Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 255. Trà mới

Chương 255. Trà mới
Chương 255: Trà mới
Sáu chữ kia, Cổ Dục cuối cùng cũng không có bán, đương nhiên cả hoa hắn cũng sẽ không bán.
Thứ nhất là bởi vì Cổ Dục căn bản không thiếu tiền, hắn không nhất thiết phải bán. Thứ hai là bởi vì cái chữ kia là cố ý viết cho hoa, ngoại trừ chữ ra thì trang giấy và mực nước, thực sự là vẫn chưa đủ trình độ để đem ra bán cho người khác.
Con người Cổ Dục mặc dù ưa thích tiền, nhưng cái chuyện lừa gạt người khác hắn sẽ không bao giờ muốn làm. Đồ mà hắn muốn bán, đương nhiên phải khiến cho đối phương cảm thấy đáng giá thì mới được.
Cho nên chữ, hắn sẽ không bán. Mà hoa thì hắn vẫn còn phải trông cậy vào việc nhân giống nữa. Một gốc hoa thì bán được bao nhiêu chứ? Chỉ cần vẫn còn nước giếng, hắn tự tin mỗi một gốc hoa cũng có thể biến dị, càng ngày càng biến tốt lên. Đến lúc đó mấy trăm, thậm chí mấy ngàn chậu, đó mới gọi là kiếm tiền.
Do đó, lúc này Tống Mính đang giúp hắn đăng ký tên hai bồn hoa này. Đợi sau khi kết thúc, hắn sẽ đặt chúng ở trong phòng của mình. Dù sao thì giá trị của bọn chúng quả thật rất lớn, nếu cứ đặt ở đây như vậy, tiền tài động nhân tâm, không chừng thực sự sẽ có người bí quá hóa liều.
Dĩ nhiên hắn không lo hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bởi nếu hai người bọn họ thật sự nhắm đến tiền thì ngay ngày hôm qua, Lý Vân Vân sẽ chẳng nói với Cổ Dục như vậy. Nếu không thì lúc đó cô ấy có lẽ đã trực tiếp nhân thể hợp nhất cùng Cổ Dục… Đến lúc đó cô ấy không phải sẽ chiếm được nhiều chỗ lợi hơn sao.
Nhưng mà cô ấy không hề làm như vậy, do đó có thể nhìn ra được, cô ấy không phải là loại người như vậy.
Sau khi xử lý chuyện hoa cỏ xong, lúc này cũng đến giữa trưa, cụ Tống cùng Tống Mính tự nhiên muốn ở lại nhà Cổ Dục ăn chực bữa cơm. Trong thâm tâm bọn họ mong chờ nhất chính là thời điểm này.
Bữa trưa Cổ Dục cũng chẳng cố ý nấu nhiều thứ làm gì, nhưng mà bữa ăn thường ngày cũng có thể tính như là một bữa tiệc. Cụ Tống cùng Tống Mính ăn một bàn thật vui vẻ.
Đang lúc bữa cơm diễn ra được một nửa, Tống Mính đột nhiên có chuyện đột xuất, phải rời đi gấp. Thế là cô vội vàng lôi kéo cụ Tống cùng đi với mình. Nhưng đối với một bàn mỹ vị trước mặt này, ông cụ Tống thực sự là lưu luyến không nỡ rời đi.
“A đúng rồi! Hai người nán lại một chút đã.” Cổ Dục vui vẻ nhếch miệng cười khi nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của ông cụ Tống. Nói xong hắn bèn chạy lên lầu, đến lúc hắn xuống trong tay đã xuất hiện thêm hai bao lá trà, đây là hắn mới vừa từ trong không gian thu hoạch được.
Ở trong không gian của Cổ Dục, thời gian so với bên ngoài nhanh gấp 30 lần. Những cây trà từ lúc gieo xuống đến bây giờ đã qua 20 ngày, 20 ngày thì tương đương với 600 ngày bên ngoài, cũng gần khoảng hai năm. Những cây trà kia không những có thể sống lâu, lá trà cũng có thể yên tâm mà hái..
Nhưng hiện tại không phải thời điểm thu hoạch chính, cho nên lá trà cũng không phải đặc biệt nhiều. Mà cho dù có vậy đi chăng nữa, một cây trà cũng chỉ có thể thu hoạch được nửa cân lá trà tươi, hơn 500 cây mới thu được 125kg lá trà. Dựa theo tỷ lệ rang trà 5 được 1, số lượng trà này sau khi rang xong còn lại khoảng 25kg.
Khi Cổ Dục đem một bao hồng trà, một bao trà xanh đặt trước mặt cụ Tống, ngay lập tức cụ Tống cùng Tống Mính có chút sửng sốt. Bọn họ đương nhiên biết đến những lá trà này, chuyện hợp tác giữa hai bên cũng là từ những lá trà này mà ra. Chẳng qua hiện tại thứ khiến bọn họ đang có chút đắn đo chính là ở số lượng trà mà Cổ Dục mang ra. Tuổi tác của ông cụ Tống thì ai ở đây cũng rõ hết rồi, chỉ riêng lá trà, nếu không phải là loại xếp nhất nhì thì sẽ không nhận rang. Cổ Dục lần này cầm đến tận hai bao lớn như vậy, thật sự là quá nhiều rồi.
Tống Mính có chút lo lắng cho thân thể của cụ Tống. Bởi cô biết, cụ Tống sẽ không cự tuyệt Cổ Dục, dù sao Cổ Dục đối với cụ Tống cũng rất lễ phép, thường xuyên quan tâm, lo lắng đến ông. Nhưng nếu vì chuyện lá trà mà làm cho ông cụ Tống mệt nhọc, vậy cô lại không đành lòng.
Tống Mính muốn cùng Cổ Dục trao đổi lại một chút, chẳng qua ông cụ Tống lại nhanh trước một bước ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra lá trà, càng xem hai mắt ông cụ càng tỏa sáng.
“Cậu có thể đem phương pháp trồng trọt hai gốc trà ở hậu viện phổ cập được không?” Nhìn xem mấy chồi non ở trước mặt, cụ Tống lộ vẻ khiếp sợ rồi khẽ hỏi.
“Cái gì? Là loại trà cao cấp kia sao?” Lời cụ Tống vừa nói ra khiến cho Tống Mính sợ đến ngây người, không khỏi ngay lập tức tiến lên nhìn. Mắt của cô rất tốt, vừa liếc một cái đã nhìn ra lá trà này của Cổ Dục cùng với cây trà trồng ở sau vườn kia quả thực là cùng một cấp bậc, thậm chí có khi còn cao hơn. Bởi lá trà này vậy mà một chút xíu tro bụi hay lá sâu cũng không hề có.
Đương nhiên cô sẽ không hoài nghi Cổ Dục sử dụng thuốc trừ sâu, bởi mùi của mấy loại thuốc hóa học đó cô rành hơn ai hết. cô có thể khẳng định rằng số lá trà này của Cổ Dục tất cả đều hoàn toàn sạch sẽ. Vậy thì chỉ còn duy nhất một khả năng nữa thôi, đó là Cổ Dục đã dành nhiều thời gian, tốn công lựa chọn tỉ mỉ từng lá trà một, loại bỏ hết những lá không đẹp. Nhưng nếu phải lựa chọn kỹ lưỡng như vậy thì phải bao nhiêu mới nhiều bằng chỗ Cổ Dục mang ra đây chứ?!
Một cây trà có thể thu hoạch được nửa cân, nhưng đó là đối với cây trà của Cổ Dục. Còn nếu là cây trà của người khác có thể sẽ không thu hoạch được nhiều như vậy. Cô còn nhớ sản lượng của trà Long Tỉnh ở khu vực Giang Nam, Chiết Giang, một cây trà chỉ có thể hái được 200 mầm trà, 200 mầm gộp lại chỉ được có nửa kg lá trà tươi. Vậy tức là ít nhất cần phải có đến 36 cây trà. Mà chỗ của Cổ Dục có hết thảy 125kg. Đương nhiên, đối với hồng trà thì cách tính sẽ có đôi chút khác, nhưng bây giờ mới chỉ là phép tính sơ lược.
Nếu vậy thì sẽ cần có khoảng 9,000 cây trà mới có thể tạo ra số sản lượng này. Con số vừa tính ra kia quả thực quá dọa người, từ lúc nào mà Cổ Dục không có động tĩnh gì, mà lại trồng ra được cả một đồi trà lớn như vậy chứ.
“Coi là vậy đi… Về sau hẳn là mỗi tháng đều có thể cung ứng, hơn nữa sẽ còn nhiều hơn thế này. Số lá trà này ông về giúp cháu rang lại, tiếp đó ông cứ giữ lại 1/3 chỗ đó, còn lại 2/3….Chẳng phải ông cũng bán lá trà hay sao? Ông xem xem hay là giúp cháu bán số trà này đi?” Cổ Dục không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của cụ Tống và Tống Mính, hắn thản nhiên mỉm cười nói.
Hắn quả thực không hề để ý, hắn ở đây một tháng tương đương trong không gian là hơn hai năm. Hơn hai năm đương nhiên số lần thu hoạch trà ít nhất phải có đến hai lần, một lần là 150kg, hai lần chính là 300kg. Sau khi rang xong cũng phải được 60kg, cái này đều phải nhờ cụ Tống giúp đỡ rồi.
“Cậu chuẩn bị bán trà sao?”
“Một phần ba thì nhiều lắm!”
Cụ Tống cùng Tống Mính gần như là đồng thời mở miệng nói, chỉ là hai người nói rõ ràng không phải là cùng một chuyện. Trừng mắt cảnh cáo Tống Mính, tiếp đó cụ Tống lại đi tới trước mặt Cổ Dục.
“Một lão già như tôi không thể uống nhiều như vậy trà được, hơn nữa nếu cháu muốn bán thì những thứ này đều rất đáng giá đó nha. Thế này đi, ông chỉ lấy một phần mười là được rồi.”
“Một phần là quá ít, vậy thì một phần tư đi?” Suy nghĩ một chút, quả thật ông cụ cũng đã lớn tuổi, như vậy còn giúp mình rang trà. Nếu là cầm một phần quả thật là quá ít, nhưng mà một phần ba thì ông cục chắc chắn cũng không muốn. Vậy thì giảm xuống một chút đi vậy.
“Một phần tư cũng quá nhiều rồi, bằng không một phần tám nhé?”
“Một phần năm thế nào!”
“Một phần sáu đi! Như vậy đã là tốt nhất rồi, không cho phép mặc cả nữa! Chàng trai trẻ à! Số lượng này đã là không tồi rồi, còn cò kè nữa là tôi đây không giúp cậu rang trà nữa đâu.” Thấy Cổ Dục còn muốn nói gì đó, cụ Tống trực tiếp đem lời mình nói rõ.
Thấy cụ Tống đã nhất quyết như vậy, Cổ Dục cũng đành nuốt lại lời muốn nói, hắn mỉm cười thỏa hiệp. Được rồi! Vậy thì nghe ông ấy vậy!
Edit: SENSELESS
Cầu kim phiếu, cầu đề cử, truyện rớt quá thảm rồi aaa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận