Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 252. Kỹ năng mới

Chương 252. Kỹ năng mới
Chương 252: Kỹ năng mới
Cơn mưa dần dần nhỏ lại, Cổ Dục cũng quyết định lái xe về nhà.
Khi xe của hắn đỗ vào trong nhà, hắn cùng Lý Vân Vân sửa sang lại tâm tình một chút. Sau đó cả hai ôm Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi còn đang ngủ ở ghế sau đi lên gian phòng ở lầu hai, bây giờ trời vẫn còn đang mưa cứ để cho bọn chúng ngủ đi, còn đồ vật của hai đứa thì đương nhiên Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi, còn có Phùng Thư Nhân sẽ hỗ trợ xử lý, tất nhiên cũng ở trong nhà Cổ Dục để giặt mấy thứ đồ vật này.
Dù sao thì máy giặt ở đây có rất nhiều chức năng, có thể hong khô, làm việc gọn gàng dung tích lại nhiều. Nhưng mấy cô gái trong nhà lại cảm thấy, sử dụng loại máy giặt này có chút quá lãng phí nước cùng thời gian, các cô còn cho rằng chỗ nước đó có thể dùng tắm ba ngày vẫn còn được, máy giặt này chỉ có chỗ tốt là tiện lợi.
Bận rộn đến buổi trưa, những thứ này cơ bản đều làm xong, nhưng khi Lâm Lôi Cùng Lý Vân Vân ra vườn hái đồ ăn, Lâm Lôi không khỏi nhỏ giọng hỏi Lý Vân Vân.
“Cô cùng Cổ Dục xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy chú ấy sau khi trở về thì có chút trốn tránh cô.”
Dù sao cũng vừa mới xảy ra chút chuyện nhỏ ở trên xe, cho nên hiện tại Cổ Dục nhìn Lý Vân Vân vẫn còn chút lúng túng, do đó lúc chiều hắn không dám đối mặt với Lý Vân Vân. Nhưng hắn không ngờ rằng hành động không tự nhiên của mình, đã bị Lâm Lôi phát hiện.
“Đúng vậy! Vừa rồi trên xe lúc tránh mưa chú ấy nhìn lén tôi thì bị phát hiện.” Nghe được lời nói của Lâm Lôi, Lý Vân Vân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật, nhưng chẳng qua bên trong đã được lược bỏ rất nhiều chi tiết.
“Này! Tôi còn tưởng chuyện gì chứ, chú ấy cũng không phải lần thứ nhất nhìn lén chúng ta, nhưng cô vạch trần chú ấy làm gì chứ, như vậy cũng sẽ rất lúng túng đó nha.” Nghe thấy Lý Vân Vân nói như vậy, Lâm Lôi hướng về phía nàng phẩy tay, tiếp đó không thèm để ý nói.
Cổ Dục bình thường cũng hay nhìn lén các cô, thật ra họ đã sớm biết được, chẳng qua các cô cũng không hề vạch trần, mà ngược lại trong lòng lại có chút mừng thầm. Ban đầu Lâm Lôi còn tưởng Lý Vân Vân cũng giống như mình đều muốn như vậy, nhưng kết quá Lý Vân Vân lại đem sự thật này nói ra.
“Ài! Tôi với cô không giống nhau, Thư Nhân bây giờ đã lớn, còn cô thì tuổi vẫn còn nhỏ. Lúc nào cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. Cổ Dục thật sự không tệ, lớn lên đẹp trai, vóc dáng đẹp, tính cách ôn hòa, lại không hút thuốc. Lúc bình thường cũng không uống rượu, lại là người có năng lực, còn có tiền. Đàn ông hoàn mỹ như vậy biết tìm ở đâu nha.”
Nhìn Lâm Lôi, Lý Vân Vân không khỏi nhẹ nhàng đụng cô một cái, tiếp đó cười ha hả nói.
Nghe Lý Vân Vân nói xong, gương mặt của Lâm Lôi cũng khẽ đỏ lên, sau đó cô bèn liếc mắt một cái.
“Cô cũng biết hoàn cảnh của tôi mà, một cô gái nông thôn đã được gả cho người khác như tôi, làm sao có thể theo đuổi hạnh phúc của mình cơ chứ?”
“Không làm lớn được thì làm nhỏ thôi.” Nhìn thần sắc của Lâm Lôi, Lý Vân Vân bèn cười hì hì trêu ghẹo.
“Còn nói tôi! Vậy sao cô không chịu làm nhỏ đi? Bằng không, hai chúng ta cùng làm nhỏ, sau này còn có thể hỗ trợ nhau?” Nhìn thấy ánh mắt chế nhạo kia của Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng nhướng mày phản bác nói.
“Ai muốn cùng người hỗ trợ lẫn nhau!”
“Tốt, tôi muốn cùng cô trở thành chị em, kết quả cô lại như vậy, như thế là không được đâu nha!”
“Ha ha ha ha….”
“Mẹ của cháu với chị Lý ở hậu viện hái rau thôi mà, sao họ lại vui vẻ như vậy chứ?” Nghe tiếng cười như chuông bạc của hai cô gái, Cổ Dục một bên đang xử lý mấy con tôm, một bên có chút nghi hoặc hỏi Phùng Thư Nhân đang ngồi bên cạnh.
“Ai biết được chứ.” Nghe thấy lời Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân cũng nhìn về phía hậu viện, tiếp đó khẽ nhún vai, bài ra bộ mặt không thèm để ý đáp.
Mà Cổ Dục hướng mắt nhìn về phía hậu viện, hắn cũng nở nụ cười, hôm nay đúng thật là có chút thú vị…
Thời gian một ngày lập tức trôi qua, vừa ăn xong bữa cơm chiều, bên trong nhà lúc này chỉ còn lại có một mình hắn. Buổi tối hôm nay đối với Cổ Dục mà nói thì có chút gian nan, bởi vì vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ lại những gì hôm nay nhìn thấy.
Điều đó khiến hắn có chút trằn trọc.
“Ài! Bây giờ mình có tiền như vậy, đẹp trai như vậy, nhưng vì sao đến một cô bạn gái cũng chưa có chứ? Ài! Xem ra mình đúng là thất bại mà…” Dùng sức vỗ mặt mình một cái, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó cầm điện thoại lên, hôm nay hắn quyết định không xem Thâm Điền lão sư mà xem Hạnh lão sư...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như tìm một người bạn gái rồi ở cùng một chỗ thì cái giếng nước kia phải làm sao bảo vệ đây? Đây chính là một vấn đề lớn đó nha…
Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau, Cổ Dục thức dậy ngáp một cái. Nhìn thời gian thì lúc này đã là 5 giờ sáng, lê cái lưng mệt mỏi đi rửa mặt xong. Cổ Dục bắt đầu tiến hành câu cá, nhưng khi thả câu đầu tiên hắn phát hiện có chỗ không thích hợp.
Bởi vì dây câu chìm xuống, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hai ngàn mét.
“Đây là kỹ năng?” Nhìn xem độ dài đã đến hai ngàn chín trăm mét, nhưng dây câu cũng chưa hề có ý muốn dừng lại. Cổ Dục nói thầm trong lòng tiếp đó thì bắt đầu thu hồi dây câu
Quả nhiên khi dây câu được lôi ra khỏi mặt nước hắn lập tức nhìn thấy một cái rương lóe lên, khi ánh mắt của hắn chạm vào chiếc rương kia thì nó lập tức biến thành một vệt sáng chui vào trong đầu của hắn, tiếp đó Cổ dục biết mình đã câu lên cái gì.
“Kỹ năng bậc thầy diễn xuất sao?” Xem xét kỹ năng mình vừa mới câu lên, Cổ Dục sửng sốt một chút rồi có chút bất ngờ nói.
Cái này cũng giống với kỹ năng ca hát hay đàn ghita, đối với hắn kỳ thực không có chút lợi ích gì. Bởi vì hắn không có nghĩ tới việc sẽ phát triển trong giới giải trí.
Kỹ năng này thì phải dùng vào cái gì đây chứ?
“Cũng không thể nói như vậy, nếu như hôm qua có kỹ năng này thì thời điểm Lý Vân Vân phát hiện mình nhìn lén, lúc đó mình có thể chắp hai tay lại bái Phật. Ặc, đúng là diễn tốt nha. Mà hình như cô ấy không có dây chuyền hình Phật, vậy có nên bỏ chút thời gian mua cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân một cái hay khong?” Sờ lên cằm mình, Cổ Dục khẽ lẩm bẩm.
Tốt rồi, hắn thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, để chứng minh kỹ năng của mình một chút, hắn sẽ đi mua hai cái mặt dây chuyền? Cũng không biết Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân có tin Phật hay không nhỉ?
Nở nụ cười tự giễu, Cổ Dục lập tức ném cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, tiếp đó thì bắt đầu câu cá. Sau khi câu cá xong thì Cổ Dục lên lầu tắm rửa một chút, bất tri bất giác đã là 7 giờ sáng. Hắn cũng không có tâm trạng làm bữa sáng phức tạp cầu kỳ gì vì vậy hắn đem hoành thành ra hấp.
Nhưng khi hắn đi qua cửa lớn ở phòng bếp, đột nhiên hắn ngửi thấy một cỗ mùi hương, dựa theo cái mùi hương này tỏa ra, hắn bất ngờ phát hiện mấy chậu hoa lan lúc trước hắn mua bây giờ đều đã nở hoa rồi.
“Đã lâu như vậy rồi! Cuối cùng thì cũng đã nở hoa, nhưng hoa này nhìn có vẻ quá khó coi rồi nhỉ.” Đi tới bồn hoa ở bên cạnh, Cổ Dục ngồi xổm xuống, một bên ngửi mùi thơm, một bên không khỏi chửi bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận