Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 260. Hướng dẫn
Chương 260. Hướng dẫn
Chương 260: Hướng dẫn
“Ồ, bài hát này…” Cổ Dục đang ngồi trong phòng khách nhìn Lương Tuyết phát bản demo thì trầm tư một chút sau đó nhỏ giọng nói.
“Bài hát này quả thực không giống phong cách trong nước, mặc dù ca từ thì giống nhưng phong cách âm nhạc lại vận dụng cách làm của phương Tây. Bài hát này được xem như một ca khúc kết hợp giữa phong cách R&B của Trung Quốc với một vài phong cách phương Tây, cả hai phong cách đều cùng tồn tại trong một bài hát. Chính vì vậy, ban đầu tôi đã dùng ghita để làm nhạc đệm cho nó.”
Cổ Dục sờ cằm của mình suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
Phong cách âm nhạc giữa nhạc Trung Quốc và nhạc phương Tây hoàn toàn không giống nhau. nhạc Trung Quốc chủ yếu là tự thuật, âm nhạc nhẹ nhàng, thư giãn, giống như một bức tranh sơn thủy. Nó không chú trọng hiện thực mà ngược lại nó chú trọng về ý tưởng hơn.
Bài hát như vậy khi nghe sẽ cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như dạng nhạc kinh kịch. Giai điệu của nó nếu là người biết nghe sẽ cảm thấy hay vô cùng, sẽ nghe đi nghe lại nhiều lần. Ca từ giống như là ẩn chứa rất nhiều điều bên trong, khiến cho người nghe cảm thấy rất nhiều ẩn ý trong đó.
Nhưng có một vấn đề chính là nó không nói rõ sự việc một cách thẳng thắn.
Mà nhạc phương Tây thì khác, trực bộc lộ một cách thẳng thắn.
Giận dữ thì sẽ mắng, vui sướng thì sẽ cười, đau khổ thì sẽ khóc. Còn nhạc Trung Quốc lại chú trọng việc thể hiện cảm xúc một cách uyển chuyển, véo von, nó sẽ không trực tiếp nói ra tâm sự trong lòng đối phương.
Nói thẳng ra thì nhạc Trung Quốc hơi khó hiểu và chưa đủ thẳng thắn.
Một số ca khúc nổi tiếng thuộc dòng nhạc này từ trước đến nay như ‘Chia tay’, ‘Trên sông Tùng Hoa’, ‘Bài ca bốn mùa’... đều là những ca khúc chậm rãi, tự thuật, giai điệu êm tai lại có chút cởi mở. Cổ Dục đưa cho Lương Tuyết bài hát ‘Hồng Chiêu Nguyện’, đây là bài hát được sáng tác vào thời điểm nhà nước mới vừa được thành lập.
Không biết có phải do bài hát có quá nhiều từ ngữ cổ đại hay không, cho nên ca khúc có một chút giống với nhạc Trung Quốc. Mặc dù nghe rất lôi cuốn nhưng không kém sự mới lạ.
Cổ Dục cảm giác tình cảm của nàng Chiêu Quân trong bài hát này dành cho đất nước đều không thua kém bất kì một đấng nam nhi nào. Còn bản demo của Lương Tuyết nghe như một nỗi ai oán, không muốn rời xa quê hương, cảm giác Chiêu Quân mùa xuân thì đau khổ còn mùa thu thì bi thương. Bài hát hoàn toàn đi chệch hướng.
“Hả?! Tôi làm sai rồi sao?” Nghe được lời nhận xét của Cổ Dục, Lương Tuyết gãi đầu một cái sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy! Toàn bộ đều sai! Cô có mang theo phần mềm soạn nhạc chứ!” Nhìn ánh mắt của cô, Cổ Dục khẽ gật đầu một cái, thay cho lời nói đúng là toàn bộ đều viết sai.
“Có, tôi có mang, để tôi đi lấy.” Nhìn Cổ Dục hỏi phần mềm soạn nhạc, Lương Tuyết lập tức đứng lên rồi đi đến xe của mình lấy laptop xuống, sau đó cô đưa nó cho Cổ Dục. Cổ Dục làm quen với phần mềm một chút, rất nhanh hắn đã có thể nắm giữ phần mềm này.
Dù sao Cổ Dục cũng là một tay ghita siêu cấp, kỹ năng ca hát cũng là siêu cấp, kỹ thuật hacker cũng siêu cấp không kém. Tất cả kỹ năng kết hợp lại thì việc xử lý cái phần mềm soạn nhạc này đối với hắn không có gì là khó khăn cả.
Rất nhanh hắn đã dựa theo suy nghĩ trong đầu mình viết lại bài hát một cách hoàn chỉnh. Phải biết rằng Lương Tuyết viết nhạc đệm bài này phải mất hơn một tuần còn phải nhờ tới giáo sư âm nhạc ở học viện chỉnh lý để bài hát có thể hoàn chỉnh được như thế.
Nhưng trong tay Cổ Dục chỉ mất mười lăm phút, đại khái sau khi nghe năm lần, hắn cũng đã biên soạn lại xong. Sau đó dựa theo cách hát tươi sáng mà Cổ Dục dạy, Lương Tuyết rất nhanh hát lại một lần. Mà lần này hát xong, cho dù là người không hiểu âm nhạc như Phùng Thư Nhân cũng đã hiểu, hát lần thứ hai lại muốn tốt hơn lần trước.
Đương nhiên ở đây chúng ta không nói ai hay ai dở, mà bài hát này chỉ thích hợp với cách viết như thế, nó hoàn toàn không thích hợp với kiểu âm nhạc Trung Quốc.
“Rất tốt!” Nghe Lương Tuyết hát xong bài này thì Cổ Dục cũng mỉm cười vẫy tay một cái, coi như đã giải quyết xong!
Lương Tuyết sau khi nghe được lời Cổ Dục nói thì cũng gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Cổ Dục. Không thể không thừa nhận Cổ Dục đúng là người rất có năng lực, thật là một người quá tài năng!
Nếu như không phải Lương Tuyết biết Cổ Dục là người không màng danh lợi thì có lẽ cô ấy sẽ dùng mọi cách để Cổ Dục cùng cô ấy xuống núi. Cô cho rằng Cổ Dục ở đây thật quá lãng phí tài năng của hắn.
Triệu Hàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tự do phóng khoáng của Cổ Dục thì cũng không nhịn được hai mắt sáng lên. Nhưng mà cô ấy không có ý nghĩ giống như Lương Tuyết là Cổ Dục ở đây sẽ làm lãng phí tài năng của hắn, mà cô ấy nhìn thấy dáng vẻ thể hiện năng lực của Cổ Dục thật sự quá đẹp trai.
“Được rồi! Mọi người sắp xếp lại một chút đi. Tôi đi nấu cơm đã, lát nữa cùng uống một chút chứ!” Đem máy tính khép lại, Cổ Dục đẩy sang cho Lương Tuyết sau đó nhìn Triệu Hàn cười nói.
“Tất nhiên là phải uống rồi!” Nghe thấy Cổ Dục nói thì Triệu Hàn cũng bắt đầu cười, mặc dù là người Trung Quốc chính thống nhưng dù sao cô ấy vẫn có ba phần tư huyết thống là người Nga, vì vậy Triệu Hàn cũng rất thích uống rượu.
Nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của cô ấy thì Cổ Dục cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp. Lâm Lôi và Lý Vân Vân đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn để nấu bữa trưa, cho nên bây giờ Cổ Dục chỉ cần vào nấu là được.
Không bao lâu sau thì tám món ăn đã được bưng lên bàn. Trong khi những người khác uống nước ép đào thì chỉ có Cổ Dục và Triệu Hàn uống bia. Hôm nay bọn hắn không uống rượu ngâm bởi vì rượu thì chỉ thích hợp uống vào mùa đông. Lúc đó uống xong thì có thể khiến cơ thể ấm áp, thoải mái hơn.
Còn mùa hè uống rượu thì cảm giác sẽ không được sảng khoái.
Mùa hè vẫn nên uống bia thôi. Bia này vì đã được ngâm trong nước giếng nên khi uống một ngụm vào trong bụng đã cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn nở ra. Đúng là khiến cho người ta phải say mê.
Triệu Hàn đúng là tửu lượng rất tốt, trình độ của Cổ Dục có thể uống được hai mươi mấy chai là xỉn, vậy mà tới xế chiều hôm nay Triệu Hàn cũng đã uống được mười tám chai rồi. Thế nhưng nhìn trạng thái của cô ấy lúc này còn tốt hơn cả Cổ Dục.
Tuy nhiên Cổ Dục cũng không muốn uống nữa bởi vì nếu còn tiếp tục uống thì trời sẽ tối mất. Đến lúc đó mà phải giữ các cô ấy ở lại thì một là sẽ có những lời bàn luận không tốt, hai là việc câu cá ngày mai sẽ bị chậm trễ. Vì vậy Cổ Dục đã chủ động kêu mọi người dừng trận chiến này, sau khi ngừng uống hắn đã tiễn Lương Tuyết và Triệu Hàn ra về.
Đương nhiên sẽ do Lương Tuyết lái xe chở Triệu Hàn về.
Các cô tối nay sẽ phải ở lại Trùng Khánh một đêm sau đó ngày mai bọn họ sẽ lái xe đi Tề Tề Cáp Nhĩ rồi lại đến sân bay của Tề Tề Cáp Nhĩ bay trở về thủ đô.
“Ai...” Ngồi kế bên ghế phụ, nhìn thấy nhà của Cổ Dục cách càng ngày càng xa, lúc này Triệu Hàn thở dài một cái.
“Sao vậy? Đang lo lắng chuyện công việc sao?” Khi nghe thấy Triệu Hàn thở dài thì Lương Tuyết cười hỏi lại, bởi vì cô biết gần đây công việc của Triệu Hàn rất bận rộn.
Hai người mặc dù là bạn học của nhau nhưng Triệu Hàn sau khi tốt nghiệp thì không đi theo con đường âm nhạc, mà đi làm một người mẫu. Bởi vì ngoại hình quá xuất sắc nên cô ấy bây giờ đã trở thành một siêu mẫu có chút danh tiếng. Hàng năm không biết có bao nhiêu nhãn hàng tới tìm cô ấy để đóng quảng cáo.
Vừa rồi cô ấy đưa mình đến đây bởi vì mình cần cô ấy dẫn đường. Mình nghe nói vì chuyến đi này mà cô ấy phải nhường hợp đồng quảng cáo cho người khác để đích thân dẫn mình đi. Chính vì điều đó đã khiến cho Lương Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng mà đáng tiếc là Lương Tuyết đã suy nghĩ nhiều rồi, nguyên nhân Triệu Hàn thở dài đơn giản là cô ấy đang không biết lần này đi thì đến bao giờ mới có thể lại được đến nhà Cổ Dục ăn cơm nữa. Hiện tại cô ấy càng nhìn mặt Cổ Dục thì lại càng cảm thấy mê muội!
Chương 260: Hướng dẫn
“Ồ, bài hát này…” Cổ Dục đang ngồi trong phòng khách nhìn Lương Tuyết phát bản demo thì trầm tư một chút sau đó nhỏ giọng nói.
“Bài hát này quả thực không giống phong cách trong nước, mặc dù ca từ thì giống nhưng phong cách âm nhạc lại vận dụng cách làm của phương Tây. Bài hát này được xem như một ca khúc kết hợp giữa phong cách R&B của Trung Quốc với một vài phong cách phương Tây, cả hai phong cách đều cùng tồn tại trong một bài hát. Chính vì vậy, ban đầu tôi đã dùng ghita để làm nhạc đệm cho nó.”
Cổ Dục sờ cằm của mình suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
Phong cách âm nhạc giữa nhạc Trung Quốc và nhạc phương Tây hoàn toàn không giống nhau. nhạc Trung Quốc chủ yếu là tự thuật, âm nhạc nhẹ nhàng, thư giãn, giống như một bức tranh sơn thủy. Nó không chú trọng hiện thực mà ngược lại nó chú trọng về ý tưởng hơn.
Bài hát như vậy khi nghe sẽ cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như dạng nhạc kinh kịch. Giai điệu của nó nếu là người biết nghe sẽ cảm thấy hay vô cùng, sẽ nghe đi nghe lại nhiều lần. Ca từ giống như là ẩn chứa rất nhiều điều bên trong, khiến cho người nghe cảm thấy rất nhiều ẩn ý trong đó.
Nhưng có một vấn đề chính là nó không nói rõ sự việc một cách thẳng thắn.
Mà nhạc phương Tây thì khác, trực bộc lộ một cách thẳng thắn.
Giận dữ thì sẽ mắng, vui sướng thì sẽ cười, đau khổ thì sẽ khóc. Còn nhạc Trung Quốc lại chú trọng việc thể hiện cảm xúc một cách uyển chuyển, véo von, nó sẽ không trực tiếp nói ra tâm sự trong lòng đối phương.
Nói thẳng ra thì nhạc Trung Quốc hơi khó hiểu và chưa đủ thẳng thắn.
Một số ca khúc nổi tiếng thuộc dòng nhạc này từ trước đến nay như ‘Chia tay’, ‘Trên sông Tùng Hoa’, ‘Bài ca bốn mùa’... đều là những ca khúc chậm rãi, tự thuật, giai điệu êm tai lại có chút cởi mở. Cổ Dục đưa cho Lương Tuyết bài hát ‘Hồng Chiêu Nguyện’, đây là bài hát được sáng tác vào thời điểm nhà nước mới vừa được thành lập.
Không biết có phải do bài hát có quá nhiều từ ngữ cổ đại hay không, cho nên ca khúc có một chút giống với nhạc Trung Quốc. Mặc dù nghe rất lôi cuốn nhưng không kém sự mới lạ.
Cổ Dục cảm giác tình cảm của nàng Chiêu Quân trong bài hát này dành cho đất nước đều không thua kém bất kì một đấng nam nhi nào. Còn bản demo của Lương Tuyết nghe như một nỗi ai oán, không muốn rời xa quê hương, cảm giác Chiêu Quân mùa xuân thì đau khổ còn mùa thu thì bi thương. Bài hát hoàn toàn đi chệch hướng.
“Hả?! Tôi làm sai rồi sao?” Nghe được lời nhận xét của Cổ Dục, Lương Tuyết gãi đầu một cái sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy! Toàn bộ đều sai! Cô có mang theo phần mềm soạn nhạc chứ!” Nhìn ánh mắt của cô, Cổ Dục khẽ gật đầu một cái, thay cho lời nói đúng là toàn bộ đều viết sai.
“Có, tôi có mang, để tôi đi lấy.” Nhìn Cổ Dục hỏi phần mềm soạn nhạc, Lương Tuyết lập tức đứng lên rồi đi đến xe của mình lấy laptop xuống, sau đó cô đưa nó cho Cổ Dục. Cổ Dục làm quen với phần mềm một chút, rất nhanh hắn đã có thể nắm giữ phần mềm này.
Dù sao Cổ Dục cũng là một tay ghita siêu cấp, kỹ năng ca hát cũng là siêu cấp, kỹ thuật hacker cũng siêu cấp không kém. Tất cả kỹ năng kết hợp lại thì việc xử lý cái phần mềm soạn nhạc này đối với hắn không có gì là khó khăn cả.
Rất nhanh hắn đã dựa theo suy nghĩ trong đầu mình viết lại bài hát một cách hoàn chỉnh. Phải biết rằng Lương Tuyết viết nhạc đệm bài này phải mất hơn một tuần còn phải nhờ tới giáo sư âm nhạc ở học viện chỉnh lý để bài hát có thể hoàn chỉnh được như thế.
Nhưng trong tay Cổ Dục chỉ mất mười lăm phút, đại khái sau khi nghe năm lần, hắn cũng đã biên soạn lại xong. Sau đó dựa theo cách hát tươi sáng mà Cổ Dục dạy, Lương Tuyết rất nhanh hát lại một lần. Mà lần này hát xong, cho dù là người không hiểu âm nhạc như Phùng Thư Nhân cũng đã hiểu, hát lần thứ hai lại muốn tốt hơn lần trước.
Đương nhiên ở đây chúng ta không nói ai hay ai dở, mà bài hát này chỉ thích hợp với cách viết như thế, nó hoàn toàn không thích hợp với kiểu âm nhạc Trung Quốc.
“Rất tốt!” Nghe Lương Tuyết hát xong bài này thì Cổ Dục cũng mỉm cười vẫy tay một cái, coi như đã giải quyết xong!
Lương Tuyết sau khi nghe được lời Cổ Dục nói thì cũng gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Cổ Dục. Không thể không thừa nhận Cổ Dục đúng là người rất có năng lực, thật là một người quá tài năng!
Nếu như không phải Lương Tuyết biết Cổ Dục là người không màng danh lợi thì có lẽ cô ấy sẽ dùng mọi cách để Cổ Dục cùng cô ấy xuống núi. Cô cho rằng Cổ Dục ở đây thật quá lãng phí tài năng của hắn.
Triệu Hàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tự do phóng khoáng của Cổ Dục thì cũng không nhịn được hai mắt sáng lên. Nhưng mà cô ấy không có ý nghĩ giống như Lương Tuyết là Cổ Dục ở đây sẽ làm lãng phí tài năng của hắn, mà cô ấy nhìn thấy dáng vẻ thể hiện năng lực của Cổ Dục thật sự quá đẹp trai.
“Được rồi! Mọi người sắp xếp lại một chút đi. Tôi đi nấu cơm đã, lát nữa cùng uống một chút chứ!” Đem máy tính khép lại, Cổ Dục đẩy sang cho Lương Tuyết sau đó nhìn Triệu Hàn cười nói.
“Tất nhiên là phải uống rồi!” Nghe thấy Cổ Dục nói thì Triệu Hàn cũng bắt đầu cười, mặc dù là người Trung Quốc chính thống nhưng dù sao cô ấy vẫn có ba phần tư huyết thống là người Nga, vì vậy Triệu Hàn cũng rất thích uống rượu.
Nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của cô ấy thì Cổ Dục cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp. Lâm Lôi và Lý Vân Vân đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn để nấu bữa trưa, cho nên bây giờ Cổ Dục chỉ cần vào nấu là được.
Không bao lâu sau thì tám món ăn đã được bưng lên bàn. Trong khi những người khác uống nước ép đào thì chỉ có Cổ Dục và Triệu Hàn uống bia. Hôm nay bọn hắn không uống rượu ngâm bởi vì rượu thì chỉ thích hợp uống vào mùa đông. Lúc đó uống xong thì có thể khiến cơ thể ấm áp, thoải mái hơn.
Còn mùa hè uống rượu thì cảm giác sẽ không được sảng khoái.
Mùa hè vẫn nên uống bia thôi. Bia này vì đã được ngâm trong nước giếng nên khi uống một ngụm vào trong bụng đã cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn nở ra. Đúng là khiến cho người ta phải say mê.
Triệu Hàn đúng là tửu lượng rất tốt, trình độ của Cổ Dục có thể uống được hai mươi mấy chai là xỉn, vậy mà tới xế chiều hôm nay Triệu Hàn cũng đã uống được mười tám chai rồi. Thế nhưng nhìn trạng thái của cô ấy lúc này còn tốt hơn cả Cổ Dục.
Tuy nhiên Cổ Dục cũng không muốn uống nữa bởi vì nếu còn tiếp tục uống thì trời sẽ tối mất. Đến lúc đó mà phải giữ các cô ấy ở lại thì một là sẽ có những lời bàn luận không tốt, hai là việc câu cá ngày mai sẽ bị chậm trễ. Vì vậy Cổ Dục đã chủ động kêu mọi người dừng trận chiến này, sau khi ngừng uống hắn đã tiễn Lương Tuyết và Triệu Hàn ra về.
Đương nhiên sẽ do Lương Tuyết lái xe chở Triệu Hàn về.
Các cô tối nay sẽ phải ở lại Trùng Khánh một đêm sau đó ngày mai bọn họ sẽ lái xe đi Tề Tề Cáp Nhĩ rồi lại đến sân bay của Tề Tề Cáp Nhĩ bay trở về thủ đô.
“Ai...” Ngồi kế bên ghế phụ, nhìn thấy nhà của Cổ Dục cách càng ngày càng xa, lúc này Triệu Hàn thở dài một cái.
“Sao vậy? Đang lo lắng chuyện công việc sao?” Khi nghe thấy Triệu Hàn thở dài thì Lương Tuyết cười hỏi lại, bởi vì cô biết gần đây công việc của Triệu Hàn rất bận rộn.
Hai người mặc dù là bạn học của nhau nhưng Triệu Hàn sau khi tốt nghiệp thì không đi theo con đường âm nhạc, mà đi làm một người mẫu. Bởi vì ngoại hình quá xuất sắc nên cô ấy bây giờ đã trở thành một siêu mẫu có chút danh tiếng. Hàng năm không biết có bao nhiêu nhãn hàng tới tìm cô ấy để đóng quảng cáo.
Vừa rồi cô ấy đưa mình đến đây bởi vì mình cần cô ấy dẫn đường. Mình nghe nói vì chuyến đi này mà cô ấy phải nhường hợp đồng quảng cáo cho người khác để đích thân dẫn mình đi. Chính vì điều đó đã khiến cho Lương Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng mà đáng tiếc là Lương Tuyết đã suy nghĩ nhiều rồi, nguyên nhân Triệu Hàn thở dài đơn giản là cô ấy đang không biết lần này đi thì đến bao giờ mới có thể lại được đến nhà Cổ Dục ăn cơm nữa. Hiện tại cô ấy càng nhìn mặt Cổ Dục thì lại càng cảm thấy mê muội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận