Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 137. Giúp đỡ

Chương 137. Giúp đỡ
Dịch: Huyền Vương
Chương 137: Giúp đỡ
“Ô...” Không có Cổ Kiến Quân ‘làm đâu chắc đó’, Cổ Dục và vua núi chạy rất nhanh trong cánh rừng rậm, không ngừng băng qua khu rừng.
Rừng sâu sau khi mưa quả thật đáng ghét, mặt đất rất trơn ướt còn xuất hiện rất nhiều đống bùn nhão. Dù sao cũng là giữa núi rừng không có đường mòn, những con rắn, côn trùng, chuột, kiến đều sẽ xuất hiện khắp nơi, mức độ nguy hiểm cũng càng lớn hơn so với trước.
Nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Cổ Dục.
Với năng lực của Cổ Dục và Vua Núi thì việc vào sâu trong rừng cũng không quá khó.
Rất nhanh, bọn hắn đã cách Trường Sinh cốc một khoảng không xa. Nhưng ngay khi sắp đến Trường Sinh Cốc, đột nhiên Vua Núi đang đi ở phía trước dừng lại. Nó hướng về phía một bụi cỏ vào trạng thái chuẩn bị tấn công, nhìn dáng vẻ nó cẩn thận như vậy, Cổ Dục cũng chuẩn bị lấy cung tiễn phía sau lưng ra. Thế nhưng ngay lúc này, bụi cỏ trước mặt lắc lư một hồi, tiếp đó là hai con gấu nhỏ một trước một sau chạy ra, cùng nhau chạy về phía Cổ Dục.
Nhìn hai anh bạn nhỏ này, đầu tiên Cổ Dục hơi sững sờ. Sau đó lập tức nhận ra hai bạn nhỏ này, hai bạn nhỏ này hẳn là hai con gấu nhỏ ngày đó được chính hắn cứu.
Quả nhiên, khi Cổ Dục ngồi xổm xuống hai con gấu nhỏ từ phía bụi cây lập tức nhào vào người hắn.
Những động vật hoang dã này cơ thể thực sự rất khỏe mạnh, cộng thêm công hiệu nước giếng của Cổ Dục. Cho nên khi hai con gấu nhỏ nhào vào người hắn, xương cốt của hắn như muốn gãy hết. Sau những ngày không gặp chúng cũng không khác trước là mấy.
Khi nhìn thấy Cổ Dục chúng kêu lên vài tiếng, rõ ràng là chúng nhớ Cổ Dục, làm sao mà chúng có thể không nhớ rõ cơ chứ.
Nghe Gấu nâu kêu vài tiếng, Vua Núi cũng thu hồi trạng thái cảnh giác, nó biết hai con Gấu nhỏ này không có ý làm hại ai.
“Ồ, hồi phục nhanh thật nha!” Đi tới bên cạnh gấu lớn, Cổ Dục vuốt vuốt đầu nó, mà gấu lớn cũng quơ đầu cọ xát vào tay Cổ Dục.
“Tốt! Tạm thời chưa thể chơi với bọn ngươi được, ta còn muốn đi hái nấm .” xoa đầu Gấu được khoảng 5 phút, Cổ Dục nhìn thời gian một cái lập tức cười ha hả nói với con Gấu lớn. Tiếp đó lấy ra một bình nước giếng chia cho gấu lớn và hai con gấu nhỏ, sau đó tiếp tục đi đến Trường Sinh Cốc.
Nhưng điều làm Cổ Dục bất ngờ là, Gấu lớn và Gấu nhỏ không rời đi, mà đi theo Cổ Dục đến Trường Sinh Cốc.
Cổ Dục cũng không để ý, khi bọn chúng muốn bảo vệ hắn.
Rất nhanh, bọn hắn đã đến Trường Sinh cốc, vừa tiến vào trước mắt Cổ Dục toàn bộ đều là nấm, việc này khiến cho khóe miệng của hắn không khỏi cong lên.
Thật ra trong Trường Sinh cốc sở dĩ có nhiều nấm cùng với Mộc Nhĩ, thế nhưng lại không bị phá hư là có nguyên nhân. Bởi vì động vật hoang dã rất ít loài biết ăn những thứ thực vật này.
Mộc Nhĩ tươi không thể ăn, bởi vì Mộc Nhĩ tươi sẽ có độc, bên trong chứa một loại chất tên là morpholine. Chất này khi ăn vào sẽ dẫn đến viêm da, thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể gây dị ứng niêm mạc đường hô hấp, có thể sẽ bị ngạt thở.
Mà loại chất này không tan trong nước, thế nhưng chỉ cần phơi khô thì morpholine ở bên trong sẽ tự động bị phân giải. Cho nên sau khi phơi khô thì rửa qua nước, lúc đó ăn sẽ không sao. Nhưng mà Nấm dại thì đích thực có độc.
Nấm và Mộc Nhĩ bản chất không giống nhau lắm, Nấm có rất nhiều loại sẽ có độc.
Mà động vật hoang dã, rất nhiều loài không phân biệt được màu sắc (mù màu). Ví dụ như hươu, có lúc cũng sẽ ăn nhầm nấm có độc, tự chúng kết liễu chính mình. Lâu dần chúng nhận ra nguy hiểm, cho nên ngoại trừ côn trùng, tất cả động vật hoang dã đều sẽ không ăn Nấm.
Trừ phi chúng rất đói, và đánh hơi được là loại không có độc. Nếu không, bọn chúng sẽ không ăn, cho nên trong rừng nguyên sinh, Nấm và Mộc Nhĩ dại có rất nhiều cũng không sợ bị động vật phá hỏng.
“Bắt đầu nào!” nhìn phía trước có cả đống Mộc Nhĩ, còn có Nấm Đầu Khỉ, Nấm Mực, Cổ Dục xoa xoa đôi bàn tay, tiếp đó bắt đầu hái lên hết…
Ban đầu ba mẹ con Gấu không hiểu rõ Cổ Dục đang làm cái gì, nhưng rất nhanh hai con gấu nhỏ lập tức hiểu được. Tiếp đó bọn chúng bắt đầu chủ động giúp hắn.
Thực sự Gấu rất thông minh, lại thêm tác dụng thần kì của nước giếng của Cổ Dục, động tác của bọn Gấu chậm chạp, bắt đầu từ từ giúp Cổ Dục đi hái nấm.
Đương nhiên, bọn chúng không rõ cái nào có độc, cái nào không có độc. Cho nên bọn chúng hái được cây nấm nào lập tức ném cho Cổ Dục, để cho Cổ Dục tự phận loại.
Hơn nữa bọn chúng vẫn là Gấu chưa trưởng thành nên hình dáng vẫn chưa quá to, rất thích hợp để leo lên cây. Nên nhớ, Nấm Đầu Khỉ chỉ sinh trưởng trên thân cây, mà không sinh trưởng trên mặt đất, nên hai con Gấu nhỏ cũng giúp hắn không ít.
Bên này này Gấu lớn cũng cố gắng leo lên cây nhưng không thể, nhưng nó cũng có những biện pháp khác giúp Cổ Dục. Ví dụ như những cây Mộc Nhĩ kia, cơ bản cũng sinh trưởng ở mấy cành cây khô trên cao. Mà chỉ có Gấu mới có thể làm mấy cành cây đó rụng xuống, cho nên cũng giúp Cổ Dục bớt đi không ít phiền phức. Cứ như vậy với sự giúp đỡ của ba con Gấu, Cổ Dục ở bên trong Trường Sinh cốc chỉ trong vòng một ngày, mà hắn đã thu hoạch được cũng tương đối khả quan.
Vốn là bãi cát không gian rất trống trải, nhưng hiện tại cũng đã bị Nấm phủ kín. Lần này trở về có lẽ chỗ Nấm mà Cổ Dục lấy được, ít nhất thì cũng có thể ăn đến sang năm. Cái này còn phải tính cả việc hắn tặng cho người khác, chứ một mình hắn thật sự ăn không hết.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Cổ Dục nhìn sắc trời đã sắp tối. Lúc này mới rời khỏi Trường Sinh cốc, ba con Gấu hai nhỏ một lớn cũng đi theo Cổ Dục. Bọn chúng miễn cưỡng trở thành vệ sĩ nhỏ của hắn.
Cổ Dục đương nhiên sẽ không để bọn chúng giúp không công. Buổi trưa Cổ Dục lấy ra không ít thức ăn cho chúng nó ăn, buổi tối còn tiếp tục cho chúng nước giếng và đồ ăn. Ăn những đồ này ba con Gấu tỏ ra rất phấn khích, bọn chúng chưa từng ăn qua cái gì ngon như vậy.
Chơi đùa một lúc, bọn hắn ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục Trở về con đường cũ. Hắn chuẩn bị đi vào rừng hái Nấm Tùng Nhung.
Nấm Tùng Nhung mùi rất thơm là món ăn rất tốt, thứ này dùng mỡ bò xào là hết sẩy, hoặc là làm món canh thì hương vị có thể nói là bá đạo. Ở bên Nhật Bản loại Nấm này có thể nói là một nguyên liệu hiếm có..
Nhưng vì phải trở về, cho nên Cổ Dục cũng không nhàn rỗi, trên đường hắn vừa đi vừa hái thuốc. Mà khi nhìn thấy Cổ Dục hái lên một cây thảo dược, lúc này Gấu lớn vẫn luôn theo bên cạnh hắn chợt suy nghĩ một chút. Tiếp đó nó đi nhanh lên mấy bước, tới bên cạnh Cổ Dục đụng Cổ Dục một cái. Tiếp đó nó đứng thẳng người lên, dùng chân trước chỉ về một hướng khác.
“Ý mày là bên kia có rất nhiều thảo dược sao?” nhìn động tác của con Gấu lớn, Cổ Dục chỉ tay trong không trung về hướng đó, tò mò hỏi.
“Rống!” Nhìn thấy động tác Cổ Dục, Gấu lớn nghiêm túc gật đầu.
Con đường này, mặc dù cũng coi như là ở sâu trong núi, nhưng dù sao cũng là đường mà kiểm lâm thường xuyên đi tuần. Cho nên tài nguyên chắc chắn không bằng bên kia, nơi mà không có một dấu tích của con người nào. Nhìn vẻ mặt và điệu bộ thành thật của gấu lớn, Cổ Dục cũng cảm thấy hứng thú, vậy thì đi vòng lên núi thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận