Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 142. Ông lão lạc đường
Chương 142. Ông lão lạc đường
Chương 142: Ông lão lạc đường
Chồn Gấu là động vật bảo hộ cấp 1 của quốc gia.
Nếu như nói Chồn Gấu có nhiều người sẽ không rõ, nhưng nó cũng có một cái tên khác, đoán chừng cũng có không ít người biết. Chồn Sói!
Đúng vậy! Chồn Sói chính là Chồn Gấu, loại sinh vật này tại Trung Quốc cũng chỉ có ở khu vực dãy Đại An Lĩnh. Ở địa phương khác thì không có.
Mà loài động vật này số lượng cũng ít đến đáng thương.
Thế nhưng số lượng của nó ít, thực ra cũng không trách người khác.
Trước đây bọn chúng bị loài người săn bắt rất nhiều, chính là vì lông của bọn chúng rất đáng tiền. Nhưng sau này có người phải ngồi tù mục xương thì săn bắt chúng thì việc săn bắt mới giảm. Kỳ thực hiện tại con người đối với bọn này cũng không còn nhiều hứng thú.
Dù sao lông của bọn này không bằng lông của loài chồn nâu nuôi lấy lông. Hiện tại lông chồn giá cả phải chăng, một bộ hơn mấy ngàn tệ. Loại tốt một chút có thể mua được ở Cáp Nhĩ Tân giá cả cũng đến mấy chục ngàn một bộ.
Cho nên con người đối với loài vật này đã không còn hứng thú. Mà hiện tại số lượng quần thể loài này không ngừng giảm xuống, nguyên nhân của việc này cũng là liên quan đến tính cách của bọn nó.
Bọn này cùng với loài Lửng Mật ở Châu Phi cùng chi với loài chồn. Kỳ thực, nói đến loài chồn thì bọn này đúng là không được thông minh. Chồn Đông Bắc cũng giống như chồn Châu Phi. Nói bọn nó là chúa tể cũng không có gì sai, nhưng là chúa tể… tìm đường chết.
Bọn này dám đi tấn công Hổ, Gấu nâu, Báo để cướp thức ăn của bọn chúng.
Nhưng phải biết rằng động vật ở vùng Đông Bắc không phải dạng hiền lành gì. Dám cướp của bọn nó, lập tức bị bọn nó làm thịt!
Gấu Trúc sở dĩ trâu bò, đánh nhau chưa bao giờ quản đối phương là thứ gì. Chính là bởi vì Gấu Trúc thực ra là một loài mãnh thú, trong truyền thuyết Xi Vưu cưỡi chính là bọn nó…
Nhưng Chồn Gấu nhà mi thì có tài cán gì chứ?
Mắt đối mắt, trong lúc đang ghìm nhau như vậy, nó lại đi lên đốp miếng thịt. Như vậy rõ ràng nó cũng trở thành một miếng thịt.
Chính là bởi vì như vậy, cho nên loại sinh vật này tình trạng sinh tồn quả thật không tốt chút nào.
Cũng may loại sinh vật này cái gì đều có thể ăn. Lớn thì hươu, hoẵng, còn nhỏ thì côn trùng, ếch xanh cái gì bọn chúng cũng đều có thể ăn được . Mặc dù hiện tại nó bị rắn cắn nhiều phát như vậy, thế nhưng vẫn có thể sống được chủ yếu chính là vì liên quan đến cấu tạo cơ thể và da lông của nó. Nếu như nó chỉ phải đối mặt với một con rắn độc, thì việc này quá đơn giản đối với nó.
“Cũng coi như là có duyên, cứu mày một chút vậy!” Nhìn thấy con chồn vẫn chưa có hồi phục như cũ, Cổ Dục lấy ra một bình nước giếng, nhẹ nhàng rót vào trong miệng của nó, tiếp đó còn lại một ít nước cũng bôi ở trên người của nó. Nhìn thấy nước giếng của Cổ Dục, con gấu nâu ở bên cạnh đã uống hết nước giếng khẽ liếm bờ môi của mình. Đã từng uống qua hương vị nước giếng, nói nó không động tâm mới là lạ.
Hiện tại trước mắt có ba bình nước khác, một bình của Vua Núi đang uống, hai bình là con của mình đang uống. Vua Núi là đệ tử của Cổ Dục nó không dám đến cướp, hai con của mình nó cũng không thể cướp. Chỉ có thể nhìn bình nước Cổ Dục đang tắm rửa cho con chồn ở trước mặt mà thèm thuồng.
“Tra…” không biết là do nọc độc rắn đã được hóa giải, hay là do hiệu quả của nước giếng quá nghịch thiên. Sau khi Cổ Dục giúp Chồn gấu xử lý vết thương xong, nó cũng rất nhanh tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Cổ Dục, ngay lập tức nó làm ra tư thế muốn công kích.
“Thu!” Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở trên không có một bóng đen thoáng qua phía trên Cổ Dục. Sau đó Vua Bầu Trời từ trên trời lao xuống, lấy móng vuốt của mình đè Chồn gấu trên mặt đất.
Đều là động vật cấp 1 được bảo hộ, ai sợ ai chứ!
Mà Chồn gấu có thể không sợ những con Hổ trưởng thành, không sợ Gấu nâu, không sợ Báo. Thế nhưng đối với Đại bàng vàng thì nó lại có chút sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng không dám nhe răng, mà vội vã nhìn sang bốn phía.
Mà sau khi xem xét, nó lại càng thêm sợ hãi. Bởi vì bên cạnh chính là Gấu nâu, còn phía bên kia là một con chó lớn so với Sói đầu đàn ở trong rừng rậm còn muốn cường tráng hơn, uy vũ hơn. Ặc, đúng là không thể trêu vào đâu nha.
Mặc dù đối với Vua Bầu Trời rất bất mãn, nhưng nó cũng không dám hung dữ đối với Cổ Dục. Lúc này nó cũng cảm nhận được hương vị nước giếng trên cơ thể nó, vì thế nó không còn ý định muốn tấn công mà chỉ là muốn hù doạ thôi. Cùng lúc đó nó ngước cổ lên trực tiếp nuốt con rắn mất đầu đang quấn trên người vào miệng.
Nhìn con rắn này , rốt cuộc Cổ Dục cũng đã hiểu Vua Bầu Trời vừa rồi đã làm gì .
Bây giờ Vua Bầu Trời nhìn thấy bọn Cổ Dục bọn đã không có chuyện gì nữa thì quay lại chặn đánh những con rắn đang đuổi tới kia. Phải biết rằng, Đại bàng hay chim Ưng đều là những loài sinh vật này chính là khắc tinh của rắn, Vốn dĩ những con rắn kia không có dễ dàng buông tha cho bọn người Cổ Dục.
Nhưng sau khi bọn người Cổ Dục rời đi, Vua Bầu Trời bất chợt từ trên trời lao xuống. Hai móng nó trực tiếp nắm hai cái đầu rắn, tiếp đó cái mỏ nó liên tục mổ, đem hai cái đầu đầu rắn mổ cho nát bấy.
Sau đó cứ lập đi lập lại chuyện này mấy lần, vài con rắn mạnh nhất trong đám đều chết ở dưới mỏ của Vua Bầu Trời. Những con rắn còn lại cũng coi như không có ngốc, bọn chúng đều biết nếu cứ như tiếp tục đuổi nữa, mục tiêu sẽ đổi thành chính là bọn nó, cuối cùng cũng sẽ bị Vua Bầu Trời giết chết. Thế là chúng nó không tiếp tục truy đuổi nữa mà quay lại trong khe núi, còn Vua Bầu Trời sau khi giết hai con rắn xong thì miệng ngậm con còn lại đi tìm Cổ Dục .
"Làm tốt lắm! Sau khi trở về, tao sẽ cho mày ăn một con cá thật to." Vuốt cái đầu đẹp của Vua Bầu Trời Cổ Dục nở một nụ cười, sau đó thì bắt đầu hái nấm thông.
Đúng thế! Vừa rồi một đường chỉ lo chạy trốn, bây giờ xong chuyện tất nhiên phải tới rừng Nấm thông, nói gì đi nữa cũng phải hái một chút rồi mới quay về được.
Sau khi hái nấm thông xong, Cổ Dục đi theo Gấu nâu rồi cả đám ăn một bữa cơm chiều. Sau đó cũng chuẩn bị rời đi, thời gian bây giờ đã không còn sớm, hắn chuẩn bị chút sức lực để có thể về nhà trước hôm nay.
Con Chồn gấu kia cũng được hắn thả ra.
Có điều lúc con chồn này đi, nó cũng bước từng bước cẩn thận. Mặc dù nó không quá thông minh, nhưng mà nó biết, nó có thể đã được Cổ Dục cứu. Hơn nữa hương vị của cái giếng kia thật đúng là không tệ, đến nỗi một nhà ba người Gấu nâu cũng vô cùng luyến tiếc không rời trước khi đi vào rừng rậm.
So với sự thần kỳ của giếng nước kia, thì bọn chúng đối với cái rừng rậm này càng thêm quen thuộc, cũng càng thêm ưa thích. Mà sau khi Cổ Dục tiễn một nhà Gấu nâu xong, cũng dẫn theo Vua Núi cùng Vua Bầu Trời vội vã rời khỏi núi .
Lần này trong lòng hắn có thể nói là chỉ muốn nhanh chóng về thôi, mặc dù lần này lên núi, không giống như là lần trước khổ sở như vậy. Thế nhưng lần này thu hoạch so với lần trước tốt hơn nhiều, hiện tại hắn rất muốn xem tình hình của những cây Nhân sâm kia thế nào.
Cứ như vậy, Cổ Dục vội vã đi dọc theo con đường cũ. Đại khái hơn 6:00 tối, trong rừng rậm trời cũng sắp tối rồi, Cổ Dục lúc đó cũng đã ra tới bên ngoài.
Khi hắn bước ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, trong nháy mắt hắn không khỏi thở phào một cái. Trong rừng rậm nói thật là rất ngột ngạt, nhất là khi trời bắt đầu tối .
“Ô...” Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Cổ Dục buông lỏng cảnh giác thì bên người hắn Vua Núi cũng không có buông lỏng, ngược lại nó còn quét mắt một cái nhìn về một hướng khác. Mà lúc này Cổ Dục cũng nhìn theo cái hướng đó, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Bởi vì bên kia lúc này đang có một ông lão hơn 70 tuổi, mặt mày lo lắng từ trong rừng rậm bước tới.
"Ông cụ?" Nhìn thấy người này, Cổ Dục cũng kêu một tiếng.
"Ai nha, chàng trai trẻ! Cuối cùng cũng gặp được người rồi, nơi này là nơi nào vậy? Khu rừng này, phải làm sao để đi ra ngoài đây?” Nghe được âm thanh của Cổ Dục, sau khi ông cụ kia nhìn thấy Cổ Dục, ông cụ nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
Dịch: Lemon
Chương 142: Ông lão lạc đường
Chồn Gấu là động vật bảo hộ cấp 1 của quốc gia.
Nếu như nói Chồn Gấu có nhiều người sẽ không rõ, nhưng nó cũng có một cái tên khác, đoán chừng cũng có không ít người biết. Chồn Sói!
Đúng vậy! Chồn Sói chính là Chồn Gấu, loại sinh vật này tại Trung Quốc cũng chỉ có ở khu vực dãy Đại An Lĩnh. Ở địa phương khác thì không có.
Mà loài động vật này số lượng cũng ít đến đáng thương.
Thế nhưng số lượng của nó ít, thực ra cũng không trách người khác.
Trước đây bọn chúng bị loài người săn bắt rất nhiều, chính là vì lông của bọn chúng rất đáng tiền. Nhưng sau này có người phải ngồi tù mục xương thì săn bắt chúng thì việc săn bắt mới giảm. Kỳ thực hiện tại con người đối với bọn này cũng không còn nhiều hứng thú.
Dù sao lông của bọn này không bằng lông của loài chồn nâu nuôi lấy lông. Hiện tại lông chồn giá cả phải chăng, một bộ hơn mấy ngàn tệ. Loại tốt một chút có thể mua được ở Cáp Nhĩ Tân giá cả cũng đến mấy chục ngàn một bộ.
Cho nên con người đối với loài vật này đã không còn hứng thú. Mà hiện tại số lượng quần thể loài này không ngừng giảm xuống, nguyên nhân của việc này cũng là liên quan đến tính cách của bọn nó.
Bọn này cùng với loài Lửng Mật ở Châu Phi cùng chi với loài chồn. Kỳ thực, nói đến loài chồn thì bọn này đúng là không được thông minh. Chồn Đông Bắc cũng giống như chồn Châu Phi. Nói bọn nó là chúa tể cũng không có gì sai, nhưng là chúa tể… tìm đường chết.
Bọn này dám đi tấn công Hổ, Gấu nâu, Báo để cướp thức ăn của bọn chúng.
Nhưng phải biết rằng động vật ở vùng Đông Bắc không phải dạng hiền lành gì. Dám cướp của bọn nó, lập tức bị bọn nó làm thịt!
Gấu Trúc sở dĩ trâu bò, đánh nhau chưa bao giờ quản đối phương là thứ gì. Chính là bởi vì Gấu Trúc thực ra là một loài mãnh thú, trong truyền thuyết Xi Vưu cưỡi chính là bọn nó…
Nhưng Chồn Gấu nhà mi thì có tài cán gì chứ?
Mắt đối mắt, trong lúc đang ghìm nhau như vậy, nó lại đi lên đốp miếng thịt. Như vậy rõ ràng nó cũng trở thành một miếng thịt.
Chính là bởi vì như vậy, cho nên loại sinh vật này tình trạng sinh tồn quả thật không tốt chút nào.
Cũng may loại sinh vật này cái gì đều có thể ăn. Lớn thì hươu, hoẵng, còn nhỏ thì côn trùng, ếch xanh cái gì bọn chúng cũng đều có thể ăn được . Mặc dù hiện tại nó bị rắn cắn nhiều phát như vậy, thế nhưng vẫn có thể sống được chủ yếu chính là vì liên quan đến cấu tạo cơ thể và da lông của nó. Nếu như nó chỉ phải đối mặt với một con rắn độc, thì việc này quá đơn giản đối với nó.
“Cũng coi như là có duyên, cứu mày một chút vậy!” Nhìn thấy con chồn vẫn chưa có hồi phục như cũ, Cổ Dục lấy ra một bình nước giếng, nhẹ nhàng rót vào trong miệng của nó, tiếp đó còn lại một ít nước cũng bôi ở trên người của nó. Nhìn thấy nước giếng của Cổ Dục, con gấu nâu ở bên cạnh đã uống hết nước giếng khẽ liếm bờ môi của mình. Đã từng uống qua hương vị nước giếng, nói nó không động tâm mới là lạ.
Hiện tại trước mắt có ba bình nước khác, một bình của Vua Núi đang uống, hai bình là con của mình đang uống. Vua Núi là đệ tử của Cổ Dục nó không dám đến cướp, hai con của mình nó cũng không thể cướp. Chỉ có thể nhìn bình nước Cổ Dục đang tắm rửa cho con chồn ở trước mặt mà thèm thuồng.
“Tra…” không biết là do nọc độc rắn đã được hóa giải, hay là do hiệu quả của nước giếng quá nghịch thiên. Sau khi Cổ Dục giúp Chồn gấu xử lý vết thương xong, nó cũng rất nhanh tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Cổ Dục, ngay lập tức nó làm ra tư thế muốn công kích.
“Thu!” Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở trên không có một bóng đen thoáng qua phía trên Cổ Dục. Sau đó Vua Bầu Trời từ trên trời lao xuống, lấy móng vuốt của mình đè Chồn gấu trên mặt đất.
Đều là động vật cấp 1 được bảo hộ, ai sợ ai chứ!
Mà Chồn gấu có thể không sợ những con Hổ trưởng thành, không sợ Gấu nâu, không sợ Báo. Thế nhưng đối với Đại bàng vàng thì nó lại có chút sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng không dám nhe răng, mà vội vã nhìn sang bốn phía.
Mà sau khi xem xét, nó lại càng thêm sợ hãi. Bởi vì bên cạnh chính là Gấu nâu, còn phía bên kia là một con chó lớn so với Sói đầu đàn ở trong rừng rậm còn muốn cường tráng hơn, uy vũ hơn. Ặc, đúng là không thể trêu vào đâu nha.
Mặc dù đối với Vua Bầu Trời rất bất mãn, nhưng nó cũng không dám hung dữ đối với Cổ Dục. Lúc này nó cũng cảm nhận được hương vị nước giếng trên cơ thể nó, vì thế nó không còn ý định muốn tấn công mà chỉ là muốn hù doạ thôi. Cùng lúc đó nó ngước cổ lên trực tiếp nuốt con rắn mất đầu đang quấn trên người vào miệng.
Nhìn con rắn này , rốt cuộc Cổ Dục cũng đã hiểu Vua Bầu Trời vừa rồi đã làm gì .
Bây giờ Vua Bầu Trời nhìn thấy bọn Cổ Dục bọn đã không có chuyện gì nữa thì quay lại chặn đánh những con rắn đang đuổi tới kia. Phải biết rằng, Đại bàng hay chim Ưng đều là những loài sinh vật này chính là khắc tinh của rắn, Vốn dĩ những con rắn kia không có dễ dàng buông tha cho bọn người Cổ Dục.
Nhưng sau khi bọn người Cổ Dục rời đi, Vua Bầu Trời bất chợt từ trên trời lao xuống. Hai móng nó trực tiếp nắm hai cái đầu rắn, tiếp đó cái mỏ nó liên tục mổ, đem hai cái đầu đầu rắn mổ cho nát bấy.
Sau đó cứ lập đi lập lại chuyện này mấy lần, vài con rắn mạnh nhất trong đám đều chết ở dưới mỏ của Vua Bầu Trời. Những con rắn còn lại cũng coi như không có ngốc, bọn chúng đều biết nếu cứ như tiếp tục đuổi nữa, mục tiêu sẽ đổi thành chính là bọn nó, cuối cùng cũng sẽ bị Vua Bầu Trời giết chết. Thế là chúng nó không tiếp tục truy đuổi nữa mà quay lại trong khe núi, còn Vua Bầu Trời sau khi giết hai con rắn xong thì miệng ngậm con còn lại đi tìm Cổ Dục .
"Làm tốt lắm! Sau khi trở về, tao sẽ cho mày ăn một con cá thật to." Vuốt cái đầu đẹp của Vua Bầu Trời Cổ Dục nở một nụ cười, sau đó thì bắt đầu hái nấm thông.
Đúng thế! Vừa rồi một đường chỉ lo chạy trốn, bây giờ xong chuyện tất nhiên phải tới rừng Nấm thông, nói gì đi nữa cũng phải hái một chút rồi mới quay về được.
Sau khi hái nấm thông xong, Cổ Dục đi theo Gấu nâu rồi cả đám ăn một bữa cơm chiều. Sau đó cũng chuẩn bị rời đi, thời gian bây giờ đã không còn sớm, hắn chuẩn bị chút sức lực để có thể về nhà trước hôm nay.
Con Chồn gấu kia cũng được hắn thả ra.
Có điều lúc con chồn này đi, nó cũng bước từng bước cẩn thận. Mặc dù nó không quá thông minh, nhưng mà nó biết, nó có thể đã được Cổ Dục cứu. Hơn nữa hương vị của cái giếng kia thật đúng là không tệ, đến nỗi một nhà ba người Gấu nâu cũng vô cùng luyến tiếc không rời trước khi đi vào rừng rậm.
So với sự thần kỳ của giếng nước kia, thì bọn chúng đối với cái rừng rậm này càng thêm quen thuộc, cũng càng thêm ưa thích. Mà sau khi Cổ Dục tiễn một nhà Gấu nâu xong, cũng dẫn theo Vua Núi cùng Vua Bầu Trời vội vã rời khỏi núi .
Lần này trong lòng hắn có thể nói là chỉ muốn nhanh chóng về thôi, mặc dù lần này lên núi, không giống như là lần trước khổ sở như vậy. Thế nhưng lần này thu hoạch so với lần trước tốt hơn nhiều, hiện tại hắn rất muốn xem tình hình của những cây Nhân sâm kia thế nào.
Cứ như vậy, Cổ Dục vội vã đi dọc theo con đường cũ. Đại khái hơn 6:00 tối, trong rừng rậm trời cũng sắp tối rồi, Cổ Dục lúc đó cũng đã ra tới bên ngoài.
Khi hắn bước ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, trong nháy mắt hắn không khỏi thở phào một cái. Trong rừng rậm nói thật là rất ngột ngạt, nhất là khi trời bắt đầu tối .
“Ô...” Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Cổ Dục buông lỏng cảnh giác thì bên người hắn Vua Núi cũng không có buông lỏng, ngược lại nó còn quét mắt một cái nhìn về một hướng khác. Mà lúc này Cổ Dục cũng nhìn theo cái hướng đó, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Bởi vì bên kia lúc này đang có một ông lão hơn 70 tuổi, mặt mày lo lắng từ trong rừng rậm bước tới.
"Ông cụ?" Nhìn thấy người này, Cổ Dục cũng kêu một tiếng.
"Ai nha, chàng trai trẻ! Cuối cùng cũng gặp được người rồi, nơi này là nơi nào vậy? Khu rừng này, phải làm sao để đi ra ngoài đây?” Nghe được âm thanh của Cổ Dục, sau khi ông cụ kia nhìn thấy Cổ Dục, ông cụ nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
Dịch: Lemon
Bạn cần đăng nhập để bình luận