Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 159. Đề tài nói chuyện

Chương 159. Đề tài nói chuyện
Chương 159: Đề tài nói chuyện
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn món cá ngon như vậy… vô cùng mong chờ vào bữa tiếp theo nha!”
Sau khi ăn cá nướng xong, ông cụ Tống cùng mấy người ai về nhà nấy.
Lâm Lôi các cô còn tốt, đều là ở trong thôn nên có thể trực tiếp đi về, nhưng mà ông cụ Tống, Tống Mính và Khổng Hạo Văn thì phải lái xe trở về.
Nói thật, nếu như không phải bởi vì trong nhà an bài công việc cho hắn, cho nên hắn không dám từ chối. Chứ nếu không Khổng Hạo Văn đã muốn thực hiện ý nghĩ mua một căn nhà ở gần nhà của Cổ Dục.
Mà Tống Mính sau khi mang theo ông của mình trở về nhà, cô cũng đi rửa mặt. Tiếp đó lên giường nằm đem ảnh chụp hôm nay đăng lên vòng bạn bè. Vẫn đăng lên cùng một đoạn bình luận, bài đăng vừa lên xong, phía dưới lập tức có một đám người phản hồi bình luận bên dưới.
“Nhìn đã muốn ăn rồi!”
“Trà tỷ muốn ăn à! Để tôi mời cô nha.”
“Ăn ở đâu vậy? Nhìn con cá này không hề nhỏ đó nha!”
“Nữ thần thích ăn cái này sao? Tôi đã biết, tôi bây giờ lập tức đi học.”
Bài đăng mới lên chưa đến 1 phút thì có hơn 10 người rồi vào bình luận, mà nhấn like càng là nhiều vô số kể. Trong đó có không ít kẻ quỳ liếm, tỏ tình đều bị Tống Mính xem như không thấy.
Với gia cảnh tốt của cô cộng với vóc người vô cùng xinh đẹp, do đó người theo đuổi cô có thể xếp một hàng dài từ nơi này sang tận châu u. Thế nhưng cô đối với những người này đều không có cảm giác. Trong mắt cô, những người này nịnh bợ cô cũng bởi vì nhan sắc, vì thân hình, vì gia thế của cô mà thôi. Cho nên những người như vậy cô không thèm để ý đến.
Mà nghĩ tới đây, cô không khỏi nghĩ tới người đầu bếp hôm nay, người này dường như đối với hết thảy mọi chuyện đều có chút hờ hững.
“Tên nhóc này thật đúng là một người kỳ lạ…” Khẽ vịn lấy cái cằm của mình, Tống Mính không khỏi mỉm cười, trong ánh mắt lại ẩn chứa một chút sự hiếu kỳ.
Cô cảm giác được dường như Cổ Dục đối với cô và ông nội cô thật sự không hề biết thông tin gì. Đương nhiên, nếu căn cứ vào thái độ của hắn thì cho dù có biết chút thông tin nào, có lẽ cũng không xuất hiện tình huống quỳ liếm nịnh bợ. Hơn nữa, trên người của hắn cũng có những điểm rất thu hút.
Kể từ lần trước sau khi trở về, Tống Mính kỳ thực đã tra xét thông tin về Cổ Dục một chút.
Nhưng mà, càng điều tra cô lại càng phát hiện, cái tên Cổ Dục này thật sự không đơn giản.
Chiều cao của hắn không tệ, dáng người cũng rất tốt, vẻ ngoài cũng không quá kém. Hơn nữa, hắn còn rất khỏe mạnh, bản lĩnh cũng rất nhiều.
Hắn nấu ăn thì không cần phải nhiều lời, Tống Mính cũng coi như là đã thử ăn qua mấy lần, tài nghệ nấu ăn của hắn có thể nói là đỉnh cấp. Trừ cái đó ra cô còn tìm được video ca hát của Cổ Dục, hắn còn biết sáng tác ca khúc, còn có video Cổ Dục đánh nhau với lợn rừng. Dựa theo suy nghĩ của cô, con lợn tên Bạo Quân ở trong nhà chính là con lợn trong video. Con lợn này bị Cổ Dục cho ăn hành hai lần, cuối cùng thì bị hắn thu phục trở thành thú cưng nuôi trong nhà.
Đồng thời không biết là hắn còn có biện pháp lấy được cá từ chỗ nào, sau đó còn có thể bán đi với giá cao.
Cô thật sự không nghĩ đến việc Cổ Dục có bàn tay vàng, bởi vì đây là thực tế chứ không phải trong trò chơi, cho nên những việc phi thực tế thế này chỉ có thể giải thích bằng một nguyên nhân. Đó chính là bản thân Cổ Dục thật sự là một người có năng lực.
Một người nghiêm túc, tự tin, có năng lực, lẽ dĩ nhiên sẽ hấp dẫn phái nữ. Tống Mính bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì với Cổ Dục, nhưng mà ánh mắt của cô thực sự là bị Cổ Dục hấp dẫn.
“Ôi mẹ ơi! Cậu thật là thâm độc nha!” Đúng lúc cô đang nhớ lại chuyện của Cổ Dục thì lúc này tin nhắn đột nhiên vang lên. Cô cúi đầu xem thì không khỏi cười, người làm cho cô cười không phải là ai khác mà chính là Triệu Linh một trong số những người bạn tốt của cô.
Mỗi một cô gái đều sẽ có rất nhiều nhóm chat, mà Tống Mính cũng không ngoại lệ. Hiện tại người tên Triệu Linh đang nhắn tin với cô, chính là một trong những người trong nhóm chat bạn thân nhất của cô.
Nói đến Triệu Linh, thật ra cô ấy cũng có chút liên hệ với Cổ Dục.
Bởi vì Triệu Linh là người rất đặc biệt. Cô ấy chính là nữ võ sĩ UFC đầu tiên trong nước, cái video Cổ Dục đánh bại lợn rừng chính là nhờ cô ấy phát lại mà khiến cho nó lên top ở trên mạng.
Tuy vậy, cô ấy so với những nữ võ sĩ UFC khác không giống nhau chính là, Triệu Linh nhìn rất đẹp.
Vẻ ngoài của Triệu Linh cùng với nữ diễn viên Vương Tổ Thiến nổi tiếng toàn thế giới vài chục năm trước rất giống nhau, đôi mắt to, khuôn mặt tinh tế vô cùng dễ nhìn. Với chiều cao 1m75 cùng với dáng người vô cùng đẹp, kết hợp đôi chân thẳng tắp và trắng như ngọc, khiến cho không ít đàn ông phải điên lên vì cô.
Theo lý mà nói, xinh đẹp như cô ấy không đi vào ngành giải trí quả thật là lãng phí, nhưng mà Triệu Linh không thích trang điểm phấn son mà lại thích vũ lực, cứ như vậy mà xây dựng nên thế lực riêng cho mình.
“Đúng vậy, mình biết cậu bây giờ chắc chắn là đang ép cân để chuẩn bị thi đấu đúng chứ!" Nhìn xem Triệu Linh tức giận gần như sắp từ trên màn hình ló đầu sang, Tống Mính cũng cười nói.
“Cậu cứ chờ đấy, chờ mình trở về sẽ bắt cậu đãi mình một bữa.”
“Ha ha ha, chờ cậu trở về rồi tiếp tục nói, đến lúc đó mình sẽ dẫn cậu đi nếm thử món ngon thực sự trên đời.” Nhìn lời nói của Triệu Linh, Tống Mính cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Cô suy nghĩ về Cổ Dục một chút, chắc hẳn hắn sẽ không để ý lúc mình đi ăn chực còn dẫn theo Triệu Linh đâu nhỉ.
“Chị Mính! Chị không coi trọng em. Lần trước lúc em đến sao chị không mang em đi ăn cùng?” Đang lúc Tống Mính nói chuyện với Triệu Linh thì lúc này trong nhóm chat lại có một thành viên khác cũng ló đầu ra, có chút u oán nói.
Tên của cô ấy cũng chỉ có một chữ, Huyến.
Tuy nhiên, nếu như Cổ Dục nhìn thấy ảnh chân dung của người này, nhất định hắn sẽ bất ngờ.
Có thể nói Triệu Linh chỉ là có chút liên quan với Cổ Dục, nhưng mà cái cô gái tên Huyến này lại cùng Cổ Dục từng tiếp xúc qua.
Cô gái này cũng không phải ai xa lạ. Lúc trước, Cổ Dục xử lý cái tên Lý Cảnh Đức đã từng gặp qua, cũng chính là người đã mua cái bình sứ Thanh Hoa của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến.
Không thể không nói, thế giới này đúng thật là quá nhỏ bé, ở đâu cũng có thể gặp được người quen. Tuy nhiên các cô lúc này có vẻ như thật sự không biết ai là trung tâm của chủ đề hôm nay.
“ y da, lúc trước chị còn không biết đến hắn nữa.” Nhìn Tiết Thanh Huyến nói, Tống Mính có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Hắn? Có biến nha...” Nhìn thấy Tống Mính phát mà nói, bên kia Triệu Linh lập tức phản ứng lại.
“Chẳng lẽ chị Trà tìm được một nửa của mình rồi sao?” Lúc này Tiết Thanh Huyến cũng lập tức đem lời nói gửi tới đồng thời còn gửi mấy cái biểu cảm khiếp sợ.
“Đừng nói lung tung! Việc này nói cho cùng cũng là do ông nội của chị.” Nhìn hai cái đứa này, Tống Mính cũng cười một chút, sau đó bắt đầu nói...
Lúc này Cổ Dục không hề biết rằng hắn đã trở thành đề tài câu chuyện của ba cô gái. Hiện tại hắn còn đang nằm trên giường chơi điện thoại đây, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ cảm thấy đã đến giờ, thế rồi hắn đi ngủ.
Món cá nướng tối hôm nay không thể nghi ngờ là vô cùng thành công. Cổ Dục quyết định không bán đám cá Trê hôm qua câu lên, hắn chuẩn bị nuôi một thời gian chờ khi nào muốn thì lại bắt lên ăn.
Đoán chắc đến lúc đó chất lượng thịt sẽ ngon hơn nữa!
Suy nghĩ một chút cảm thấy thật là có một chút kích động. Bản thân hắn là một tín đồ ăn uống thì đây chính là chuyện vui vẻ nhất.
Dịch: Tuyết Trinh
Bạn cần đăng nhập để bình luận