Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 241. Người mua cũ

Chương 241. Người mua cũ
Chương 241: Người mua cũ
"Cậu Cổ à! Nói thật hai món đồ này thật sự là đồ tốt, có thể nói là quá tốt rồi. Cái Kim Phật này bốn mặt đều được mạ vàng, thậm chí nó còn được bảo quản gần như nguyên vẹn, có thể nói là mặt hàng cực phẩm, còn gốc san hô này. Chậc, chậc… đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một gốc san hô Aka hoàn chỉnh như vậy."
Sau khi câu được gốc san hô đỏ kia, Cổ Dục cẩn thận mang nó về phòng ngủ của mình ở lầu hai rồi hắn mới trở lại câu những thứ khác. Sau khi hoàn thành xong tất cả, Cổ Dục mới đi ăn sáng. Tiếp đó hắn chờ Lâm Lôi với Lý Vân Vân đến rồi mới đi lên lầu. Sau đó hắn lấy máy ảnh DSL ra chụp ảnh lại mấy món đồ hắn định bán rồi gửi cho Triệu Văn.
Vừa mới gửi xong ảnh chụp, khoảng mười mấy giây sau Triệu Văn đã trực tiếp gọi video qua cho Cổ Dục.
Triệu Văn cũng không có hoài nghi mấy bức ảnh mà Cổ Dục gửi có bị photoshop hay không, dựa vào trình độ của ông ta thì chỉ cần nhìn một chút là biết. Hơn nữa theo ông ta suy đoán thì có lẽ bên Cổ Dục có một đội tìm kiếm đồ vật ở ngoài biển, bằng không thì mấy món đồ thế này Cổ Dục kiếm ở đâu ra chứ?
Cho nên Triệu Văn hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thật của hai món đồ kia.
"Là đồ tốt vậy là được rồi! Ông Triệu có định thu mấy món này hay không?" Nghe thấy Triệu Văn khẳng định mấy món đồ của mình là đồ tốt, Cổ Dục cũng cười một chút rồi nhìn Triệu Văn mỉm cười hỏi.
Nhưng mà vừa nghe Cổ Dục nói xong thì Triệu Văn lại cười khổ. Ông ta vừa mới tính nhẩm một chút thì thấy giá của hai món đồ kia thực sự không phải là con số nhỏ.
Gần đây tiền của Triệu Văn đều tiêu vào mấy cái đồng vàng thời Trung cổ của Cổ Dục.
Mặc dù mấy đồng vàng kia cũng kiếm về cho Triệu Văn không ít tiền, thế nhưng muốn mua hết hai món đồ này thì có chút lực bất tòng tâm.
"Cậu Cổ à! Tôi cũng thú thật với cậu là như thế này, hai món đồ kia của cậu quả thật vô cùng đáng giá. Cái Kim Phật này, ít nhất cũng phải là ‘hai lớn’ còn gốc san hô kia thì giá cũng tương đương như thế.” Nhìn Cổ Dục, Triệu Văn do dự một chút rồi nói.
(Theo đơn vị TQ, 1 vạn = 10 ngàn, 100 vạn = 1 triệu, 1 ức = 100 triệu. Trong câu trên nói ‘hai lớn’ là tiếng lóng 2 ức giá trị = 200 triệu)
Trong giới đồ cổ, một có ý là 10 ngàn tệ, người trong nghề thường đem chuyện này đi lừa gạt người ngoài nghề. Đầu tiên là họ sẽ bày đồ trên mặt đất, chờ sau đó có người tới mua hỏi giá là bao nhiêu tiền, người bán sẽ nói là hai mươi. Nếu mà người mua thật sự muốn mua món đồ đó, người bán sẽ thêm đơn vị vào phía sau, ví như hai mươi ngàn, hai mươi triệu… Tiếp đó chính là một màn lừa gạt, dựa vào kỹ năng miệng lưỡi của người bán mà thuyết phục người mua chịu bỏ tiền ra mua.
Mà dựa theo lời của Triệu Văn ‘hai lớn’ ý ở đây chính là thêm mấy con số không vào, vậy ‘một lớn’ có nghĩa là 100 triệu. Cổ Dục cũng không biết là giới đồ cổ nói như vậy hay chỉ mình Triệu Văn nói vậy, nhưng mà hắn nghe thì lập tức hiểu được.
"Cậu Cổ à! Tôi cũng không lừa cậu làm gì, hai món đồ này quả thật tôi không đủ thực lực để thu nó. Tôi chỉ có thể giúp cậu tìm người mua, xem như là gặp gỡ kết bạn. Cậu xem như vậy có được không?" Nói thật loại cảm giác đồ ngon để trước mắt mà chỉ có thể nhìn không thể ăn được như thế này. Quả thực làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà không có biện pháp, nuốt không trôi chính là nuốt không trôi. Cho nên ông ta muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Cổ Dục, đây cũng là một lựa chọn không tồi. Nghe được Triệu Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng gật đầu đồng ý. Hắn và Triệu Văn là mối buôn bán đã định, sau này hắn mà câu lên được đồ cổ nữa thì cũng sẽ bán cho Triệu Văn thôi, cho nên đây chỉ là vấn đề nhỏ.
"Được! Vậy đành phải làm phiền ông Triệu rồi." Nghe được Triệu Văn nói vậy, Cổ Dục cũng mỉm cười đồng ý.
"Được rồi! Không thành vấn đề. Cậu Cổ, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ với người mua." Nghe Cổ Dục đồng ý, Triệu Văn cũng cười trả lời, sau đó mới cúp điện thoại.
"Để xem chủ nhân tương lai của tụi bây là ai nha." Nhìn hai món đồ trước mặt, Cổ Dục nở nụ cười, hẳn là có thể bán được những thứ này đi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp vui vẻ thêm một chút thì đột nhiên có người gọi điện cho hắn. Cổ Dục cúi đầu xuống xem thì thấy người gọi cho hắn không phải ai xa lạ, mà đó chính là Tiết Thanh Huyền.
Cô ấy gọi điện tới, Cổ Dục cũng không bất ngờ lắm. Dù sao thì lần trước hắn cũng bán cho cô ấy cái bình sứ thanh hoa, nhưng mà không ngờ cô ấy nắm tin tức nhanh thật.
"Alô."
"Alô! Hai món đồ ở chỗ Triệu Văn là của anh đúng không?" Vừa mới nhận điện thoại, Tiết Thanh Huyền bên kia đã lập tức hỏi.
"Đúng vậy! Cô có hứng thú với chúng à ?" Nghe thấy Tiết Thanh Huyền hỏi vậy, Cổ Dục cũng cười đáp.
"Đúng vậy! Bà của tôi tin phật, nhìn thấy cái Kim Phật này chắc bà ấy sẽ rất thích." Nghe Tiết Thanh Huyền nói vậy Cổ Dục khẽ gật đầu, bán cho người quen cũng không tệ.
"Được rồi! Tôi sẽ giữ món này lại cho cô. Triệu Văn định giá món này là 210 triệu, số dư thì bỏ đi, lấy 200 triệu là được rồi. Giao dịch như thế nào đây?" Cổ Dục thảo luận giá cả với Tiết Thanh Huyền. Dù sao Tiết Thanh Huyền cũng là người quen, Cổ Dục không có thói quen chặt chém người quen, cho nên hắn trực tiếp bỏ phần số lẻ đi.
"Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh. Đồ vật thì trước tiên cứ để ở chỗ anh đi, mấy ngày nữa tôi muốn đến chỗ anh một chuyến. Ông của tôi sắp uống hết rượu rồi, đến lúc đó anh lại đưa tôi thêm một chút nhé. Sau đó tôi sẽ mang cái Kim Phật này cùng trở về." Nghe Cổ Dục định xong giá cả, Tiết Thanh Huyền cũng không trả giá, trực tiếp đồng ý rồi vui vẻ đáp. Dường như 200 triệu tệ đối với cô ấy chỉ như là 2 tệ mà thôi.
Quả nhiên, tiền đối với mấy người giàu có chỉ là một chuỗi các con số mà thôi. Nghe Tiết Thanh Huyền nói, Cổ Dục cũng có chút cảm khái.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cảm khái cái khỉ gì chứ, bây giờ mấy trăm ngàn đối với hắn cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi, nhưng mà ở mấy tháng trước thì đó là mạng sống của hắn.
"Được! Không thành vấn đề, nhưng mà cô không cần gốc san hô đỏ kia sao?" Nghe Tiết Thanh Huyền nói xong Cổ Dục cũng cười đáp lại. Tiết Thanh Huyền tin tưởng hắn, vậy hắn tất nhiên sẽ không làm ăn cẩu thả rồi. Nhưng mà sau khi bán được cái Kim Phật kia thì hắn cũng phải nghĩ cách bán gốc san hô đỏ kia luôn.
"Nhà chúng tôi không kinh doanh châu báu, cho nên cũng không cần gốc san hô này lắm." Nghe Cổ Dục nói vậy, Tiết Thanh Huyền cũng thở dài. Không phải gốc san hô này không tốt, mà phải nói là nó quá tốt. Nếu như trong nhà có kinh doanh châu báu thì sẽ dùng gốc san hô này như là báu vật trấn tiệm. Đến lúc đó chỉ mới đặt nó ở cửa tiệm thôi cũng thu hút được rất nhiều khách hàng rồi.
Nhưng nếu như có người không cần gốc san hô đó mà tiêu 200 triệu vào nó thì không cần thiết lắm. Nghe thấy Tiết Thanh Huyền bảo không cần, Cổ Dục cũng không nói nhiều.
Nếu không cần thì hắn giữ lại thôi, bây giờ hắn mới có thêm 200 triệu, vậy thì tài sản hiện giờ của hắn cũng hơn 300 triệu rồi. Có lẽ đến khi đạt được mốc 400 triệu thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên hắn giữ lại gốc san hô 200 triệu cũng không có vấn đề gì cả.
Sau khi Cổ Dục và Tiết Thanh Huyền trò chuyện xong, hắn định gọi điện báo với Triệu Văn là đã có người mua Kim Phật rồi. Đột nhiên lúc này lại có người gọi điện cho hắn, nhưng lần này là số lạ gọi tới.
"Alô." Vì có chút tò mò người bên kia đầu dây là ai, cho nên hắn nhận điện thoại.
"Alô, chào Ngài! Là Cổ tiên sinh đúng không ạ? Tôi được ông Triệu, chính là Triệu Văn giới thiệu tới. Nghe nói ngài muốn bán một gốc san hô đúng không? Không biết là nó vẫn còn đó chứ?" Sau khi nhận điện thoại thì bên kia truyền đến giọng nói, mang theo một chút âm hưởng vùng miền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận