Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 207. Khách đến nhà.

Chương 207. Khách đến nhà.
Chương 207: Khách đến nhà.
"Theo tôi biết thì phía trước chính là thôn Cổ gia. Có lẽ người mà cô muốn tìm ở nơi này nhỉ!”
Ở trên một chiếc xe, một cô gái ngoại quốc xinh đẹp đang nói chuyện với một cô gái người Trung Quốc với giọng nói đặc sệt vùng Đông Bắc.
“ Tiểu Hàn, cám ơn cô nha!” Nghe người này nói xong, cô gái xinh đẹp người Trung Quốc nhẹ nhàng vuốt tóc rồi cười tủm tỉm nói.
“Có gì đâu! Khách sáo với tôi làm gì.” Nhìn cô gái ngồi bên cạnh nói lời cảm ơn mình, cô gái ngoại quốc kia khinh bỉ nhìn cô một cái. Tiếp đó thì tiếp tục lái xe về phía trước, rất nhanh các cô đã đến cửa thôn.
Nhưng khi đến nơi này, họ lại không biết đi tiếp như thế nào, sau khi nhìn xung quanh thì thấy mảnh đất trống mà Cổ Dục cùng đám trẻ nhỏ đang bắt chuồn chuồn, thế là các cô lập tức lái xe tới chỗ đó.
"Này! Anh trai gì đó ơi, cho chúng tôi hỏi một chút được không!” Dừng xe lại xong, cô gái xinh đẹp ngoại quốc đang lái xe lúc này hạ cửa kính xuống, tiếp đó cười tủm tỉm rồi mở miệng hỏi.
"Ồ? Người ngoại quốc sao?” Nghe được âm thanh có người gọi mình, Cổ Dục cũng nhìn sang. Kết quả thấy được một cô gái tóc vàng, mắt xanh đang mở cửa sổ xe nhìn mình.
“Gọi tôi sao? Tôi có thể giúp gì cho các cô?” Nhìn xung quanh một chút, hắn thấy ở đây rõ ràng không có người khác. Thế là Cổ Dục bắt từ trong cái vợt lưới ra một con chuồn chuồn ‘đậu xanh’ rồi bỏ vào túi nhựa của Cổ Tú Tú. Tiếp đó thì giao cái vợt lưới bắt chuồn chuồn cho Cổ Vận rồi đi tới, dùng giọng Trung Quốc chính gốc nói tiếng Anh với đối phương.
"Ai da! Không cần nói tiếng Anh với tôi đâu, tôi là người Trung Quốc là tộc người Nga anh biết chứ? Tôi cũng là nói giọng Đông Bắc, anh cho tôi hỏi một chuyện. Ở trong thôn các canh có một người làm livestream rất là hot, cô gái này họ Phùng. Anh có biết người này không?” Nghe Cổ Dục nói tiếng Anh, cô gái này lập tức phất tay một cái. Tiếp đó giải thích về mình, đồng thời cũng nói thẳng vào vấn đề chính.
Tộc người Nga là một trong những dân tộc của đại gia đình Trung Quốc. Bọn họ gồm hai thành phần, thứ nhất là loại người đến đây định cư từ các triều đại vua chúa trước, một số người ở Nga sống không nổi nên đã vượt qua sông để đến nơi này.
Loại thứ hai chính là một số người ở thời điểm Liên Xô tan rã, chính quyền ủng hộ việc họ đến bên Trung Quốc để định cư. Đến năm 1933 thì bọn họ được gia nhập vào đại gia đình Trung Quốc, xem như là một tộc người. Mà không chỉ riêng bọn họ, Trung Quốc còn có rất nhiều tộc người gia nhập vào, nói chung thì cũng giống như tộc người Nga.
Trước đó Cổ Dục chưa từng gặp qua tộc người Nga, nhưng mà hắn biết có một người như vậy sống ở phía bắc tỉnh Hắc Long Giang, phía bắc Mông Cổ, cùng Tân tỉnh đều có.
Hiện tại ở trước mắt, tộc người này dáng vẻ quả thật không giống với bọn hắn tưởng tượng, nói đúng hơn thì chính là cô gái xinh đẹp người Nga này.
“Streamer họ Phùng ư? Các cô tìm cô ấy có chuyện gì không?” Mặc dù dáng vẻ cô gái trước mặt cũng không tệ, nhưng Cổ Dục cũng không phải người thấy được người đẹp thì trở nên cứng đờ.
Những ngày này hắn đã từng thấy qua rất nhiều người đẹp, trừ ra hai người đẹp nhất là Tống Mính và Tiết Thanh Huyến thì trong nhà hắn còn có Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân họ đều là những cô gái xinh đẹp.
Dù trước mặt cô gái ngoại quốc này rất xinh đẹp, thế nhưng Cổ Dục cũng không có nhìn chằm chằm cô.
“Chúng tôi cũng là streamer, đến tìm cô ấy để hỏi vài chuyện.” Nghe Cổ Dục hỏi vậy, cô gái tóc vàng này cười tủm tỉm đáp lại.
“Vậy được rồi, đi theo tôi!” Sau một hồi suy nghĩ, Cổ Dục quyết định dẫn các cô trở về nhà. Nếu như bọn họ tới gây chuyện thì có hắn ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nếu tới vì mục đích của họ thì mình nên giúp đỡ một chút.
“Các cháu cứ ở đây bắt chuồn chuồn nha, bắt xong thì trở về sớm một chút!” Hắn quay đầu về phía 4 đứa nhỏ đang bắt chuồn chuồn nói một câu, tiếp đó thì dẫn hai cô gái này trở về nhà.
Rất nhanh, bọn họ đã đến nhà Cổ Dục, hai người này đem xe đỗ ở cửa ra vào. Sau đó chủ động xuống xe, mà vào lúc này Cổ Dục mới để ý đến người ngồi ở bên cạnh người lái.
Đây cũng là một người hiếm có, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà so với những cô gái ở bên cạnh Cổ Dục điểm bất đồng chính là cô gái này rất ôn nhu. Mặc dù chiều cao không tính là thấp, cũng khoảng 1m68, 1m69, nhưng thân hình thì khá mảnh khảnh. Hắn có cảm giác chỉ cần có một cơn gió thổi qua cũng khiến cô có thể bị ngã, so với cô gái tóc vàng ở bên cạnh dáng người cao ráo tạo thành một sự tương phản rất rõ ràng.
Phong cách mặc quần áo của hai người cũng không giống nhau.
Tuy rằng bây giờ đang là mùa hè, nhưng mà cô gái gầy này ăn mặc có chút nhiều. Trên người là một cái áo thun ngắn tay, còn mặc thêm bên ngoài thêm một cái áo khoác da. Bên dưới là mặc một cái quần lửng, kết hợp với đôi giày bóng rổ AJ phiên bản dành cho nữ.
Còn cô gái tóc vàng thì ăn mặc có chút to gan hơn nhiều.
Trên người cô mặc một cái áo màu trắng nhỏ, cực nhỏ. Chính là loại áo mà che trên che dưới đều không hết.
Thấy cả xương quai xanh, cổ, bả vai, eo, ngay cả rốn đều lộ hết ra ngoài, chỉ có ở giữa là được che lại là thôi. Hơn nữa kích thước cái này còn rất khủng, xem như là được che lại rồi mà cũng có thể thấy nửa cái vòng tròn. Thân dưới thì mặc một cái quần rất ngắn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp cùng với đôi giày cao gót có dây quấn màu trắng.
Cô gái này vốn cao khoảng 1m75, cộng với đôi giày cao gót này khá cao. Nếu so chiều cao xem ra cũng tương đương với Cổ Dục, đúng là rất hấp dẫn trong mắt người khác.
"Thư Nhân! Có người tìm cô." Nhưng mà Cổ Dục chỉ nhìn lướt qua cô, sau đó thì thu lại ánh mắt đồng thời đẩy cửa ra rồi hô lên với người trong nhà.
"Ai vậy?" Nghe được lời của Cổ Dục, lúc này Phùng Thư Nhân còn ở trong phòng cũng lập tức đi ra, tò mò nhìn về phía hai người phía sau Cổ Dục. Tiếp đó sắc mặt của cô có chút thay đổi, lông mày thì khẽ nhíu lại một cái, xem ra thì hai người này cũng không phải bạn bè của cô.
"Xin chào, Cô Phùng! Thật sự xin lỗi vì đã mạo muội đến đây.” Nhìn thấy Phùng Thư Nhân, lúc này cô gái gầy kia lập tức vừa cười vừa nói.
"Tuyết trắng mùa xuân?" Nhìn thấy người này, Phùng Thư Nhân thăm dò hỏi.
"Tên thật của tôi là Lương Tuyết, Tuyết trắng mùa xuân là tên của tôi trên phòng livestream." Nghe thấy Phùng Thư Nhân đã đoán ra mình là ai, cô gái tên Lương Tuyết này cũng không giấu diếm, mà là trực tiếp nói ra tên thật của mình.
"Ài! Tôi nói này chú, sao tự nhiên lại đem hai cái người phiền phức này tới đây cơ chứ." Thấy cô ta đã thừa nhận, Phùng Thư Nhân không khỏi bất đắc dĩ kéo Cổ Dục một chút, sau đó nhỏ giọng nói.
"Kẻ thù của cháu sao?" Nghe được lời của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục đánh giá hai người này một chút, nhìn sao cũng không giống như người đến để gây chuyện, tại sao Phùng Thư Nhân lại lo lắng như vậy chứ?
"Không phải kẻ thù của cháu, mục tiêu của các cô ấy kỳ thật là chú." Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân không khỏi nhìn hắn một cái, sau đó thì trả lời với hắn.
Nhưng mà nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy Cổ Dục lại càng không rõ, mục tiêu là hắn sao? Vậy hai người bọn họ tìm hắn để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận