thị

Chương 159: Hi vọng ngươi chịu đựng nổi

Diệp Phục Thiên im lặng lắng nghe, sau khi Vân Thiên Mạch nói xong, hắn mới lên tiếng: "Có loại khí vận nào cao cấp hơn so với Vương Hầu khí vận không?"
Ánh mắt đẹp của Vân Thiên Mạch ngẩn ra, nhìn Diệp Phục Thiên, khẽ nói: "Cao cấp hơn?"
"Ừm." Diệp Phục Thiên gật đầu, ánh mắt trong veo nhìn Vân Thiên Mạch nói: "Chỉ là khí vận Thượng đẳng Vương Hầu, chẳng phải là không thể hiện được sự khác biệt giữa ta và bọn hắn."
". . ."
Đôi mắt đẹp của Vân Thiên Mạch khẽ chớp, chăm chú nhìn thân ảnh trước mắt, thấy ánh mắt Diệp Phục Thiên thanh tịnh tự nhiên, nàng rất muốn hỏi một câu, ngươi có nghiêm túc không vậy?
Tuy nói Diệp Phục Thiên thiên phú trác tuyệt, ở di tích Thương Sơn làm được những việc mà người trước không thể làm được, nhưng di tích Thương Sơn chỉ là di tích ngoài thành Thiên Minh, người phát triển ở tòa thành trì này cũng chỉ là người của Thiên Minh Chi Địa, so với những thiên kiêu được những thế lực đỉnh cấp của Đông Hoang Bồi dưỡng, hiển nhiên vẫn còn có chênh lệch rất lớn.
Dư Sinh nghe được lời của Diệp Phục Thiên thì lại rất thản nhiên, vì đã quen rồi.
"Chưa từng nghe nói qua." Vân Thiên Mạch mở miệng.
"À." Diệp Phục Thiên gật đầu: "Sau khi trở về Thiên Minh Thành, ngươi có thể vẽ giúp ta một bức địa đồ Hoang Cổ Giới được không?"
"Vẽ đại khái thì không thành vấn đề." Vân Thiên Mạch gật đầu.
"Được." Diệp Phục Thiên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước, như đang suy tư điều gì.
Chiến tranh giữa Nam Đẩu Quốc và Thương Diệp Quốc bây giờ hẳn là đã bộc phát, Lạc Quân Lâm hẳn cũng đã bước vào Huyền Vương Điện tu hành, nếu chờ đến khi Lạc Quân Lâm đứng vững gót chân ở Huyền Vương Điện, có thể ảnh hưởng đến những người ở Huyền Vương Điện giúp hắn, vậy đối với Thương Diệp Quốc mà nói chính là tai họa.
Loại thế lực lớn đỉnh cấp của Đông Hoang Cảnh này, cường giả Vương Hầu Cảnh đều không ít, Lạc Quân Lâm nếu thiên phú thật sự xuất chúng, có lẽ thật sự có thể khiến cường giả Vương Hầu Cảnh ra tay giúp hắn, mặc dù suy nghĩ này là theo hướng xấu nhất, nhưng không thể coi nhẹ. Trong Hoang Cổ Giới, hắn nhất định phải làm được thật xuất chúng, ít nhất phải hơn xa Lạc Quân Lâm, như vậy, tương lai hắn có thể nắm giữ quyền chủ động, sẽ không lại trải qua chuyện đã xảy ra ở Đông Hải Thành.
Năm đó Lạc Thiên Tử chỉ một đạo ý chỉ, đối với hắn mà nói giống như một sức mạnh bất khả kháng, hiện tại Huyền Vương Điện nếu như bắt chước Lạc Thiên Tử lúc trước, thì cũng sẽ như vậy, hắn không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra trên người mình.
Đương nhiên đây là suy nghĩ xấu nhất, bình thường mà nói, Huyền Vương Điện thân là thế lực lớn đỉnh cấp của Đông Hoang Cảnh, nhân vật cao tầng còn không đến mức tham dự vào tranh giành vương quốc ở Bách Quốc Chi Địa.
Sau khi trở lại Thiên Minh Thành, Diệp Phục Thiên cũng không trở về khách sạn trước đó, Vân Thiên Mạch tìm một chỗ hành cung độc lập để vào ở, khí phái lại lớn, Diệp Phục Thiên thầm khen thị nữ này không tệ, biết làm việc.
Đệ tử chưởng môn của thế lực lớn Thiên Minh Chi Địa làm thị nữ, vẫn có thể thuận tiện không ít việc.
Trong sân nhỏ hành cung, Diệp Phục Thiên một mình tu hành, hắn đang luyện quyền pháp, khí vận bộc phát, phù diêu mà lên, trên người hắn dường như có một cỗ ý chí cường đại, khiến cho một quyền đơn giản cũng giống như chứa đựng lực lượng ý chí, bất quá lực lượng ý chí này tương đối hỗn tạp, bởi vì nơi phát ra khác nhau, có ý chí tiếng đàn, có kiếm chi ý chí, có Phong chi ý chí, còn có rất nhiều từ Yêu thú có được, những lực lượng ý chí này xen lẫn vào cùng nhau hóa thành khí vận.
Nhưng khí vận phụ thể, vẫn cường đại hơn trước không ít, ý chí là một loại thực lực chân chính, có thể dùng trong chiến đấu, nếu thật sự có thể đạt được đủ khí vận để lột xác thành Vương Hầu khí vận, hóa thành lực lượng ý chí cấp Vương Hầu, đối với việc tăng phúc thực lực tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Hoang Cổ Giới, quả thật là một kỳ diệu chi giới.
Tu luyện một đoạn thời gian võ đạo xong, Diệp Phục Thiên lại luyện tập khúc đàn, tiếng đàn du dương, chứa đựng đàn chi ý chí, ý cảnh càng mạnh.
Lúc này, một đạo thân ảnh uyển chuyển hướng phía Diệp Phục Thiên đi tới, chính là Vân Thiên Mạch trở về.
Nàng đi đến trước mặt Diệp Phục Thiên, thấy Diệp Phục Thiên vẫn an tĩnh đàn tấu, khi hắn đánh đàn, cả người khí chất phảng phất sẽ trở nên khác hẳn.
Tiếng đàn dần dần thấp xuống, cho đến khi dừng lại, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Mạch.
"Đây là địa đồ Hoang Cổ Giới." Vân Thiên Mạch đưa địa đồ trong tay cho Diệp Phục Thiên.
Cầm Hồn biến mất, Diệp Phục Thiên đặt địa đồ lên bàn trước mặt rồi mở ra.
"Chúng ta hiện tại ở Thiên Minh Thành, ở chỗ này." Vân Thiên Mạch đặt ngón tay lên một vị trí trên bản đồ, Diệp Phục Thiên nhìn lại, nơi đó đã có ký hiệu, phía trên khắc ba chữ Thiên Minh Thành.
Diệp Phục Thiên từ Thiên Minh Thành hướng xuống, thấy một mảnh hoang vu chi địa, cuối mảnh đất hoang vu là biên giới của Hoang Cổ Giới, nơi đó hẳn là nơi hắn bước vào, lối vào Bách Quốc Chi Địa.
Lối vào Bách Quốc Chi Địa vừa mới mở ra, bởi vậy trong đó không có bất kỳ ký hiệu nào, cũng không có thành trì, chỉ có một mảnh hoang dã.
Thiên Minh Thành là tòa thành trì gần Bách Quốc Chi Địa nhất.
Nhìn lên trên, phụ cận Thiên Minh Thành còn có vài tòa thành trì, Diệp Phục Thiên mở miệng nói: "Những thành trì này cũng đối ứng với ngoại giới sao?"
"Ừm." Vân Thiên Mạch nhẹ gật đầu nói: "Vài tòa thành trì này đối ứng với những nơi tương tự như Thiên Minh Chi Địa, trong đó, lấy tòa thành trì này làm trung tâm, tòa thành trì này tên là Lâu Lan Thành, chính là Lâu Lan Cổ Quốc ở ngoại giới xây dựng, Lâu Lan Cổ Quốc thống trị rất nhiều vương quốc, ở ngoại giới, là thế lực mạnh nhất vùng này, bởi vì khu vực này lấy Lâu Lan Cổ Quốc làm trung tâm."
Diệp Phục Thiên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt tiếp tục nhìn lên trên, chỉ vào một nơi ở chính giữa bản đồ, mở miệng nói: "Đặt Thiên Minh Thành và Lâu Lan Thành ở khu vực trung tâm, nhưng nếu lấy tòa thành này làm tọa độ, Lâu Lan Thành cũng chỉ là bên ngoài."
Xung quanh tòa thành mà Diệp Phục Thiên chỉ có vô số thành trì, nếu nói các thành trì phụ cận Lâu Lan Thành cấu thành một khu vực, như vậy xung quanh tòa thành này có không ít khu vực như vậy.
Vân Thiên Mạch chỉ tay vào một vòng địa phương xung quanh tòa thành kia, mở miệng nói: "Ngươi nhìn nơi này, những nơi này đều là cửa vào của các thế lực cao cấp của Đông Hoang Cảnh, bọn họ chiếm cứ các đại phương vị, độc lập tồn tại ở một phương, những nơi này cấu thành khu vực trung tâm của Hoang Cổ Giới, ở ngoại giới, địa phương này chính là trung ương của Đông Hoang Cảnh, còn tòa thành mà ngươi chỉ, là trung tâm tuyệt đối của Hoang Cổ Giới, Hoang Thành, Thiên Minh Chi Địa cực ít người từng đến."
Vân Thiên Mạch là đệ tử của thế lực lớn Thiên Minh Chi Địa, những người như nàng ở Thiên Minh Thành tương đối an toàn, cho dù tu vi yếu một chút như Nhược Vũ, cũng không ai dám tùy tiện động vào, nhưng ra ngoài thì lại khác, mọi thứ đều là ẩn số.
Cho nên chỉ những người tự tin vào thực lực của mình mới dám du lịch xông xáo trong các thành trì của Hoang Cổ Giới, những nhân vật thiên kiêu của Thiên Minh Chi Địa, không ít người sẽ đến khu vực trung tâm Lâu Lan Thành, nhưng Hoang Thành, không ai dám tùy tiện đến, thiên kiêu đỉnh cấp của Thiên Minh Chi Địa, đến đó, sợ là cũng chỉ có thể khiêm tốn mà sống.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu, khó trách Hoang Cổ Giới vừa là con đường Vương Hầu, lại có thể được gọi là một đường thông đạo, từ lý thuyết mà nói, từ trong Hoang Cổ Giới, có thể thông đến bất kỳ nơi nào của Đông Hoang Cảnh, mà lại rút ngắn khoảng cách rất nhiều, với cảnh giới Pháp Tướng của bọn họ, nếu ở ngoại giới, muốn vượt ngang Đông Hoang Cảnh căn bản là không thể.
"Có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đến Hoang Thành nhìn xem." Diệp Phục Thiên ngẩng đầu cười với Vân Thiên Mạch.
Vân Thiên Mạch liếc nhìn hắn một cái, Vinh Diệu Cảnh giới mà đã nghĩ đến Hoang Thành? Mới tiếp xúc không lâu, nàng cảm giác đầu óc của tên này không giống với người thường cho lắm.
"Di tích có khí vận mạnh nhất phụ cận Thiên Minh Thành ở đâu?" Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi.
"Ngươi muốn đi thì gọi ta là được." Vân Thiên Mạch nói thẳng, Diệp Phục Thiên kinh ngạc nhìn nàng một chút, xem ra nàng đã sớm nghĩ kỹ, có lẽ, nàng đối với chỗ đó cũng rất chờ mong.
"Tốt, ta muốn tu hành một thời gian, có việc ta sẽ tìm ngươi." Diệp Phục Thiên gật đầu nói, khí vận gia thân, hắn dự định làm quen một chút, đồng thời củng cố tu vi cảnh giới, dù sao hắn đã bước vào đỉnh phong Vinh Diệu cảnh, lúc nào cũng có thể trùng kích Pháp Tướng.
. . .
Những chuyện xảy ra ở di tích Thương Sơn đã được không ít người ở Thiên Minh Thành biết đến, nghe nói có một người ở Vinh Diệu Cảnh giới mà lĩnh ngộ được chân ý trên bốn bức vách đá của di tích Thương Sơn, lại có thể câu thông ý chí trên vách đá để chiến đấu, tùy tiện đánh g·iết cường giả đỉnh cấp Pháp Tướng Cảnh.
Mà lại, thiên chi kiêu nữ Vân Thiên Mạch của Ngự Kiếm Tông, vậy mà đáp ứng làm thị nữ của hắn.
Việc này truyền ra, không ít nhân vật thiên kiêu của Thiên Minh Chi Địa cảm thấy rất hứng thú, Vân Thiên Mạch lại đi làm thị nữ cho người khác, hơn nữa còn là một người ở Vinh Diệu Cảnh giới, không ít người lấy đây làm cái cớ để trào phúng người của Ngự Kiếm Tông.
Đệ tử của Ngự Kiếm Tông ở Thiên Minh Thành, hơi có vẻ khó xử, không ít người tìm hiểu tung tích của Vân Thiên Mạch.
Một ngày này, ở bên ngoài hành cung của Diệp Phục Thiên, không ít thân ảnh xuất hiện, có một đám người đang giằng co với Vân Thiên Mạch.
Lúc này đối diện Vân Thiên Mạch, có một thân ảnh thanh niên, hắn tướng mạo bất phàm, trên mặt lại lộ vẻ tức giận.
"Dương sư huynh có chuyện gì sao?" Vân Thiên Mạch lạnh nhạt mở miệng.
Hóa ra đối phương chính là sư huynh của nàng ở Ngự Kiếm Tông, cũng là một nhân vật thiên kiêu chưởng môn đệ tử, Dương Tử Kỳ.
"Ngươi chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của sư môn?" Dương Tử Kỳ nhìn Vân Thiên Mạch nói.
"Đây là lựa chọn cá nhân của ta, không liên quan đến sư môn." Vân Thiên Mạch nói.
"Ngươi đã là người của Ngự Kiếm Tông, sao lại không liên quan, lời đồn đáng sợ, ngươi không hiểu sao?" Dương Tử Kỳ có chút phẫn nộ.
"Ta không quan tâm." Vân Thiên Mạch bình tĩnh nói.
"Ta quan tâm." Dương Tử Kỳ lạnh nhạt mở miệng.
"Thì sao?" Vân Thiên Mạch hờ hững đáp lại.
Ngay lúc này, Diệp Phục Thiên và những người khác từ trong hành cung đi ra.
"Có chuyện gì?" Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi.
"Không có gì." Vân Thiên Mạch đáp lại một tiếng, ánh mắt Dương Tử Kỳ nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thần sắc trở nên sắc bén, ẩn ẩn có kiếm ý đâm về phía Diệp Phục Thiên.
"Là hắn sao?" Dương Tử Kỳ nói.
"Không liên quan gì đến ngươi." Vân Thiên Mạch nhíu mày lại lợi hại hơn.
"Dáng dấp rất đẹp." Dương Tử Kỳ cười lạnh, Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ cổ quái, mặc dù hắn biết nhan sắc mình cao, nhưng bị một người nam nhân nói như vậy, vẫn có chút khó chịu.
"Cho nên, ngươi cam nguyện làm thị nữ tận tâm tận lực phục vụ?" Ánh mắt Dương Tử Kỳ rất khó coi, trong lời nói có ý riêng.
Vân Thiên Mạch tự nhiên hiểu ra, sắc mặt nàng trở nên băng lãnh, kiếm ý tràn ngập.
Trong mắt Dương Tử Kỳ hiện lên một tia tàn khốc, liếc nhìn Diệp Phục Thiên một cái, lạnh lùng nói: "Hương vị được thiên chi kiêu nữ của Ngự Kiếm Tông hầu hạ như thế nào?"
"Cút." Vân Thiên Mạch lạnh lùng nói.
"Mới bắt đầu che chở rồi sao?" Vẻ mặt Dương Tử Kỳ hơi dữ tợn, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên nói: "Hy vọng ngươi chịu đựng nổi."
Nói xong, hắn quay người rời đi, trong mắt lóe lên sát niệm.
Hắn từng theo đuổi Vân Thiên Mạch, nhưng bị cự tuyệt, nhưng bây giờ Vân Thiên Mạch lại đi làm thị nữ cho người khác, có thể tưởng tượng được tâm trạng của hắn.
Những người xung quanh đều có chút hứng thú nhìn xem những gì đang diễn ra, bọn họ đang nghĩ, Vân Thiên Mạch đến tột cùng có 'Phụng dưỡng' Diệp Phục Thiên hay không?
PS: Hôm nay chương 2, cầu phiếu!
Hãy đánh giá 9-10 điểm cuối chương để ủng hộ converter nhé...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận