Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 187. Đánh!!!

Chương 187. Đánh!!!
Chương 187: Đánh!!!
“Con khỉ thì giữ lại đưa cho mấy bọn chuyên huấn luyện thú trong gánh xiếc, mấy bọn đó đều là cao thủ thuần hóa khỉ đấy. Sau đó lại bán cho mấy tên bên xiếc thú thì thu lại cũng kha khá tiền, còn những thứ khác thì làm thịt hết đi.” Gã răng vàng khè liếc mắt nhìn những con vật kia rồi không thèm để ý nữa đáp lời.
“Ài! Do chúng ta để xổng mất con hổ mẹ rồi nếu không thì tao thật sự muốn nếm thử thịt hổ có hương vị như thế nào.” Nghe thấy gã răng vàng khè nói vậy làm cho tên đang trêu đùa hổ con không khỏi thở dài, hắn còn đang thương nhớ đến con hổ cái đó.
Nhưng không biết có phải do con hổ con này nghe hiểu lời gã nói hay không, mà cơ bản nó đang sợ sệt lui về phía sau bỗng nhiên nhào tới táp mạnh lên tay hắn và cắn chặt không buông.
Con hổ này tuy còn nhỏ, thế nhưng dù sao cũng là hổ, cái hàm răng này thì bao nhọn bao bén. Hơn nữa cái lực cắn này so với mấy đứa nhóc khẳng định còn mạnh hơn. Nếu bị đứa nhóc dùng sức cắn một cái cơ bản người bình thường đã chịu không nổi rồi, huống chi là con hổ mới lớn này.
“Mẹ nó! Tao giết mày bây giờ, nhả ra cho tao, nhả ra!” Nhìn bàn tay đang bị hổ con cắn chặt không buông, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầm đìa.Tiếp đó, tên này la làng lên khi phát hiện không thể thoát ra khỏi răng nanh của nó, hắn trực tiếp lấy con dao sau lưng ra, dùng chuôi dao hướng về phía đầu hổ con mà đập tới.
“Gào!” Mà vào lúc này, hổ mẹ cuối cùng không nhịn được nữa. Nó từ trong bụi cỏ rống to một tiếng rồi nhào ra, nhìn thấy con hổ này xông tới, mấy gã thợ săn sợ hết cả hồn. Thế nhưng nghề nghiệp của bọn hắn chính là liếm máu trên lưỡi dao!
Cho nên bọn hắn phản ứng rất nhanh, gã răng vàng khè trước tiên huýt sáo gọi năm con chó Pitbull to lớn chạy lại kiềm chế hổ mẹ, tiếc là bọn chúng không có cơ hội.
Tại thời điểm bọn chúng xông lên, từ chỗ khác Vua Núi đột nhiên lao ra. Bởi vì Vua Núi vẫn thường xuyên được uống nước giếng của Cổ Dục, ăn đồ ăn mà Cổ Dục hay làm.
Cho nên tốc độ của nó đem đi so sánh với hổ mẹ thật ra còn nhanh hơn, hơn nữa còn thông minh hơn mấy phần.
Khi Cổ Dục cùng hổ mẹ đứng ở một bên quan sát tình huống thì Vua Núi cũng đã lẫn mình đến núp ở một chỗ khác để chờ thời cơ.
Vào lúc này Vua Núi bỗng nhiên giết ra, dùng sức đụng mạnh một con chó Pitbull. Mà con chó Pitbull này bị đụng bay, còn va chạm vào trên thân một con chó Pitbull khác.
Đồng thời, Vua Núi phát hiện một con chó khác ở bên cạnh không kịp phản ứng, thế là ngay lập tức nó cắn vào cổ họng có chó này. Tiếp đó dùng sức hất mạnh về phía một con chó khác. Bây giờ, trước mặt nó cũng chỉ còn lại có một con Pitbull, mà con chó Pitbull này đương nhiên bị hoang mang. Nó không biết nên đi tấn công hổ mẹ hay là đối mặt với Vua Núi uy mãnh nữa.
Mà gã răng vàng khè khi chứng kiến cảnh con chó Pitbull to lớn bị Vua Núi táp một cái rồi hất văng ra chỗ khác, ngay tức khắc sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Bởi vì gã nhìn thấy rõ ràng chỗ vết thương đang ứa máu của con chó có đến mấy vết răng, nặng nhất chính là bốn cái răng nanh đã cắn đứt khí quản của mấy con chó to lớn này.
Trong hoàn cảnh vết thương nặng như vậy, con chó này chỉ có nước đi chầu trời!
Phải biết rằng để huấn luyện được mấy con chó này phải mất biết bao khó khăn, thậm chí một con chó thế này có thể bán với giá 100 ngàn đấy. Tụi nó cứ thế mà chết đi càng làm cho lửa giận trong lòng gã bùng lên như thiêu như đốt.
“Bọn bây đi đối phó con hổ kia đi, con chó chết bầm này cứ để tao!” Gã răng vàng khè bỗng nhiên lên tiếng, mấy tên thủ hạ của gã vốn dĩ còn đang choáng váng thì ngay lúc này đã rút dao phay cùng xẻng, tiếp đó bọn người này lao về chỗ hổ mẹ. Mà lúc này gã răng vàng khè từ sau lưng lấy ra một cây súng săn tự chế đã được cưa nòng cho ngắn lại một nửa, nếu không lầm thì vết thương trên người hổ mẹ là do cây súng này gây ra.
“Đi chết đi đồ con chó chết bầm!” Nhìn con chó Vua Núi đang nhào về phía con chó Pitbull cuối cùng, trên khuôn mặt gã răng vàng khè nở ra nụ cười nham hiểm. Ngay sau đó chuẩn bị bắn một phát về phía Vua Núi.
Nhưng ngay lúc này, một âm thanh xé gió vang lên, nếu như gã là cao thủ hoặc là đại tướng quân ngày xưa mang trong người một thân võ thuật thì có thể né tránh một tên này, nhưng tiếc là hắn không có cơ hội đó!
Khi hắn kinh ngạc nhìn về hướng âm thanh xé gió kia thì cũng đã muộn rồi.
Một mũi tên trong nháy mắt đánh bay súng săn trong tay gã, đồng thời một mũi tên khác bay về phía tay phải của hắn, xuyên qua cánh tay.
“Aaaaa!” Nhìn vết thương trên tay mình, gã răng vàng khè không khỏi hoảng sợ nhìn về hướng mũi tên bắn ra, vào lúc này Cổ Dục cũng chạy nhanh về hướng này, đồng thời bắn ra mũi tên thứ hai.
“Súng của tao!” Nhìn thấy dáng vẻ Cổ Dục sát khí đằng đằng đang tiến về đây, gã răng vàng khè biết lúc này không phải là lúc kêu gào thảm thiết. Gã cắn răng chịu đựng, ráng sức lết về chỗ cây súng.
Đáng tiếc là Cổ Dục không có ý định tha cho gã, ngay lập tức bắn thêm một mũi tên nữa cắm vào ngay bắp chân của gã, làm cho gã này lập tức ngã nhào trên mặt đất, dù muốn động đậy cũng không còn sức để động.
“Bắt lấy nó cho tao!” Gã răng vàng khè nằm rạp trên đất phẫn nộ gào thét, sai khiến bọn đàn em hành động.
“Dạ!” Nghe thấy tiếng gào thét của đại ca, hai tên đàn em đang tấn công con hổ Đông Bắc dần mở rộng phạm vi tấn công về phía Cổ Dục.
Người thì cầm trong tay con dao phay, người thì cầm xẻng công binh, khí thế hung hăng xông về phía Cổ Dục. Nếu là người bình thường khi nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ sợ đến nỗi tè ra quần, nhưng Cổ Dục là người bình thường ư?
Đối mặt với hai kẻ địch hung thần ác sát như thế, Cổ Dục vẫn điềm nhiên giơ cung lên bắn nốt bên chân còn lại của gã răng vàng khè. Dứt khoát cho gã nằm yên khỏi phải nhúc nhích bò đi chỗ khác nữa. Sau đó, hắn cũng lấy một con dao găm ở sau lưng ra để chuẩn bị giao chiến.
Con dao găm của hắn thế mà lại có cùng kiểu dáng với con dao của Bear Grylls (nhà thám hiểm người Anh), Cổ Dục cúi đầu xuống nhìn hai kẻ đang muốn lao tới giết hắn. Đầu tiên là tránh thoát khỏi một xẻng mà tên cầm xẻng vung ra, đồng thời xông về tên cầm dao phay bên cạnh, bắt lấy cánh tay đang cầm dao phay của hắn. Đồng thời dao găm trong tay của hắn cắm vào cổ tay của tên cầm dao phay này, động tác nhanh nhẹn đáng sợ vừa hiểm vừa độc!
Một dao này trực tiếp đâm vào, tay của tên này xem như phế, bởi vì Cổ Dực đã cắt đứt gân tay của gã. Sau khi phế đi cánh tay phải của gã, Cổ Dục còn tặng kèm một cú đá. Cú đá này lực rất mạnh khiến gã ta bay đến vị trí của gã to con cầm xẻng khi nãy.
Nhân lúc tên to con cầm xẻng chưa kịp phản ứng. Cổ Dục lấy đà bay lên trên không, nắm lấy cái đầu bù xù không biết đã bao lâu rồi chưa gội của gã, liên tục cho gã này bốn cú lên gối vào mặt. Sau khi cú lên gối sau cùng đánh xong, gã to con này cũng gục xuống, trên mặt hắn máu me bê bết nhìn không ra hình dáng ban đầu nữa.
Tại lúc Cổ Dục giải quyết xong hai tên cao to này thì bên kia Vua Núi cũng giải quyết xong con chó còn lại.
Chính là cái con chó lúc nãy còn hoang mang không biết nên đi cắn con hổ hay đánh nhau với Vua Núi. Nhưng mà chính nó cũng không cầm cự nổi trong vòng năm giây đã bị Vua Núi trực tiếp táp thủng cổ họng rồi quăng ra xa.
Cái con chó Pitbull bị đụng bay ngay từ đầu sau khi đáp xuống đất thì bị gãy mất đoạn xương sườn, đang nằm rạp trên đất rên ư ử không cử động nổi. Chỉ còn lại hai con chó Pitbull thì làm sao trở thành đối thủ đối với Cổ Dục được?
Bởi vì không còn sự trợ giúp của mấy con chó cùng đao súng, đã vậy còn tổn thất thêm ba người nữa thì những người còn lại trong đoàn làm sao địch lại được sự giận dữ của con hổ Đông Bắc chứ?
Chỉ thấy mấy người đang cầm cây gậy chỉ vào hổ Đông Bắc để phòng thủ, lập tức một người bị nó dùng cái đầu to húc vào, đồng thời tặng cho hắn mấy vết cào trên ngực. Sau đó hất cái đuôi lên tát bay một người khác.
Trong nháy mắt, từ một đám săn trộm giờ thì chỉ còn lại duy nhất một người cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận