Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 226. Đứng kiếm tiền

Chương 226. Đứng kiếm tiền
Chương 226: Đứng kiếm tiền
Kiểm lâm rất nhanh đã đến.
Lúc mấy ngườ Cổ Dục rời huyệt mộ thì kiểm lâm bên kia đã đến, mà đi theo bọn họ còn có cảnh sát, đương nhiên không cẩn hỏi cũng biết là bọn họ tới để bảo vệ hiện trường. Sau đó thì người của Cục Văn Hóa Khảo Cổ cũng sẽ tới đây.
Dựa theo hiểu biết của Cố Kiến Quân thì khi người của Cục khảo cổ tới. Bọn họ chắc là sẽ đem quan tài cùng đồ vật của chủ nhân huyệt mộ này đi, sau đó lấp mộ lại như bình thường.
Dù sao đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc nhỏ không có giá trị khảo cổ gì, nếu như trước đó không bị những trộm mộ phá hư hết thì chắc là họ sẽ lấp lại coi như xong.
Dù sao, mấy vị giáo sư khảo cổ cũng không phải là không có việc, nơi đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc Nữ Chân nhỏ nhoi, cũng không có giá trị gì để khảo cổ. Dù sao lịch sử cũng không bị mất, tư liệu lịch sử rất rõ ràng. Hơn nữa loại mộ thế này ở Đông Bắc không 10 ngàn thì cũng có 8 ngàn, thật sự là không có gì để nghiên cứu.
Cảnh sát sau khi đến thì cũng kiểm tra video. Sau khi xác nhận là không có ai giở trò gì thì cho mấy người Cổ Dục rời đi, còn những con chồn kia thì giao cho kiểm lâm mang đến địa phương khác để thả. Bọn chúng có trở lại đây hay không thì không ai biết nhưng ít nhất trong thời gian ngắn bọn chúng chắc sẽ không quay lại.
“Chú Dục! Chú thật sự quá đẹp rồi, chắc chú không biết sau lần quay trực tiếp này fan của chú tăng lên bao nhiêu đâu. Chú thật sự quá đỉnh, thật sự là một streamer tài năng đó nha. Hay là cháu và chú cùng nhau livestream đi, bằng không với khả năng của cháu thì thật sự làm thể loại này không được.”
Sau khi bên cơ quan chức năng kia đã kiểm tra xong, Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân cùng nhau trở về nhà, nhưng trên đường trở về Phùng Thư Nhân vô cùng hưng phấn mà hỏi chuyện với Cổ Dục.
Vừa rồi cô cầm điện thoại cũng đã xem toàn bộ video trực tiếp của Cổ Dục.
Mặc dù lúc xuống mộ không có sự tình gì xảy ra, cũng không quá dọa người. Nhưng cô ở bên ngoài lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, mặt tái mét như người sắp chết. Mặc dù không có âm nhạc tô điểm, nhưng không khí lúc đó vô cùng khẩn trương. Đặc biệt là lúc mấy người Cổ Dục đột nhiên trúng ảo giác, hay là đội quân của con chồn màu trắng kia, hoặc là lúc mở quan tài, thật sự quá chân thật không giống như trên phim ảnh, vừa nhìn là biết giả.
Dưới tình huống như vậy thật sự là vô cùng dọa người.
“Tiền của những người xem trực tiếp kia cháu cứ giữ lấy, chú lại không cần chút tiền kia.” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục cười cười đưa tay sờ lên đầu cô nhóc không chút để ý nói.
Thu nhập của streamer chủ yếu là dựa vào khen thưởng, chẳng qua Cổ Dục xưa này đều không cần cái này. Nếu như là hắn muốn thì chắc hẳn thu nhập của Phùng Thư Nhân đoàn chừng 1 tháng sẽ lên tới 1 triệu. Dù sao hai buổi phát sóng kia là đuổi bắt thợ săn trộm hay là xuống dưới mộ thì cũng là điều người bình thường không thể nào trải nghiệm được, xem vui vẻ mà không khen thì mới là lạ.
Nhưng dù Cổ Dục không yêu cầu thì chỉ với hai buổi livestream này, người xem cũng sẽ tự nhiên khen thưởng, vật phẩm khen thưởng cũng vượt qua 200 ngàn. Nhưng mà chia cho nền tảng livestream thì khi đến tay Phùng Thư Nhân cũng chỉ còn có 100 ngàn.
Điều này đối với một cô gái mà nói cũng là một khoản tiền lớn.
“Được ạ!” Nhìn Cổ Dục có vẻ như không mấy để ý, Phùng Thư Nhân không khỏi cười vui vẻ, kỳ thực với cô hiện tại tùy tiện mua vui một chút ở trước ống kính thì cũng có thể kiếm được tiền sống. Cô dĩ nhiên biết được tại sao Cổ Dục không muốn nhận số tiền này.
Nói về phương diện này thì không cần nhiều lời, chỉ cần biết rằng Cổ Dục không muốn dựa vào đây để kiếm tiền. Mặc dù Cổ Dục cũng là bán đồ nhưng hắn muốn khiến đối phương cầu xin để hắn bán cho, hắn chỉ cần đứng thôi thì cũng có thể kiếm được tiền.
Nếu như hắn mở livestream có thể kiếm được tiền, nhưng có lẽ như vậy lại không thích thú cho lắm.
Khi về đến nhà, Cổ Dục không hề gấp gáp nghỉ ngơi mà hắn lập tức đi lên trên tầng, sau đó ở trong không gian lấy ra chút thuốc Đông y.
Lần này ở trong mộ đi ra, đối với Cổ Dục mà nói thì xác thật không có vấn đề gì. Nhưng mà Cổ Kiến Quân cùng 4 người kia chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Không phải bởi vì vấn đề gì khác mà là do nước tiểu của chồn có độc còn huyệt mộ kia thì quanh năm không thông gió nên cũng dễ dàng xảy ra vấn đề. Cho nên sau khi hắn về nhà thì chịu khó pha một chút thuốc. Sau đó lại đưa qua cho mấy người bọn họ để tránh xảy ra chút chuyện không mấy.
Nếu như xảy ra chuyện gì lớn cũng khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Loại thuốc Ôn An Thần rất dễ nấu, rất nhanh hắn đã nấu xong. Tiếp đó gọi Phùng Thư Nhân đem những chén thuốc này đưa qua cho mấy người đó.
Cổ Kiến Quân thì còn đỡ, đời này của hắn ngay cả người cũng đã giết qua, nhưng dĩ nhiên những kẻ đó là địch. Sau đó lại ở bên trong rừng già sống đơn giản mấy chục năm, tính cách của hắn cũng đã được mày giũa cho nên hắn không có chút sợ hãi nào. Nhìn thấy chén thuốc của Cổ dục đưa, hắn không nói hai lời trực tiếp uống sạch, sau đó lại vội vàng đi làm việc của mình.
Mà 4 người kia sau khi trở về, mặc dù lúc đầu có chút hưng phấn, nhưng sau đó cũng có chút chột dạ thậm chí là rét run. Trong lòng bọn họ cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Khi Cổ Dục mang chén thuốc đến, rồi nghe Cổ Dục giải thích nguyên nhân bọn họ cảm thấy chột dạ hay rùng mình thì những người này cũng yên tâm rồi thở phào một hơi.
Cổ Dục đúng là vô cùng tài năng, không hổ là sinh viên cái gì cũng biết.
Nghe được lời khích lệ của họ, vẻ mặt Cổ Dục hiếm khi có chút hồng lên.
Thật ra những cái hắn học ở trên đại học đều đã trả lại hết cho thầy cô rồi, những thứ hắn biết bây giờ là do hắn câu từ giếng nước lên mà thôi.
Nghĩ đến đúng là có chút mỉa mai, người khác phải học cả đời mới có khả năng đó, mà hắn chỉ cần câu từ dưới giếng lên là được, thật đúng là không hề công bằng mà.
Đương nhiên là hắn cũng chỉ suy nghĩ như vậy thôi, đối với việc sau lưng mình có 'bàn tay vàng' như vậy dĩ nhiên là vô cùng hài lòng, hắn nhanh chóng cùng với Phùng Thư Nhân về nhà, rất nhanh một ngày như vậy đã trôi qua.
Trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau, sáng sớm hôm nay mọi thứ đều như bình thường. Đầu tiên là rời giường, câu cá, ăn điểm tâm. Sau đó mấy người Lý Vân Vân đều đến làm, nhưng hôm nay Cổ Dục lại không đi cùng Cổ Tú Tú hay Lưu Phi Phi đi chơi, mà là đi tới chỗ của Cổ Quốc Khánh, nơi đó chắc chắn có không ít gỗ phế liệu, hắn là muốn dùng gỗ phế liệu là để… làm bút lông.
Không biết mọi người còn nhớ không, hôm qua Cổ Dục thế nhưng từ trong giếng câu ra được kỹ năng thư pháp.
Mà nói đến thư pháp chính thống thì dĩ nhiên không thể nghi ngờ là không thể không nhắc đến bút lông.
Mà bút lông quan trọng nhất là đầu bút lông, chia làm các loại bút lông cứng, bút lông mềm và bút lông vừa mềm vừa cứng.
Trong đó bút lông mềm là dùng lông gà cùng lông dê làm thành, bút vừa mềm vừa cứng lại là dùng lông thỏ để làm, nhưng nếu nói tốt nhất là bút lông cứng, mà bên trong nó thì dĩ nhiên dùng nhiều chính là lông thỏ. Còn muốn tốt hơn lông thỏ nữa thì dĩ nhiên là nghĩ đến bút lông sói.
Không nên hiểu lầm bút lông sói không phải là dùng lông sói để làm, mà chỉ là dùng lông chồn, nghe giống như một cách nói lái như trên trời là thịt rồng nhưng ở dưới đất thì cùng thịt lừa giống nhau. Không ít người cho rằng thịt rồng chỉ là một loại ví dụ nhưng thực chất thịt rồng ở đây chính là thịt của chim Đa Đa.
Mà bút lông sói chính là lông chồn ở đuôi.
Hôm nay Cổ Dục làm chính là bút lông sói, về phần hắn lấy lông chồn ở đâu thì…, cái này còn cần phải hỏi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận