Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 262. Bến tàu

Chương 262. Bến tàu
Chương 262: Bến tàu
“Oẹ…. A…. Phi… Trời đất ơi, những thứ đồ này cũng lấy làm rượu được sao? Dù có là nước cũng không uống nhiều đến nỗi như vậy chứ!”
Cúi đầu vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, Cổ Dục không ngừng ói.
Buổi tối hôm nay uống bao nhiêu hắn đã không còn nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ lúc ăn cơm hắn đã uống khoảng 20 chai bia. Sau đó lại đi tới quán karaoke uống rượu tây là loại Chivas Regal hay là Hennessy gì đó hắn không nhớ rõ, tiếp đó lại uống thêm bia và Champagne. Cứ thế hắn uống theo phương pháp của bọn họ, chính là lấy bia để giải rượu.
Trước đây Cổ Dục cho rằng chỉ có ở Đông Bắc mới dùng bia để giải rượu, không nghĩ tới ở Sơn Đông cũng sử dụng phương pháp này.
Hắn uống bao nhiêu ly, uống bao nhiêu chai hắn đã không còn nhớ rõ nữa. Nếu không phải cơ thể của hắn khỏe mạnh, hơn nữa hắn vẫn luôn có chút cảnh giác, có lẽ bây giờ hắn đã bất tỉnh nhân sự rồi. Hôm nay thật sự đã uống rất nhiều, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn uống nhiều như vậy.
Cảm thấy đã ói sạch đồ trong dạ dày ra, hắn đứng lên lấy bàn chải đánh răng súc miệng sạch sẽ. Sau đó dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại một chút rồi hắn đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài. Khi vừa bước ra hắn thấy có hai cô gái mặc đồ đơn giản đang ngồi trên giường của hắn.
Nhìn thấy Cổ Dục đi ra thì cả hai cô gái này đều đứng lên.
"Anh có cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Hai cô gái này chính là người đưa Cổ Dục trở về. Dù đã xong việc rồi nhưng hai cô vẫn tiếp tục ở lại đây không về, không cần nói thì cũng biết là họ tính làm gì.
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." Quay lại nhìn hai cô gái Cổ Dục chậm rãi nói.
"Vậy chúng tôi đi tắm trước sau đó…" Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Cổ Dục, một cô gái đứng lên nói.
"Hôm nay kết thúc thôi…" Nhìn ánh mắt của hai cô gái Cổ Dục lắc đầu, sau đó từ trong túi lấy ra 4.000 tệ tiền mặt. Số tiền này là hắn mới lấy lúc nãy, bây giờ hắn lấy ra chia cho hai cô gái mỗi người một nửa.
"Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn hai cô đã đưa tôi về tới nhà. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hai cô hãy về nhà nghỉ ngơi đi, trên đường về nhớ chú ý an toàn nhé." Nhìn hai cô gái trước mặt Cổ Dục lạnh nhạt nói.
Nghe Cổ Dục nói xong, hai cô gái khẽ liếc nhìn nhau có chút thất vọng.
Thật ra khi làm loại hình công việc này, nếu không cần phải làm gì nhưng vẫn được nhận tiền thì chắc hẳn hai cô gái nên vui mới phải. Tuy nhiên hai cô lại có một chút suy nghĩ tư lợi đối với Cổ Dục, vì vậy họ mới cảm thấy thất vọng.
Có thể nói dáng dấp của Cổ Dục không tệ, hơn nữa bây giờ là mùa hè hắn đang mặc trên người một cái áo tay ngắn kết hợp với một cái quần đùi nhìn tổng thể dáng người của hắn lại càng cực kỳ đẹp. Đặc biệt là vừa rồi các cô ấy còn thấy trong túi áo của Cổ Dục là một chiếc đồng hồ đeo tay rất có giá trị, cả dáng người và tài lực đều có thể nói là cực phẩm. Loại đàn ông như hắn, cho dù là không có trả tiền phục vụ thì các cô cũng nguyện ý, miễn phí cũng được.
Nếu như các cô có thể phục vụ người đàn ông này tốt thì chắc chắn sau này sẽ không sợ thiếu tiền.
Đáng tiếc là Cổ Dục mặc dù có lòng, nhưng hắn cũng sẽ không làm những loại chuyện này ở đây.
Bởi vì nơi đây dù sao cũng không phải là địa bàn của hắn, lỡ như bị tống tiền vì lộ cảnh nóng thì sao… như vậy sẽ rất là xấu hổ. Mặc dù hắn cũng biết Vạn Vũ Dương sẽ không làm ra những chuyện như vậy, nhưng dù sao hắn vẫn rất sợ… Biết người biết mặt không biết lòng mà. Cho nên hắn coi như là đang bỏ tiền ra mua bình an, hắn sẽ không cùng người khác làm những loại chuyện thế này.
"Được thôi, vậy hai chúng tôi đi trước." Nhìn thấy Cổ Dục không có nhu cầu trên phương diện này, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, sau đó chào tạm biệt Cổ Dục rồi rời đi.
Phía dưới khách sạn này có rất nhiều taxi hoạt động, cho nên Cổ Dục cũng không lo lắng cho an nguy của hai cô gái. Sau khi đưa hai cô gái ra cửa thì hắn cũng leo lên giường nằm.
Hắn liếc mắt nhìn điện thoại, không ngờ bây giờ đã là 2:00 sáng rồi.
"Không nghĩ tới đám người kia tinh lực thật dồi dào, bọn họ đều biết làm chủ thời gian của bản thân hay sao?" Vuốt vuốt huyệt thái dương của mình sau đó hắn đi pha một tô mì ăn liền. Vừa rồi hắn đã ói toàn bộ đồ ở trong bụng ra, bây giờ bụng của hắn trống rỗng rất khó chịu vì vậy hắn cần phải kiếm cái gì đó để ăn lót bụng.
Trong lúc đang đợi mì tôm chín thì hắn cũng tranh thủ đi tắm một cái. Vừa ngồi xem tivi vừa ăn mì xong xuôi hắn lên giường ngủ thiếp đi.
Hắn đã ngủ một mạch cho tới giữa trưa ngày hôm sau, đến khi Vạn Vũ Dương gọi cho hắn một cú điện thoại thì hắn mới tỉnh dậy. Ban đầu Cổ Dục cho rằng bọn họ đều biết quản lý tốt thời gian của mình, còn tưởng có lẽ bọn họ đã khôi phục tình trạng của mình từ lâu. Kết quả là đến bây giờ Vạn Vũ Dương vẫn còn đang ở nhà ngủ vì vậy bọn họ quyết định dời giao dịch sang ngày hôm sau. Sau khi nghe xong điện thoại thì Cổ Dục cũng xuống lầu để ăn cơm trưa.
Uy Hải mặc dù không phải là một thành phố du lịch nổi tiếng, nhưng nơi này cảnh đẹp vẫn có rất nhiều. Tuy nhiên Cổ Dục lại không có hứng thú với cảnh vật ở đây.
Bởi vì tính cách của Cổ Dục có chút cực đoan.
Nếu như ở đây có những địa điểm liên quan tới những trận chiến đấu hào hùng của dân tộc thì hắn còn hứng thú đi xem. Thế nhưng đáng tiếc lịch sử nơi đây khá tối tăm, cho nên hắn cũng không có hứng thú lắm.
Ở đây ngoại trừ những di tích lịch sử kia thì vẫn có vài chỗ khiến cho Cổ Dục cảm thấy hứng thú, ví dụ như bến tàu chẳng hạn.
Đừng quên Cổ Dục đối với những loại hải sản nhỏ vẫn cảm thấy rất hứng thú, mà những loại hải sản này đều dùng lưỡi câu để câu lên. Cho nên chẳng mấy khi mới tới bờ biển, hắn đương nhiên phải mua nhiều một chút. Không cần phải nói nhiều, việc đem những loại hải sản này về nuôi cũng là một ý kiến không tệ.
Dùng điện thoại di động tra thông tin, rất nhanh Cổ Dục đã tìm thấy một vài bến tàu. Hắn đón một chiếc xe đi tới bến tàu có khoảng cách gần nhất so với nơi hắn đang ở.
Trong tháng 7, có vài nơi đang trong thời gian cấm đánh bắt cá. Nhưng có vài nơi vẫn cho phép quăng lưới đánh cá gần bờ, mà chỗ Cổ Dục tới là một trong những nơi như vậy.
Phải công nhận vận mai của hắn thật là tốt, nếu như hắn đi vào buổi sáng thì chắc chắn sẽ không có cá. Bởi vì ngư dân ở đây đều đi bắt cá vào buổi sáng sớm tới buổi chiều bọn họ mới trở về.
Lúc hắn vừa đến nơi cũng chính là lúc thuyền đánh cá cập vào bến cảng.
Khi Cổ Dục vừa đến bến tàu thì phát hiện có một số ngư dân trở về từ sớm đang đưa cá lên bờ.
Ngư dân đi đánh bắt cá không giống như ở chợ thủy sản, bởi vì trong lưới cá này không ai biết sẽ vớt lên những loại cá nào, vì vậy khi nhìn vào trong lưới sẽ thấy rất nhiều cá và đa dạng về chủng loại.
Những người này vừa bày quầy hàng ra bán vừa phân các loại hải sản ra. Họ cũng đem những loại hải sản to nhỏ khác nhau để ở chỗ riêng biệt.
Bởi vì là câu cá gần bờ nên những loại tôm hùm hay cá lớn hầu như rất hiếm.
Nhiều nhất ở đây có lẽ là tôm tích, một số nơi còn gọi nó là tôm búa hay bề bề. Ngoài tôm tít ra thì còn có nghêu sò ốc hến, tôm, cua…
Nhìn những con vật này trong đầu của Cổ Dục đã bắt đầu suy nghĩ nên làm gì với chúng nó. Dù sao mấy con vật này muốn câu thì có lẽ phải câu từ sáng sớm đến chiều tối mới được. Hơn nữa, một lần chỉ câu được một con đúng là quá phiền toái, mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, cho nên hắn quyết định trực tiếp mua về ăn cho nhanh. Nhìn xem mấy thứ này, hắn biết hôm nay có lẽ hắn sẽ cần phải mua rất nhiều rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận