Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 134. Được một mảnh bãi cát

Chương 134. Được một mảnh bãi cát
Chương 134: Được một mảnh bãi cát
Bún Tôm Hùm Úc, nói đến kỳ thực có thể có chút quái dị, cảm giác giống như là cái tên quá thấp kém?
Nhưng kỳ thật, món ăn này lại rất có lai lịch, hơn nữa hương vị cũng dễ gây nghiện.
Cụ thể cách làm thì không thể ở đây phổ cập khoa học được, vào internet tìm một cái là có thể tìm được.
Món ăn này khó khăn nhất ở chỗ, đó chính là phải có một con tôm hùm Úc…
Còn tôm này của Cổ Dục ước chừng 4 kg, có thể nói nó là bá chủ của một thế lực cỡ nhỏ. Thế nhưng cứ như vậy mà bị đem làm thành bữa sáng.
Mặc dù hai người Lý Vân Vân đều đã ăn sáng, nhưng khi Cổ Dục đem bún tôm hùm Úc ra. Lúc này các cô vẫn là không nhịn được nếm thử một miếng, tiếp đó thì lập tức hối hận trong lòng.
Thức ăn ngon như vậy, chính mình cứ như vậy mà ăn. Ài! Sau này không được ăn nữa thì phải làm sao bây giờ?
Không thể không nói các cô suy nghĩ đúng là quá nhiều.
Rất nhanh ngoài trời đã sáng hẳn, Cổ Tú Tú cũng đã đến đây. Mặc dù có chút hiếu kỳ vì sao Phùng Thư Nhân cùng Lưu Phi Phi lại ngủ ở nhà Cổ Dục, nhưng trẻ con thì cũng không cần phải để ý đến những chuyện này. Cô bé bắt đầu cùng Lưu Phi Phi chơi đùa, mà Phùng Thư Nhân cũng cầm điện thoại di động livestream, không ngừng giới thiệu đủ các loại cá. Còn bản thân Cổ Dục thì đang hưởng thụ lấy ánh nắng mặt trời ôn hoà…
Rất nhanh bữa trưa cũng đã qua, sau khi ăn xong Phùng Thư Nhân đi tiễn Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đi ra cửa thôn, hai cô bé phải đi học rồi.
Nhưng đoán chừng, thời gian đi học của hai cô bé cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng năm, giữa tháng sáu sẽ tiến hành thi cử. Tiếp đó đến trường học thêm mấy ngày rồi nhận kết quả thi, còn có nhận bài tập hè, rồi mới được nghỉ.
Nghỉ hè! Nghĩ tới cái danh từ này, Cổ Dục không khỏi có hơi xúc động thở dài một hơi. Thứ này chính là từ ngữ mà hắn yêu thích nhất, thế nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa…
Có ít người sẽ hoài niệm về tuổi thơ, cho rằng lúc nhỏ không buồn không lo, sinh hoạt vui vẻ biết bao nhiêu. Thế nhưng Cổ Dục hoàn toàn không có hoài niệm lúc nhỏ hay là lúc đi học.
Bởi vì bạn thử suy nghĩ một chút. Lúc đó bạn không cần phải kiếm tiền, thế nhưng không phải là chịu áp lực từ chuyện thi cử sao? Bạn có thể giống như bây giờ, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua được sao?
Dám không nghe lời nói của cha mẹ được sao?
Có đúng hay không?
Hoài niệm thì cũng có, ít nhất Cổ Dục sẽ không giống một ít người đi hoài niệm lúc còn đi học. Cuộc sống bây giờ, kỳ thực mới chính là thứ hắn hài lòng nhất, sảng khoái nhất.
Đảo mắt cứ như vậy lại trôi qua hai ngày, kể từ khi Cổ Dục cự tuyệt ý nghĩ của Phùng Thư Nhân, sinh hoạt của hắn lại khôi phục được trạng thái ban đầu.
Buổi sáng mỗi ngày sớm thức dậy để câu cá, tiếp đó cho Vua Núi, Đại bàng vàng, Bạo Quân ăn. Tiếp đó là tìm một nơi nằm phơi nắng, hoặc là ở trong nhà chơi game. Buổi trưa thì làm cơm trưa dưới sự giúp đỡ của Lâm Lôi, buổi chiều lại đi phơi nắng hoặc chơi game tiếp. Nếu không thì đi vườn trái cây nhà Cổ Tấn xem coi có thứ gì ăn được không, thuận tiện mua về một ít.
Nói là mua cũng không đúng, bởi vì Cổ Tấn không có lấy tiền của Cổ Dục. Hắn muốn ăn cái gì cứ đi hái về ăn là được, có thể nói hắn là trùm trong thôn…
Cuộc sống nếu cứ như vậy. Nói thật, hắn có thể sống qua ba, năm năm đều được, chắc chắn sẽ không có bất cứ lời dị nghị nào. Có lẽ sẽ có người cho rằng cuộc sống như vậy thật sự không có cảm xúc gì mạnh mẽ, cũng không có tính khiêu chiến. Thế nhưng đối với Cổ Dục mà nói đây vốn dĩ là cuộc sống hắn mong muốn, hắn thật sự sẽ không cảm thấy nhàm chán, trái lại còn cảm thấy thích thú.
Thế nhưng, lúc sáng hôm nay, hắn phát hiện một vấn đề.
Đó chính là nấm đầu khỉ lần trước hắn lên núi hái về đã ăn hết.
Có thể nói, loại nấm đầu khỉ hoang dại này hương vị quả thật ăn rất ngon, nhưng mà quá khó tìm, hơn nữa nó mọc ở khu vực sâu bên trong núi. Mặc dù có rất nhiều, nhưng mà muốn đi hái quả thật có chút phiền toái. Nhìn lại một chút, ngoại trừ nấm đầu khỉ, nấm thông cũng sắp hết, mộc nhĩ cũng không còn lại bao nhiêu. Tất nhiên, những thứ này không phải chỉ có một mình hắn ăn.
Không phải khi hái về đã chia cho cha mẹ không ít sao, còn có Khổng Hạo Văn cùng Hứa Cẩm. Lúc đó khi đem về hắn cũng chia cho bọn họ một ít, cho nên bây giờ gần hết cũng là lẽ tất nhiên.
“Xem ra, hai ngày tới phải đi một chuyến vào trong rừng.” Đang kiểm tra lại hàng tồn trong nhà, Cổ Dục vỗ mạnh mồm cũng tự hỏi mình có nên đi một chuyến vào rừng nữa hay không.
Dựa theo thời gian mà tính, ngày mai chính là thời gian xuất cá, vậy thì ngày mốt là có thể đi lên núi một chuyến. Mặc dù nói là có mưa thì nấm mới phát triển tốt, không mưa có lẽ nấm sẽ phát triển không nhiều, thế nhưng cũng sẽ không thiếu, chắc chắn sẽ không có tình trạng không có.
Nhất là ở khu vực Trường Sinh cốc bên kia, bầu không khí cùng hoàn cảnh của nó rất tốt. Cổ Dục tin tưởng sẽ không có chuyện đi tay không trở về. Nghĩ đến đây, hắn cũng đưa ra quyết tâm, ngày mai ngày mốt sẽ đi một chuyến. Cũng trùng hợp là xuất cá xong thì có thể để cho Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân nghỉ ngơi hai ba ngày, qua thứ sáu và thứ bảy là mình cũng đã trở về rồi.
Suy nghĩ những chuyện này, hắn vừa kiểm tra dự báo thời tiết, vừa thả câu ở trong giếng nước. Ngay từ đầu hắn vẫn chăm chăm tra thời tiết mà không hề chú ý.
Hôm nay dây câu không ngừng chìm sâu xuống dưới nước, mãi cho đến khi vượt qua 2,500 mét mới phát ra tiếng cảnh bảo, Cổ Dục lúc này mới chú ý đến.
“Đã qua 2,500 mét??? Đây là kỹ năng sao?” ở cái độ sâu này, Cổ Dục đoán rằng chỉ có thể câu được cá nhà táng hoặc là mực khổng lồ mà thôi. Thế nhưng hắn đoán hai cái thứ này, một con cũng không thể câu lên được. Không nói những thứ khác, riêng cái miệng giếng này cũng không có khả năng câu được hai loại quái vật khổng lồ như thế.
Cho nên nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn đó chính là kỹ năng.
Quả nhiên, khi Cổ Dục thu dây câu từ hơn 2,500 mét trở về. Hắn cảm thấy rõ ràng đầu dây có cái gì đó, thế nhưng cũng không có giãy dụa, rõ ràng chính là kỹ năng.
Khi nhấc cần câu ra khỏi giếng nước, Cổ Dục cũng nhìn thấy. Quả nhiên là một cái bảo gương. Mà khi bảo gương tiếp xúc ánh mắt của Cổ Dục, trong nháy mắt nó hóa thành một vệt sáng chui vào bên trong đầu của hắn.
Tiếp đó trong đầu của hắn lập tức nhận được một tin tức, mà cái tin tức này khiến cho hắn không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì lần này hắn câu được không phải kỹ năng, mà là tin tức giếng nước đã thăng cấp. Thế nhưng không nên hiểu lầm, dù sao thì đây là bảo gương mà Cổ Dục mỗi ngày câu được.
Cho nên nó cũng không giống lần trước là trực tiếp thăng cấp nước giếng, mà lần này thăng cấp chính là bể nước bí mật của hắn. Ở trong bể nước bí mật, đã có thêm một mảnh bãi cát ở phía trên bể cá…
Thế nhưng cái mảnh đất cát này cùng với nước biển có chút khác biệt, sinh vật trong nước biển thì không ngừng phát triển. Nhưng mà trên bãi cát thì thời gian là bất động.
Nói một cách dễ hiểu, nếu bỏ vật gì vào bên trong thì lúc lấy ra sẽ y nguyên như vậy. Hơn nữa bãi cát này không thể thả động vật, nhưng có thể thả vào đồ vật.
Nói như vậy, lần này nếu Cổ Dục hái thật nhiều nấm đầu khỉ, hắn có thể để ở trong này để mang về. Bỏ vào cái dạng gì thì khi lấy ra sẽ y nguyên như vậy, đúng là giúp đỡ hắn giải quyết phiền toái. Nhưng mà động vật, ví dụ như Vua Núi thì không thể bỏ vào bên trong.
“Cái không gian này, quá tốt rồi!” khi Cổ Dục hoàn toàn hiểu rõ tin tức về bãi cát này, hắn lập tức mỉm cười. Khẽ vận dụng ý nghĩ một chút, mấy chai nước đào vốn dĩ đang nằm yên dưới đáy bể, lúc này toàn bộ đều chuyển lên trên bãi cát, đúng là thuận tiện hơn nhiều.
Dịch: 100min
Bạn cần đăng nhập để bình luận