Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 215. Gặp phải rắc rối

Chương 215. Gặp phải rắc rối
Chương 215: Gặp phải rắc rối
“Tôi thấy món ăn ở đây làm khẳng định không ngon bằng chú em làm đâu! Tiếc là số lần chúng ta gặp không nhiều, mỗi lần đi ăn cơm chú em có biết tôi nhớ đến tay nghề của chú em như thế nào không?”
Từ đĩa thức ăn được đặt trước mặt, Khổng Hạo Văn gắp lên một miếng thịt ngao trắng mềm bỏ vào miệng, một bên nhai một bên cười ha hả nói.
“Ừm…mùi vị cũng không tệ mà?!” Nghe được lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục một bên nhả vỏ ngao từ trong miệng ra, cũng bật cười mà nói.
Đừng chỉ nhìn Cổ Dục có tay nghề nấu nướng tài ba mà nghĩ hắn ở trên phương diện ăn uống sẽ khắt khe và kén chọn. Kỳ thực hắn cái gì cũng có thể ăn được, không cậy tài khinh người, đồ ăn bên ngoài tất cả đều có thể thử qua.
“À đúng rồi! Tôi có mang rượu đến cho ông anh nè. Nhớ cất kỹ nha!” Sau khi ăn được vài miếng, Cổ Dục lúc này mới nhớ mình còn mang cho Khổng Hạo Văn chai rượu ngâm, lập tức lấy chai rượu ra nói.
Vừa nghe đến hai chữ “rượu ngâm” hai mắt của Khổng Hạo Văn lập tức sáng rực lên. Cổ Dục tuy không nhiều bằng hữu, nhưng rượu nhà Cổ Dục đương nhiên sẽ để cho Khổng Hạo Văn uống đầu tiên.
Nhớ lần trước hai người uống với nhau một trận, nhưng chỉ có hơn một lít rượu mà thôi. Tiếp đó thì Cổ Dục cho hắn mang trở về hai lít rượu.
Thế nhưng đến ngày thứ ba hắn bỗng gọi điện cho Cổ Dục, khóc lóc than thở nói rằng rượu bị cha cùng ông nội lấy mất. Những ngày qua không có lúc nào là hắn không tưởng niệm đến rượu của Cổ Dục.
Không nghĩ tới Cổ Dục hôm nay vậy mà lại mang tới cho hắn, đây quả thật là một chuyện tốt đến không thể tốt hơn.
“Uống chậm một chút! Lần này đừng có để bác trai cùng ông nội lấy đi nữa đấy.” Nhìn dáng vẻ như nhặt được bảo bối của đối phương, Cổ Dục lập tức bị chọc cười, vui vẻ nói.
“Yên tâm! Yên tâm! Lần trước là do tôi ngốc, mang đi khoe khoang nên mới bị cướp đi. Bình rượu này tôi giữ lại, từ từ uống….A! Hay chúng ta cùng làm một ly đi?” Khổng Hạo Văn cười mờ ám một cái, hắn vừa nói vừa gật đầu. Tiếp đó không kịp chờ mà tự rót cho mình một ly, gương mặt đầy hưng phấn nói với Cổ Dục.
“Tôi thì xin thôi đi, dù sao chút nữa còn phải lái xe đưa mọi người về nữa.” Liếc mắt nhìn đến những người còn lại đang ngồi cùng bàn, Cổ Dục mỉm cười, từ tốn nói.
“À à….đúng vậy! An toàn của người nhà là trên hết!” Nhìn lướt qua mấy cô gái đang ngồi bên cạnh mình, Khổng Hạo Văn cười tủm tỉm, ngượng ngùng nói.
Nhưng vừa nghe câu nói này xong, gương mặt của ba người Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân lập tức không tự chủ mà đỏ cả lên. Sau đó giả vờ như không nghe thấy gì mà cúi đầu xuống tiếp tục ăn. “người nhà”....cái này….
“Đúng là đồ ăn cũng chả chặn nổi miệng của ông anh mà. Nào, tôi lấy nước thay rượu, cạn đi!” Cổ Dục đương nhiên là nhìn ra được ba cô gái khi nghe Khổng Hạo Văn nói xong thì đều xuất hiện biểu cảm khác thường, có lẽ là bị lời nói của ông anh này chọc cho ngượng ngùng rồi. Hắn không khỏi huých đối phương một cái, tiếp đó mang vẻ mặt khinh bỉ nói.
“Cạn!” Khổng Hạo Văn nghe thế cũng sảng khoái cười một cái, hắn biết Cổ Dục cùng các cô gái kia đều là người da mặt mỏng, cho nên hắn cũng không dám nói giỡn quá trớn. Lúc này không chỉ có mỗi hắn và Cổ Dục, còn có nhiều người khác ở đây, đối với người lạ thì không nên nói nhiều chuyện riêng tư của mình. Chính vì vậy hắn cũng lập tức bưng ly lên, một mặt vui vẻ thoải mái cụng ly với đối phương, hai người vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ.
Cổ Dục lúc này nhắc tới chuyện muốn mua xe của mình.
Khổng Hạo Văn tỏ vẻ không phải chuyện gì to tát, hắn ta mặc dù không có nhu cầu mua xe. Thế nhưng nếu chỉ là giúp Cổ Dục tìm nơi tư vấn và bán thì đương nhiên là chuyện dễ như ăn kẹo.
Giải quyết những chuyện này xong, hai người dời sang chủ đề khác, vừa bàn luận vừa vui vẻ uống.
Mặc dù một người uống rượu, một người uống nước, nhưng lại uống đến hăng say. Giữa bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải đụng vào rượu, huống chi Khổng Hạo Văn cũng không phải là chưa từng uống với Cổ Dục, tửu lượng của hắn cũng đấu không lại đối phương.
Một bữa cơm rất nhanh kết thúc, Cổ Dục vừa rồi lỡ uống quá nhiều nước, bụng căng khiến hắn hơi khó chịu muốn đi WC. Trùng hợp Khổng Hạo Văn cũng có tình trạng giống vậy, thế là hai người sánh vai cùng đi về hướng nhà vệ sinh.
Hiếm mới có lúc chỉ có riêng hai người với nhau, Khổng Hạo Văn không nhịn được mà nhìn về phía Cổ Dục nói.
“Chú em nè! Tôi thấy ba cô gái cùng đi với cậu hôm nay đối với cậu hình như đều rất có hảo cảm. Vậy...còn cậu thì sao?”
“Tôi thì có thể có ý tứ gì chứ? Là do ông anh hoang tưởng thôi.” Liếc nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục bày ra bộ mặt lãnh đạm, tùy ý nói. Mặc dù bình thường hắn cũng sẽ để ý, lặng lẽ nhìn ba người kia, nhưng hắn thực sự còn chưa đi đến mức nghĩ sẽ nảy sinh tình yêu gì cả.
“Tôi nói chứ có phải chú em đây là đầu gỗ trăm năm thành tinh mới biến thành người không hả??? Mù cũng nhìn ra được là bọn họ đối với cậu có hảo cảm!” Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn lúc này có chút hận rèn sắt không thành thép.
“Là ông anh lợi hại! Có thể làm cho người mù nhìn thấy được suy nghĩ của người khác. Ha ha ha….Đừng nói tôi nữa. Còn ông anh thì sao?” Cổ Dục trực tiếp đem cái chủ đề nóng bỏng tay này đẩy lại cho đối phương.
“Ài! Đừng nói nữa, có thể không lâu nữa tôi sẽ đi xem mắt.” Ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà, Khổng Hạo Văn đang tiếc thương cho thời gian tự do của hắn sau này.
“Xem mắt???” Vừa nghe Khổng Hạo Văn nói vậy, Cổ Dục lập tức quay sang nhìn, đôi mắt không khỏi chứa đầy vẻ không thể ngờ được. Trong ấn tượng của hắn, điều kiện của Khổng Hạo Văn rất tốt, chỗ nào cần phải đi xem mắt chứ?
Ông anh này có mẹ làm CEO của một công ty lớn, là người có tiền, lại thêm ông nội và cha cùng anh trai đều làm trong nhà nước. Có thể nói nhà hắn hai giới quan thương, mỗi bên đặt một chân. Với điều kiện như vậy, ngoắc ngoắc ngón tay một cái chẳng phải sẽ có đầy cô gái theo sao.
Vốn vài ngày trước Khổng Hạo Văn còn cùng hắn đắc chí kể về chuyến đi chơi cùng một cô gái. Như thế nào mà giờ lại đi xem mắt rồi???
“Không cần phải tỏ ra ngạc nhiên vậy đâu. Là hôn nhân chính trị, hiểu không? Nhưng mà cả nhà đều hay chiều theo ý tôi, đến lúc đó nếu không vừa ý vậy thì bảo đối một buổi xem khác là được rồi.” Khổng Hạo Văn thoải mái, coi như không có gì mà nói.
Nhìn dáng vẻ này, Cổ Dục biết ông anh này tuyệt đối làm ra được chuyện đó.
Giải quyết xong, từ nhà vệ sinh đi ra. Thế nhưng mới đi được ra đến cửa, bọn họ nhìn thấy lúc này đang có một đám lưu manh đang vây quanh bàn của họ.
Liếc nhau một cái, Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn đều biết, bọn họ đây là gặp phải rắc rối rồi!
Nghĩ đến cũng bình thường, dù sao bọn người Lâm Lôi các cô giá trị nhan sắc đều rất cao, lúc dẫn các cô đi dạo phố còn tốt. Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, lại còn ngay phố xá sầm uất, nếu có kẻ dám giở trò cũng không dám.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào? Đây là quán ăn đêm, hạng người gì cũng có. Nhất là rượu vào thì gan cũng to lên, uống vào một chút rượu thì cũng dám đi gây sự với người khác. Tự xem mình là đại ca, người khác chỉ là tôm tép, nói chuyện không hợp nhảy lên đánh nhau dọa chém dọa giết.
Hai người nhìn nhau ngầm ra hiệu, sau đó trực tiếp đi nhanh tới, mạnh mẽ đẩy đám người xung quanh ra để đi vào.
“Con mẹ nó! Bọn mày là ai?” Nhìn thấy có hai người chen vào, một tên trong đám lúc này tức giận rống lên, miệng phóng ra những ngôn từ không sạch sẽ.
Mà bên kia đám người Lý Vân Vân các cô khi nhìn thấy Cổ Dục trở về, đều đồng thời thở ra một hơi. Người lãnh đạo của bọn họ đã quay trở về vậy thì mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.
Edit: SENSELESS
Bạn cần đăng nhập để bình luận