Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 216. Con gái ở Đông Bắc không phải dạng vừa

Chương 216. Con gái ở Đông Bắc không phải dạng vừa
Chương 216: Con gái ở Đông Bắc không phải dạng vừa
“Đây là địa bàn của bọn tao! Con mẹ nó mày nói bọn tao là ai!” Nghe được những lời nói không mấy hay ho của đám người này, ánh mắt hung ác của Khổng Hạo Văn khẽ liếc một vòng, một mặt khó chịu nhìn xem những người này nói.
Nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, những người này không tự chủ lui về sau một bước, tiếp đó ánh mắt có chút loé sáng. Mà vào lúc này, Cổ Dục cũng đi tới ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân và những người đang ngồi trước mặt.
Gã này nhìn hơn 30 tuổi, gã có một cái đầu to bóng loáng, trên trán có rất nhiều nếp nhăn sâu, nhưng nhìn cũng không giống như là len lỏi từ ngoài vào. Gã để lộ cánh tay trần nhưng trên đó cũng không có mấy hình xăm như rồng tôm hay cá tép gì.
Tuy nhiên, cho dù hắn muốn làm gì, dám đến tìm phiền phức thì Cổ Dục cũng không có ý cứ như vậy mà thả hắn. Lập tức bước đến đứng trước mặt gã.
“Tránh ra, mày là ai hả!” Nhìn Cổ Dục đứng trước mặt mình, gã không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt say của gã lờ mờ, mịt mù nhìn về hướng Cổ Dục mà nói.
“Mày ngồi vào vị trí của tao, mày nói xem tao là ai!” Nghe gã hỏi câu đó, lông mày Cổ Dục nhướn lên, không nhịn được nói lại.
“Đây là vợ mày?” Nghe Cổ Dục nói, gã đầu trọc ngẩng đầu lên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà hỏi lại.
“Không phải.”
“Không phải, vậy cô ta với mày có quan hệ gì?” Nghe Cổ Dục nói không phải, gã đầu trọc có chút không kiên nhẫn, trực tiếp mở miệng nói.
“Bọn tao ở cùng với nhau, mày nói xem đến cùng là bọn tao có quan hệ gì.Cút! Bằng không lát nữa bọn mày muốn cút cũng không cút được.” Nhìn dáng vẻ phách lối của gã đầu trọc, Cổ Dục trừng mắt mà nói.
“Haha, tao nói cho mày nghe một bí mật, tao muốn ngủ cùng với cô ta đấy!” Mặc dù lời nói của Cổ Dục rõ ràng là có ý để cho gã ta bớt phóng túng, ngược lại hắn không những thu liễm mà còn đứng dậy vừa uốn éo mông vừa cười bỉ ổi nói lời phách lối. Nghe được lời nói của gã, ánh mắt Cổ Dục cũng híp lại, đồng thời khoé miệng cũng nhẹ nhàng mím lại, gã ta là tự mình tìm cái chết mà.
“Mày tưởng tao không dám làm gì mày sao? Mày muốn ngủ với ai cũng được à!” Còn không đợi Cổ Dục ra tay, thì Khổng Hạo Văn đã vọt lên, một hơi đem gã ta đẩy tới bên cạnh.
Anh vừa đẩy gã ta như vậy, lúc này đàn em của gã đứng ở phía sau hoảng loạn, lập tức dựa sát người vào nhau. Nắm lấy vỏ chai rượu, hướng về phía Khổng Hạo Văn đập tới.
Nhưng đáng tiếc, động tác của Cổ Dục nhanh hơn, trước tiên bắt được cổ tay của gã này, sau đó đập xuống. Chai rượu trong tay gã này trực tiếp đập trên đầu một người khác, trong nháy mắt làm cho người này bị đập ngã quỵ xuống đất, máu tươi cũng theo đó mà chảy xuống.
“Dám động thủ, giết chết bọn nó!”. Nhanh đến mức cả đám đứng vây quanh bên cạnh lúc này chỉ kịp kêu lớn một tiếng. Cả đám nhao nhao muốn động thủ, lúc này gã đầu trọc bên kia đứng lên, giơ nắm đấm muốn đấm Cổ Dục. Cùng lúc đó Cổ Dục chuẩn bị đạp vào ngã ba quần của gã, thì phía sau có người nhanh hơn hắn.
“Mày đi chết đi!” Choảng! m thanh vang giòn của chai rượu bằng thủy tinh bị đập vỡ ở trên đầu của gã trọc Sau đó Cổ Dục nhìn thấy Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân, mỗi người cầm hai vỏ chai rượu lao đến không một chút do dự, hướng về phía đầu trọc. Bốn chai rượu đập liên tiếp vào đầu gã tạo ra những tiếng vang giòn tan do thuỷ tinh vỡ.
Gã đầu trọc bị đập vào đầu tiếp mấy cái trực tiếp ngã trên mặt đất, nhưng vừa mới ngã xuống hắn muốn nhảy dựng lên. Lúc này, trên mặt đất rải đầy những mảnh vụn thủy tinh, đã vậy gã còn để hai tay trần, giờ nhìn lại trên người gã đã không ít mảnh thủy tinh ghim trên đó.
Thế nhưng Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân làm sao có thể bỏ qua cho gã, tiến lên trực tiếp đá hai phát vào mặt gã, khiến gã một lần nữa ngã trên mặt đất.
Thấy một màn xảy ra trước mắt, hai cô gái xử lí nhanh gọn không mất quá nhiều sức, không nói những người kia, đến cả Cổ Dục và Khổng Hạo Văn đều ngây người.
Tuy lúc bình thường, Phùng Thư Nhân có chút điên loạn của tuổi trẻ, chính là giai đoạn của tuổi nổi loạn. Thế nhưng, Lâm Lôi là một người rất nghiêm túc, bình thường ở nhà Cổ Dục, lúc gặp mặt cô cũng rất ít nói chuyện, làm việc thì nhiều nhưng lời nói với nhau thì rất ít.
Gặp ai cũng lễ phép mỉm cười, không giống như bây giờ, đánh nhau ra tay độc ác, tàn nhẫn như vậy.
Trong khi Cổ Dục còn đang khiếp sợ, lúc này những người kia mới phản ứng lại, có hai tên đi vòng qua muốn cứu gã đầu trọc.
Ngay lúc này, người từ đầu một mực che chở Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Lý Vân Vân đột nhiên bộc phát, trước tiên trực tiếp đá vào nơi nhạy cảm của đàn ông. Tiếp đó gã kia còn chưa kịp thời phản ứng, cô ngay tức khắc lấy hai chiếc đĩa trên bàn trực tiếp đập vào đầu hai gã, đập đến choáng váng. Ngay sau đó cô lại lấy chiếc ghế gập mà mình ngồi phang mạnh vào người gã.
“Bịch, bịch!” Lại là hai tiếng, hai gã bị đánh trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ. Đương nhiên, hai gã không chết, nhưng bị đập đến bất tỉnh là lẽ thường tình.
Nhìn bộ dáng Lý Vân Vân một tay cầm ghế, một tay che chở hai đứa bé, Cổ Dục cùng Tống Hạo Văn đều không tự chủ mà lui về sau một bước.
“Tôi đã hiểu rõ một chút, vì sao cậu cái gì cũng không dám đối đầu với các cô ấy.” Giật giật áo Cổ Dục, Khổng Hạo Văn nhỏ giọng nói. Nghe được lời cậu nói, Cổ Dục nhếch nhếch khóe miệng. Thực ra đây cũng là lần đầu hắn biết, đã vậy các cô còn quá hung dữ, ra tay dứt khoát không chút do dự.
“Ò e…Ò e…Ò e…”
Nhưng vào lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, mấy chiếc xe cảnh sát cũng từ đằng xa đi tới. Thấy cảnh sát tới, lúc này Cổ Dục đi nhanh về phía Lâm Lôi với Phùng Thư Nhân, ôm hai cô từ sau lưng. Lúc mới bị ôm, hai cô đang định đánh trả nhưng lại thấy người phía sau là Cổ Dục nên lại buông lỏng nắm tay ra. Sau đó, nhìn theo hướng nhìn của Cổ Dục thấy cảnh sát bên ngoài, các cô lập tức sửa sang lại trang phục của mình rồi đứng im lặng bên cạnh.
“Xảy ra chuyện gì? Ai báo cảnh sát?” Xe cảnh sát vừa dừng lại, có mấy cảnh sát viên đi xuống. Xem xét tình huống này, chân mày bọn họ nhíu lại. Kỳ thực, không cần phải nói bọn họ cũng đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng mới được.
“Là tôi đã báo cảnh sát, đồng chí là như vầy.” Nghe cảnh sát hỏi, lúc này chủ tiệm đi tới, có chút dở khóc dở cười đem chuyện vừa mới xảy ra nói rõ lại.
Sau khi nghe chủ tiệm kể rõ lại mọi việc, cảnh sát cũng không có nói gì trực tiếp đem mấy tên bị u đầu sức trán đi bệnh viện. Còn những người khác đều mang về cục cảnh sát.
Thấy tình huống này, Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn liếc nhau một cái, cảm thấy vui vẻ, thật tốt. Vốn còn tưởng phải dùng đến kịch bản máu chó anh hùng cứu mỹ nhân mới thoát được.
Bây giờ mới thấy vẫn là bọn hắn quá ngây thơ rồi...
Lúc này, ngay lúc nhìn về phía Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân. Mắt Cổ Dục loé lên vài phần hiếu kỳ, thật đúng là hắn cũng không có nghĩ qua, các cô cũng quá là mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận