Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 271. Đàn sói

Chương 271. Đàn sói
Chương 271: Đàn sói
“Hổ và gấu đúng không?” Nghe hai tiếng rống này, Tiết Thanh Huyến đang đứng bên cạnh Cổ Dục không khỏi nghi hoặc hỏi.
Cô ấy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên biết rằng trong rừng rậm, kẻ địch của lính đặc chủng ngoài con người ra còn có uy hiếp từ những động vật hoang dã. Cho nên họ phải phân biệt được tiếng kêu của các loại dã thú, từ đó biết được tiếng kêu nào sẽ uy hiếp đến mình.
Nhưng tại sao Tiết Thanh Huyền lại hỏi như vậy?
Đó là bởi vì, gấu và hổ đều có ý thức về lãnh thổ của mình. Trong những trường hợp bình thường chúng sẽ không tiến vào địa bàn của đối phương, trừ khi là đoạt địa bàn hoặc là bất ngờ phải chiến đấu.
Nhưng nếu như là hai trường hợp trên thì sẽ chỉ có tiếng của hổ và gấu, vậy tiếng tru của sói là vì sao?
Chẳng lẽ lại giống như trong phim hoạt hình, là cuộc họp của các loài động vật ăn thịt sao?
Mặc dù Tiết Thanh Huyền có bổ đầu làm hai làm ba thì cô cũng không hiểu được, nhưng dường như Cổ Dục lại biết được điều gì đó.
Cổ Dục đưa ngón tay ngậm lại trong miệng.
“Rít…Gào…!” Tiếng huýt sáo vang lên. Sau đó, Tiết Thanh Huyến bất ngờ phát hiện Vua Bầu Trời, cũng chính là con Đại bàng vàng ở nhà Cổ Dục đang vỗ cánh sà xuống từ trên cao. Đại bàng vàng chính là loài đứng đầu trong các loại chim lớn và dũng mãnh.
Mà trong thời gian gần đây, do được Cổ Dục tận tình chăm sóc, Đại bàng vàng lớn lên không ít.
Trước đây, khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy con chim này thì thường là lúc nó đứng trên cành cây, cho nên đối với nó cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là nó lớn nhưng không biết là lớn bao nhiêu.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vua Bầu Trời từ trên cao sà xuống, Tiết Thanh Huyến không khỏi nghĩ đến một câu thành ngữ: Trích Thiên Tị Nhật (to lớn che khuất mặt trời).
Đúng vậy, Vua Bầu Trời giương đôi cánh ra rất lớn. Thậm chí vượt xa kích thước tối đa của một con Đại bàng vàng thuần chủng.
Đại bàng vàng sải cánh lớn nhất cùng lắm là trên dưới 2m3, nhưng bây giờ nhìn Vua Bầu Trời giương cánh đã gần 3 mét, cho dù là so sánh cùng thú dữ cũng không có thể.
Từ phía xa nhìn qua, nó giống như một mảng mây đen.
“Đi do thám một chút, xem có phải là bầy sói cùng với hổ đông bắc và gấu nâu đánh nhau hay không?” Khi Vua Bầu Trời sà xuống, Cổ Dục cũng đi tới sờ đầu của nó và nói.
“Rít… gào!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Bầu Trời cũng gật đầu một cái, tiếp đó hai cánh dùng sức bay lên lần nữa. Cảm thụ được cuồng phong khi nó cất cánh, Tiết Thanh Huyến cũng không khỏi có chút choáng váng khi nhìn Vua Bầu Trời. Cô không tự chủ nhớ tới nhân vật thần điêu, nhớ tới thần điêu bèn nghĩ tới Dương Quá. Châm ngôn nói rất hay, gặp Dương Quá một lần là say mê cả đời.
Dương Quá nhìn như thế nào Tiết Thanh Huyến cũng không rõ, nhưng gặp Cổ Dục một lần có vẻ như cũng muốn say mê hắn cả đời nha.
Tuy nhiên bây giờ Cổ Dục không phát hiện ra được trạng thái của Tiết Thanh Huyến có gì không đúng.
Hắn đang chờ đợi tín hiệu của Vua Bầu Trời, không đến vài phút thì Vua Bầu Trời đã quay lại đồng thời cũng rít lên một tiếng. Cổ Dục và Vua Bầu Trời đã ước định từ trước, một tiếng là đồng ý, kêu hai tiếng là không đúng. Vậy nên khi Vua Bầu Trời quay lại và rít lên một tiếng có nghĩa là lời Cổ Dục nói lúc này đã đoán đúng rồi.
Đúng vậy, hổ Đông Bắc cùng gấu nâu đều có lãnh thổ của riêng mình trừ khi chúng kết bạn với nhau.
Lần trước khi Cổ Dục vào núi đã phát hiện ra lãnh thổ của hổ đông bắc và lãnh thổ của gấu nâu đã hợp lại thành một. Khi chúng càng ngày càng thông minh, nước giếng uống càng lúc càng nhiều, thì việc qua lại địa bàn của nhau cũng không có gì là ngoài ý muốn. Tình huống bây giờ chắc là do bọn chúng và đàn sói đánh nhau gây nên.
“Đi, đi xem một chút.” Nhìn theo hướng Vua Bầu Trời bay đi, Cổ Dục vỗ đầu Vua Núi rồi bắt đầu chạy về phía truyền đến tiếng rống.
Nhìn thấy Cổ Dục di chuyển, Tiết Thanh Huyến ở đằng sau hai mắt lập tức sáng lên, cô không hề oán giận mà còn rất hưng phấn đi theo. Xem ra cô nàng cũng không phải người thích an phận đâu nha.
Có Vua Bầu Trời dẫn đường ở trên không, bọn họ rất nhanh đã chạy tới nơi diễn ra sự việc. Khi hai người một chó đến nơi này thì đã phát hiện ra trên mảnh đất trống trong rừng, gấu nâu và hổ đông bắc đang tựa vào đằng trước một hốc cây. Cổ Dục thấy được bên trong hốc cây có hai con hổ con và hai con gấu nâu con. Thế nhưng bốn con vật nhỏ lúc này nhìn thảm hơn lần gặp mặt trước rất nhiều.
Trong đó, một con hổ con đã nằm im, toàn thân đầy máu, nhìn có vẻ không ổn. Ngoài ra ba con còn lại trên lông của chúng cũng toàn là máu.
Ở gốc cây phía xa có xác của ba con sói đang nằm đó. Trong bãi đất trống phía trong, có ít nhất mười lăm đến mười sáu con sói đang xoay quanh hổ đông bắc và gấu nâu.
Trên thân hổ đông bắc và gấu nâu đã có không ít vết thương. Tuy không phải vết thương trí mạng nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa thì bọn chúng chắc chắn sẽ thua.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, có thể đoán ra là hổ đông bắc đến tìm gấu nâu để chơi. Kết quả đuổi được đàn sói đang xâm lấn vào lãnh địa của gấu nâu. Sau đó, đàn sói tập kích bốn con thú non. Nghe tiếng kêu của con mình, hổ đông bắc và gấu nâu vội trở về, hai con thú đánh nhau với đàn sói rồi giằng co đến bây giờ.
Đàn sói này là sói Trung Quốc hay còn gọi là Tàng Địa Lang, Mộng Địa Lang, là loài sói xám lai tạp, phân bố ở một số nơi trong cả nước. Tuy nhiên, những con sói Trung Quốc ở trước mặt Cổ Dục này rõ ràng có cơ thể lớn hơn những vùng khác một chút, có thể là vì nơi này nhiều thức ăn hơn.
Loài sói này khi đứng lên bằng hai chân có thể cao đến 1m2, nặng đến 20kg. Đây có thể là một đàn sói đã thành lập từ lâu, bởi vì dường như khi đứng trước loài săn mồi cao cấp hơn mình, chúng cũng không hề lùi bước. Thậm chí đã có ba con sói bị chết, nhưng mà chúng cũng không có dấu hiệu rút lui.
Cái này có thể so sánh như quân lính tinh anh và quân lính bình thường. Trước địch thủ chỉ có chiến đến cuối cùng, dù chết cũng không lùi. Do đó chỉ có thể lựa chọn giằng co kéo dài, nếu mà cứng chọi cứng thì lập tức sẽ thua.
Những con sói này chính là tinh anh. Bất cứ thứ gì cũng không thể ảnh hưởng được việc chúng đi săn.
“Ô…ô!” Chính vào lúc mấy người Cổ Dục đang quan sát những con sói này thì bọn sói canh gác cũng đã phát hiện sự có mặt của bọn họ.
Sau một tiếng sói tru, trong nhóm mười mấy con sói kia thì hơn một nửa là nhìn về phía mấy người Cổ Dục. Nhìn thấy như vậy, Tiết Thanh Huyến vẻ mặt lập tức hoảng hốt, mà Cổ Dục thì lại nở nụ cười.
“Xem ra không có cách nào để đánh lén, cô mau leo lên cây đi!” Cổ Dục cười một tiếng, sau đó hướng về phía Tiết Thanh Huyến mà nói.
Dù sao trước đó Tiết Thanh Huyến đã được rèn luyện qua, trèo cây không phải vấn đề gì lớn. Cô nhìn qua hai phía, nhanh chóng tìm được một cái cây, tiếp đó chạy mấy bước đến bên dưới cái cây, rồi bắt đầu leo lên chạc cây cao hơn mặt đất tầm năm, sáu mét. Khi cô bò tới trên cây, đàn sói cũng đã lao tới, Cổ Dục cùng với Vua Núi cũng không lùi bước mà họ chủ động tiến tới xông vào đàn sói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận