Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 218. Vững tin

Chương 218. Vững tin
Chương 218: Vững tin
“Ha ha....”
Sáng sớm. À không, chính xác phải nói là buổi sáng, hiện tại cũng đã hơn 9 giờ sáng rồi. Cổ Dục vừa mới mơ màng tỉnh lại, cũng may hôm nay hắn quyết định nghỉ nửa ngày. Cho nên sau khi rửa mặt xong, hắn còn rất rảnh rỗi mà đi câu cá một lúc.
Lần thả cần lần đầu tiên, dây câu nhanh chóng chìm vào trong nước. Nhưng mà điều khiến cho Cổ Dục có chút bất ngờ chính là, lưỡi câu chìm thẳng xuống và vượt qua hơn 2.000 mét.
“Ừm? Có biến?” Nhìn lưỡi câu không ngừng chuyển động xuống dưới. Lông mày Cổ Dục nhướng lên, hơi nghi hoặc một chút, khẽ thầm nói.
Sâu như thế nếu không phải đồ cổ thì chính là kỹ năng, Cổ Dục không nghĩ tới việc nâng cấp không gian bí mật. Dù sao bây giờ, mỗi ngày hắn đều câu cá, nên cơ hội nâng cấp cũng không lớn. Thực tế, nếu là kỹ năng thì khả năng không lớn lắm, nhưng nếu là đồ cổ cũng không tệ, dù sao cũng đáng tiền mà phải không?
Cổ Dục vừa mong đợi vừa dừng dây câu. Cách hơn hai ngàn chín trăm mét, là thời điểm bắt đầu kéo nó lên.
Không bao lâu thì dây câu nổi lên trên mặt nước, Cổ Dục nhìn xuống giếng và thấy được một cái rương. Sau đó, cái rương này hoá thành một vệt sáng chui vào đầu Cổ Dục.
“Kỹ năng!” Khoảnh khắc nhìn vào trong cái rương, Cổ Dục đã biết đây là cái gì. Khi ánh sáng len lỏi vào tâm trí của hắn, một lúc sau Cổ Dục cũng từ từ tỉnh lại.
Hắn biết mình lại nắm giữ kỹ năng gì.
“Thư pháp!” Lần này Cổ Dục lại câu được kỹ năng là thư pháp. Mặc dù, Cổ Dục thấy cũng không có ích lợi gì, nhưng ít ra có còn hơn không.
Lúc này, trong đầu Cổ Dục đều là kiến thức và kinh nghiệm viết thư pháp bằng bút cứng, thư pháp bút mềm và thư pháp bút lông. Bây giờ hắn có thể xưng là bậc thầy thư pháp, suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều này cũng tốt.
Trước đó lúc đi học, chữ viết của Cổ Dục lúc nào cũng bị cha mẹ và giáo viên gọi là con gián bò, ý nói giống như tóm lấy một con gián lại rồi bôi mực lên chân nó để nó bò thành chữ còn đẹp hơn chữ viết của Cổ Dục. Nhưng không nghĩ, bây giờ Cổ Dục lại trở thành bậc thầy thư pháp.
“Tiếp tục nào!” Vỗ vỗ miệng, Cố Dục mỉm cười. Sau khi tiếp thu được kỹ năng vô dụng này Cổ Dục lại bắt đầu câu cá.
Nhưng rất nhanh Cổ Dục cũng ngừng lại, dù sao bây giờ trời cũng đã sáng hơn rồi. Nếu động tĩnh bên phía hắn mà quá lớn thì cũng rất dễ xảy ra vấn đề. Vậy nên, hắn câu không được bao lâu thì trở về đi tắm. Quả nhiên, khoảng 11 giờ trưa Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến.
Khi mà Lâm Lôi và Lý Vân Vân tới thì trong lòng họ vẫn còn một chút lo lắng.
Các cô lo lắng, có phải ngày hôm qua chính mình đã quá mạnh mẽ rồi hay không, lỡ như hù sợ Cổ Dục thì biết làm sao bây giờ. Sau khi đến thì các cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bởi vì Cổ Dục hình như cũng không bị ảnh hưởng gì.
Mặc dù, ngày hôm qua các cô rất hung dữ, nhưng không vì vậy mà Cổ Dục có cái nhìn không tốt về các cô.
Con gái bên ngoài cần phải cứng rắn một chút thì mới có thể bảo vệ mình. Bản thân Cổ Dục tính cách cũng rất thẳng thắn, muốn làm gì là làm, nghĩ sao làm vậy. Hắn không thể chịu được con gái tính hay hờn dỗi, đã vậy còn phải suốt ngày tự mình đoán già, đoán non có phải đã làm gì sai hay không.
Có thể, với một số người họ chịu được chuyện này nhưng với Cổ Dục chuyện này chính là hành hạ bản thân.
“Đến đây, ăn xong cơm trưa rồi lại làm việc!” Thấy các cô đi vào Cổ Dục cũng phủi tay, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng không có nhàn rỗi, giúp Cổ Dục dọn dẹp vệ sinh trong nhà, thực ra như này cũng rất tốt.
Trong khi ở nhà Cổ Dục thì mọi người ăn uống vui vẻ thì phía bên kia của trường m Trung, cũng nghênh đón một người đàn chị đã tốt nghiệp nhiều năm.
Đàn chị này không phải là ai khác mà chính là Lương Tuyết, người mà đã tới nhà Cổ Dục để xin ca khúc.
Sau khi Lương Tuyết từ chỗ của Cổ Dục trở về, cô dành một ngày để nghỉ ngơi. Sau đó, mất không ít thời gian để sửa lại bài hát “Hồng Chiêu Nguyện” mà Cổ Dục đã đưa cho cô.
Đương nhiên trong lúc vừa sửa lại bài hát cô cũng vừa giúp Cổ Dục xin bản quyền bài hát trực tuyến và cả bản quyền bài hát về nông thôn mà Cổ Dục cũng đã cho cô.. Đối với cô những điều này cũng chỉ là việc nhỏ, là điều mà cô phải làm. Dù sao, Cổ Dục cũng không có lấy tiền từ bài hát đã đưa cho cô.
Sau khi xong hết mọi việc, cô cũng đã thu âm một bản demo. Hôm nay, cô đến học viện âm nhạc tìm giáo viên của mình để nghe một chút ý kiến về bài hát này.
Trước khi tới cô đã gọi điện thoại, bây giờ cô chỉ cần trực tiếp đến phòng làm việc là được. Nhưng cũng vì cô đến mới khiến cho học viện âm nhạc có chút náo loạn.
Dù sao thì Lương Tuyết cũng là một huyền thoại ở đây. Cô có ngoại hình cao, dáng người rất chuẩn lại còn là sinh viên khoa nhạc và được chọn vào đội tuyển quốc gia. Dù cho xinh đẹp hay tài năng, thì cô cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù hiện tại cô đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tin đồn về cô vẫn luôn lưu truyền ở trong trường học. Vì vậy, tin tức cô đến trường hôm nay lan truyền ra ngoài khiến không ít nhóm em trai, em gái fan của cô đều tụ tập trong trường học để ngắm nhìn nữ thần trong lòng họ.
Nếu như là bình thường mà đến thì cô cũng không ngại cùng các đàn em trò chuyện một lát. Nhưng hôm nay cô không thể trò chuyện được, vì cô còn có chuyện phải làm.
Đi nhanh về phía toà nhà dạy học, cô đi về văn phòng giáo viên của mình. Khi cô vừa bước vào mới phát hiện trong văn phòng ngoài giáo viên của cô ra còn có mấy người nữa. Những người này cũng là giáo viên của trường, rõ ràng là họ nghe nói Lương Tuyết vừa tạo ra một bài hát không tệ, cho nên đều tới đây để chuẩn bị nghe một chút.
“Tiểu Tuyết đến rồi, nhanh bắt đầu đi.” Thấy Lương Tuyết đẩy cửa đi vào, lúc này giáo viên của cô cũng cười nói.
“Được.” Nhìn những đôi mắt háo hức của những người này, Lương Tuyết cũng hít sâu một hơi. Cô đối với bài hát của Cổ Dục tương đối có lòng tin. Đi tới trước máy tính, cô lấy usb cắm vào sau đó tiếng nhạc bản demo mà cô đã thu âm cũng vang lên.
Mà các giáo viên vốn còn có chút hưng phấn cũng rất nhanh đã bị cuốn theo vào trong tiếng nhạc, đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc. Lương Tuyết cũng dừng lại, có chút khẩn trương nhìn về phía những vị giáo viên.
Mà những giáo viên này liếc nhau một cái rồi cùng thở phào một hơi.
“Tiểu Tuyết! Bài hát này là một tác phẩm tuyệt vời.” Nhìn Lương Tuyết, lúc này giáo viên của cô mở miệng nói trước.
“Đúng vậy! Bất kể là lời bài hát hay nhạc đều là một tác phẩm hay, tuy không phải là đỉnh nhất nhưng rất hiếm. Bài hát này đặc biệt phù hợp với em, giống như là được viết riêng cho em.” Lúc này, một giáo viên khác cũng khen ngợi nói.
“Nhìn vào lời bài hát hẳn là câu chuyện về Vương Chiêu Quân. Bài hát này sự hoàn chỉnh rất cao, chỉ là phối nhạc còn kém một chút thú vị, còn cần phải làm cho tốt phần phối nhạc. Tiểu Tuyết, nếu không phối lại sẽ rất khó để trở nên phổ biến.” Lúc này, một vị giáo viên già chuyên môn dạy soạn nhạc cũng không khỏi cười nói.
Nghe những vị giáo viên này nhận xét, trong lòng Lương Tuyết cũng vô cùng hưng phấn. Về phần soạn nhạc, cô cũng đã suy nghĩ xong. Một chuyện không thể kiếm hai chủ, xem ra cô phải đi tìm Cổ Dục một chuyến nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận