Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 229. Quyết định sống chết của ba ba

Chương 229. Quyết định sống chết của ba ba
Chương 229: Quyết định sống chết của ba ba
“Chú đã về rồi à! Nhanh đi tắm nước nóng đi, chị đã pha chút canh gừng nhớ uống đi đấy nhé.” Thấy Cổ Dục từ ao cá nhà Cổ Dương trở về, vừa đưa xe vào trong nhà thì bên này Lý Vân Vân đã mở cửa ra xem hắn.
“À! Được rồi! Nhưng trước hết tôi phải đem con này bắt ra đã.” Nghe lời nói quan tâm của Lý Vân Vân, Cổ Dục nở nụ cười sau đó ra phía sau đem con rùa lớn ra ngoài, khi mọi người nhìn thấy thứ Cổ Dục đem xuống, bọn họ không khỏi có chút choáng váng, cái thứ này cũng quá lớn rồi.
“Đem một cái chậu tới nào!” Cổ Dục vừa ôm thứ này đi vào phòng, vừa nói.
Phùng Thư Nhân bên kia đang xem náo nhiệt cũng lấy ra một cái chậu lớn, đem con ba ba lớn này đặt vào. Sau khi đem nó cất kỹ Cổ Dục cũng đi lên lầu, vọt vào phòng tắm thay một bộ quần áo mới, sau đó mới xuống lầu. Lúc hắn uống xong canh gừng thì nhìn thấy mọi người đều đang vây quanh con ba ba kia với vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Lúc trở về Cổ Dục đã chuyển cho Cổ Dương hai ngàn tệ. Vốn dĩ Cổ Dương nói cái gì cũng không cần, dù sao thì Cổ Dục cũng giúp hắn giải quyết vấn đề ao cá. Thế nhưng Cổ Dục vẫn ép ông nhận, dù thế nào thì con này cũng là của ông ấy. Mà Cổ Dục thì không có khả năng lấy không của ông ấy con ba ba này, huống chi thứ này còn rất đáng tiền.
Hai ngàn cũng không thể coi là nhiều, nhưng giá cả này cũng tương đối hợp lý.
“Con ba ba này ít nhất cũng phải 20, 30 năm rồi, chờ đến trưa chúng ta đem nó đi hầm nhừ.” Uống xong canh gừng, rửa bát xong thì Cổ Dục đi tới phòng khách, nhìn con ba ba lớn này hắn vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Đúng vậy, Cổ Dục không phải đem con này về nuôi, mà là chuẩn bị đem nó làm thịt. Nhưng vừa nghe Cổ Dục nói xong mấy người Lâm Lôi, Lý Vân Vân đều ngây người.
“Tiểu Dục thứ này không thể hầm được.” Nghe Cổ Dục nói xong, Lâm Lôi không nhịn được lập tức nói.
“Tại sao? Già như vậy ăn không ngon à?” Trước đó Cổ Dục đã từng ăn qua ba ba, tất nhiên những con ba ba chỉ là loại nhỏ, nhưng chúng có mùi vị không tệ, vậy tại sao lại không thể ăn đây?
“Không phải! Con ba ba này lớn như vậy chắc cũng sống không dễ dàng gì, hơn nữa sống đã lâu như vậy chắc sẽ có cốt linh, tốt nhất chúng ta đừng ăn nó.” Nhìn thấy Cổ Dục lộ ra bộ dạng nghi hoặc, Lý Vân Vân vội mở miệng giải thích.
Nghe mọi người nói như vậy, Cổ Dục không khỏi gãi đầu một cái.
Hắn chính là vì muốn ăn nó nên mới mua về, nếu như không ăn thì hắn cũng không có khả năng đem nó thả, như vậy không phải là uổng phí sao. Nhưng mà nếu nuôi thứ này thì nó cũng đâu thể coi là thú cưng được chứ? Dù sao cái mai của nó màu xanh lục sáng bóng thế kia, nói cũng có chút khó nghe đó nha.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, về sau ở trong thôn nếu có người chửi nhau mà nhắc đến từ ‘con rùa rụt cổ’ thì chẳng phải sẽ nghĩ ngay đến hắn sau. Hắn bây giờ mặc dù chưa có đối tượng, cũng không có kết hôn, thế nhưng miệng đời rất đáng sợ nha.
“Chậc! Thứ này lớn như vậy đúng là sống cũng không dễ dàng, nhưng tôi cũng không thể nuôi nó. Chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, lời nói cũng có chút khó nghe nha…” Nhìn con ba ba lớn này, Cổ Dục có chút chần chừ nói.
“Ha ha chú Dục, cháu cảm thấy là chú đang lo xa rồi đó.” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân không khỏi bật cười, tiếp đó cố nén ý cười đáp.
Mà Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đang nghe cũng không nhịn được mỉm cười, đây cũng đúng là một vấn đề. Thế nhưng thứ này nếu đưa cho người khác đoán chừng họ cũng không muốn nuôi nó như thú cưng, đến lúc đó thì vẫn bị ăn thịt, vậy thì có chút hơi khó xử.
“Vậy được! Trước tiên cứ để ở trong nhà đi, lời nói như gió bay. Đến lúc đó nếu không ổn thì không nuôi nữa đành thả nó đi vậy.” Nhìn vẻ đắn đo kia của mọi người, Cổ Dục khoát tay áo. Sau đó bê cái chậu tới hậu viện đổ cho nó một chút nước giếng.
Cứ như vậy con ba ba lớn này cũng coi như một thành viên mới trong ngôi nhà yên bình này.
So với những con vật khác lúc mới đến nhà Cổ Dục. Ngoại trừ lúc đầu khiến cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi có chút hiếu kỳ thì về sau hai cô bé cũng không thèm để ý tới con ba ba này nữa.
Bởi vì con này vậy mà vô cùng ngốc nghếch. Nó chỉ biết cắn người, bằng không thì phần lớn thời gian lại đem đầu rụt vào bên trong. Ban đầu còn thấy hành động này khiến chúng tò mò, sau đó thì một chút phản hồi cũng không có.
Có lẽ là phải nuôi thêm một thời gian nữa thì nó mới có thể nhận biết con người được.
Cho nên mấy người Cổ Dục cũng không có vây quanh con ba ba này nữa, sau khi đem nó thu xếp tốt thì bọn họ lại đi chơi. Nhưng sau khi chơi được một lúc thì Lý Vân Vân lại ra ngoài, lúc trở về thì tay cầm không ít đồ, có cả lá dong, một túi gạo nếp, còn có một ít táo tàu.
Nhìn những vật này, Cổ Dục đoán là bọn họ muốn làm bánh chưng.
Tiếp đó hắn liếc mắt nhìn điện thoại. Tốt! Bất tri bất giác đã đến mùng ba tháng năm, cách mùng năm tháng năm chỉ còn có hai ngày.
Cũng do ở chỗ này quá sung sướng khiến Cổ Dục thật sự quên mất khái niệm về thời gian.
“Tiểu Dục! Chú có thể ăn bánh chưng nhân táo chứ? Hay là chú muốn ăn nhân thịt?” Chậm rãi tiến vào nhà, Lý Vân Vân nhấc đồ vật cầm trong tay lên, giơ về phía Cổ Dục cười nói.
“Có thể! Tôi thích ăn nhân táo, không thích ăn nhân thịt.” Nghe thấy Lý Vân Vân nói như vậy, Cổ Dục cười nói, tiếp đó thấy Lý Vân Vân đi vào phòng bếp bận rộn một phen.
Thật ra là cô muốn mang về nhà làm, làm xong thì mang qua cho Cổ Dục. Thế nhưng hiện tại thì thời gian cô ở đây quá nhiều, nếu về nhà làm thì ngược lại rất không tiện, cho nên dứt khoát là làm ở đây.
Nhưng mà nói đến việc này thì làm loại bánh chưng này có chút phiền toái, bởi vì không phải chỉ cần lá và gạo nếp là có thể gói được ngay. Mặc kệ là lá hay là gạo nếp, thì đều phải ngâm khoảng 4, 5 tiếng lại phải thay nước một lần, vô cùng phiền phức.
Cho nên ở nhà Cổ Dục tiện lợi hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cô ấy muốn làm bánh dĩ nhiên Cổ Dục sẽ tới giúp, ở nhà hắn thì mới có thể dùng nước giếng để ngâm gạo.
Hắn bây giờ có chút hơi mong đợi, dùng nước giếng ngâm qua gạo nếp có phải ăn sẽ càng ngon hơn hay không. Đương nhiên khi ngâm xong gạo ,đun nước xong hắn cũng ra khỏi phòng bếp. Bởi vì Đoan Ngọ sắp tới hắn dĩ nhiên cũng có chút chuyện cần làm.
Đầu tiên là báo cho Hứa Cẩm ngày mai tới kéo cá, vừa vặn có thể giúp Hứa Cẩm kiếm thêm chút tiền nhân diệp Đoan Ngọ, quan trọng nhất là hắn phải gọi cho cha mẹ một cú điện thoại.
Lúc trước hắn cũng không ít lần nói với họ nơi này rất tốt, nếu như lần này đơn vị của họ được nghỉ, hắn muốn đưa hai người đến đây chơi mấy ngày.
Để cho bọn họ biết cuộc sống ở nơi đây không khổ cực giống như bọn họ tưởng tượng, ngược lại so với trong thành phố càng là thoải mái hơn, sinh hoạt dễ dàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận