Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 174. Thập Bát Long Ngự Viên

Chương 174. Thập Bát Long Ngự Viên
Chương 174: Thập Bát Long Ngự Viên
"Thập Bát Long Ngự Viên" Nhìn chén trà trước mặt, sau đó một người trong nhóm ngạc nhiên nói thầm. Nhưng mà hắn ta vừa nói xong thì người bên cạnh lại lắc đầu.
"Không có khả năng! Loại trà này làm sao xuất hiện ở thôn quê như thế này được?"
"Đúng là không có khả năng…" Nghe được người kia nói vậy lúc này ông cụ trong nhóm thở phào một cái. Tiếp đến hai mắt ông cụ sáng lên rồi nói.
Nghe được lời ông cụ nói nhóm người cũng thở dài một hơi. Nghĩ cũng thấy lạ, sao mà loại trà quý như thế lại có thể xuất hiện ở đây? Bọn họ cũng thật quá ngây thơ rồi.
Nhưng mà rất nhanh sau đó ông cụ nói cho bọn họ biết là họ không chỉ ngây thơ mà thật sự là quá ngây thơ rồi.
"Trà này còn hơn cả Thập Bát Long Ngư Viên nữa!"
"Hít…" Nghe ông cụ nói xong cả bốn người khác đều vô cùng khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh. Trà này còn tốt hơn cả Thập Bát Long Ngự Viên? Thật ghê gớm!!!
Thập Bát Long Ngự Viên hay còn gọi là 18 cây trà cổ.
Là loại trà được lấy từ cây trà Long Tỉnh trồng ở vườn trà Long Tỉnh của hoàng gia.
Những cây trà bởi vì được bảo hộ, cho nên hằng năm chỉ có thể hái mỗi cây 400 chồi non. Vậy mười tám cây tương đương 7,200 chồi. Tiếp đó đem đi xào trà, làm xong thì thu được khoảng 2 lạng (200gram) trà xanh.
Lá trà này mỗi năm cũng chỉ có đem tặng cho những người ở tầng lớp cao trong cơ quan nhà nước vào những dịp như lễ Quốc Khánh.
Mà nếu muốn đem bán trà thì người ta chỉ tính bằng gram để bán.
Cho nên Tống Mính nói mấy triệu nửa ký trà đó là giá cả hợp lý. Đó cũng không phải giá được đấu giá hay là đã được kê lên, mà nó vốn là thứ có giá trị như vậy rồi.
Đứng đầu hồng trà là Đại Hồng Bào núi Vũ Di, mà đứng đầu trà xanh chính là nó.
Trước đây lúc cái người bán cho Cổ Dục nói cái gì trà này là Thập Bát Khoả Ngự Viên mới được ngắt ngay trên cành các kiểu, đó chính xác là chém gió. Thế nhưng cây trà này đúng là đến từ vườn trà của hoàng gia nhưng chỉ có chút quan hệ thân thích thôi. Nhưng có nước giếng của Cổ Dục tưới lên thì cho dù chỉ có chút quan hệ thân thích thì hắn cũng có thể trồng ra loại trà xanh mang lại hương vị bậc nhất.
Thêm việc phối hợp với nước giếng, hương vị kia tất nhiên là phải hơn loại trà Thập Bát Long Ngự Viên nguyên bản rồi.
Cộng với việc trà của Cổ Dục được cụ Tống tự mình xào, từ lá trà đến cách xào cho đến việc thêm nước, có thể nói tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm rồi lại trong cực phẩm. Có thể nói loại trà tốt nhất trên thế giới đang ở trong nhà Cổ Dục, đây chính là thực tế nha.
Hơn nữa quan trọng nhất là sản lượng của cây trà nhà Cổ Dục còn cao hơn cả loại trà Thập Bát Long Ngự Viên kia. Một gốc trà của hắn được cụ Tống xào được khoảng 8 lạng (800gram). Theo lý mà nói cây trà của hắn không còn chồi non thì tới sang năm mới ra mầm mới được. Nhưng có nước giếng tưới cây, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, hắn cảm thấy đến hè sẽ thêm một đợt hái trà. Tiếp đến mùa thu một đợt, sang năm mùa xuân một đợt nữa, một gốc trà hắn thu cũng được tầm một ký rưỡi lá trà.
Huống chi trong không gian của hắn còn có 500 cây nữa…
Chuyện của Cổ Dục hiển nhiên năm người bọn họ đều không biết. Vốn dĩ lúc đầu còn có ý nghĩ muốn từ bỏ, thế nhưng không thể không nói trong lòng của họ lúc này đã vững vàng hơn.
Có lẽ người này đúng là một ẩn sĩ rồi…
"Kít!" Trong lúc mọi người còn đang thưởng thức mỹ vị của trà xanh thì từ cửa lớn xe của Cổ Dục với Tống Mính đã chạy vào.
Khi hai chiếc xe dừng lại xong thì Cổ Dục và Tống Mính cũng từ trên xe bước xuống.
"Phù! Cuối cùng cậu cũng về rồi, còn có cả cô Tống nữa à!" Nhìn thấy Cổ Dục, Lâm Lôi ở bên này lập tức ra đón, cô thực sự sợ làm chậm trễ việc của Cổ Dục. Phải biết là chuyện làm ăn của Cổ Dục rất lớn, những con số kia cô nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám mơ đến. Nếu mà cô có chiêu đãi khách sơ xuất, không cần Cổ Dục nói chính cô cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng trách.
"Không có việc gì đâu, chị không cần khẩn trương như vậy." Nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, Cổ Dục vỗ nhẹ vai cô nói rồi sau đó đi vô phòng.
"Chào anh bạn trẻ! Cậu chính là Cổ Dục đây sao." Nhìn thấy Cổ Dục tiến vào lúc này ông cụ trong nhóm người cũng cười nói.
"Vâng ạ! Mọi người đến để xem nguyên liệu nấu ăn đấy ư, vậy thì mời đi theo cháu ạ!" Cổ Dục không quen biết mấy người này nên cũng không trò chuyện mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Mà sau khi nghe Cổ Dục nói vậy mấy người kia cũng ở trong lòng âm thầm gật đầu.
Bởi vì Cổ Dục càng biểu hiện bình tĩnh, không thèm để ý, càng nhanh cho bọn họ kiểm tra nguyên liệu nấu ăn thì càng cho thấy Cổ Dục đối với nguyên liệu nấu ăn của mình rất tự tin. Đây cũng là điều mà bọn họ muốn thấy.
Năm người đi theo Cổ Dục lên tầng hai, vừa lên thì bọn họ nhìn thấy có rất nhiều loại hải sản.
Thế nhưng những loại hải sản này là Cổ Dục giữ lại để chính mình ăn. Hắn chính là thích ăn tôm hùm, bào ngư, cua với các loại tôm.
Nói đến hải sản thì thực ra Cổ Dục cũng không phải là ưa thích ăn cá. Dù con cá đó đặc biệt đến đâu thì hắn cũng không thích ăn. Sò, hến thì còn có thể nhưng ăn chúng lại quá phiền phức đi. Đặc biệt là các loại ốc biển, hắn đặc biệt không thích ăn nhất.
Cho nên đây chính là kho chứa đồ ăn của hắn. Nhưng khi thấy các loại hải sản thì mọi người đều rất ngạc nhiên, mấy loại hải sản này kích thước thật sự bự một cách khó tin.
Nơi này không có con tôm nào nhỏ hơn 30cm. Con tôm hùm kia nặng khoảng 4 ký đi, còn cả đám bào ngư kia đều to bằng một bàn tay người lớn, thế này thật sự quá sức tưởng tượng rồi!!!
"Cá đù vàng mà mọi người muốn xem ở đây." Nhìn thấy mấy người kia một mực nhìn chằm chằm vào đồ ăn dự trữ của hắn nên Cổ Dục mở lời nhắc nhở bọn họ một câu.
"Hả, à!" Nghe thấy Cổ Dục nói xong thì mấy người này mới phản ứng lại đồng thời cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau đó bọn họ đi tới phòng để thủy sản quý báu của Cổ Dục. Vừa tiến vào phòng thì họ lập tức thấy những con cá đù vàng kia.
Bây giờ Cổ Dục đã có gần 30 con cá đù vàng, mỗi một con kích thước bự một cách bất thường. Lớn nhất tầm 8 ký rưỡi đến 9 ký, nhỏ nhất cũng tầm 7 ký tới 7 ký rưỡi. Mấy con cá đù vàng đang ở trong vạc nước bơi lên lộ ra thân thể tuyệt đẹp.
Những con cá này có phải là cá sống trong tự nhiên hay không thì chuyên gia chỉ cần liếc một cái là nhìn ra. Nhưng mà sau khi nhìn ra xong thì bọn họ đều ngạc nhiên và nghi ngờ. Bọn họ có thể xác định là những con cá này đều sống trong tự nhiên, nhưng vì cái gì những con cá đó có thể sống trong vạc nước này? Vì cái gì mà kích thước lại lớn như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?
"Cá đù vàng mà mọi người muốn xem đều ở trong đây. Mọi người tự nhiên xem nhưng nếu muốn bắt lên thì phải thương lượng giá xong rồi tính tiếp." Cổ Dục gõ bể cá đù vàng rồi nhìn năm người trước rồi lộ ra dáng vẻ của dân kinh doanh nói.
Thực ra hắn cũng không thích giao tiếp với người của chính phủ bởi vì trong lúc đối thoại lúc nào cũng dễ dàng xuất hiện tình huống nịnh nọt, tâng bốc các kiểu. Cũng giống cái gã chó săn lần trước, đầu gối hắn mềm thì thôi đi còn muốn kéo Cổ Dục xuống giống như hắn. Quỳ cái đầu hắn, không biết tên này bây giờ bị xử lý thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận