Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 120. Cho một gậy chết tươi

Chương 120. Cho một gậy chết tươi
Chương 120: Cho một gậy chết tươi
“Kinh thật! Sáng sớm hôm nay có một hacker nào đó gửi chứng cứ cho trang web của đồn cảnh sát.”
“Ông chủ có tài sản hơn trăm triệu lại là hung thủ giết người.”
“Thuê người đả thương người khác, bán chất cấm, ép người bán dâm, một tên xấu xa như vậy lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy!”
Khi những tia sáng ban mai chiếu xuống bầu trời bên trong thành phố, không ít người mở ra điện thoại của mình, để xem một số tin tức. Không ngờ, hôm nay lại có một sự kiện lớn.
Khi bọn họ lướt tin tức, lập tức thấy được không ít tin tức ở trang nhất tại một số trang báo, một tin tức chấn động.
Chính xác là, buổi sáng hôm nay lúc 6:00 trên trang web của đồn cảnh sát xuất hiện một lượng lớn email, nội dung bên trong đề cập đến một doanh nhân nổi tiếng trong ngành vật liệu gỗ. Con trai của hắn đã làm một số chuyện xấu xa, hắn cậy mạnh hiếp dâm người ta, còn bức tử nguyên cáo, thuê lưu manh đánh người, hành hung người khác, chuyện nào cũng rất ác liệt. Nhưng mà cùng với cha của hắn so ra vẫn còn kém xa.
Lý Thiệu Huy là thương nhân trong ngành vật liệu gỗ đã nhiều năm, chuyện xấu đã làm cũng rất nhiều.
Hắn đã từng tổ chức một nhóm người lén chặt cây phá rừng, sai khiến người khác giết chết 4 người. Trong đó có hai người là kiểm lâm thuộc cơ quan nhà nước. Nhưng bởi vì hắn có tiền, cho nên vụ việc lập tức bị ém nhẹm đi không được giải quyết triệt để. Còn có sự việc hắn cướp đoạt của một người khác gỗ trăm năm quý hiếm, săn bắn động vật hoang dã, buôn lậu, trốn thuế…
Cha con hai người này sáng sớm đã được nằm trên hot trend của trang tìm kiếm, cũng dẫn đến việc cha con Triệu Tinh cũng bị vạ lây. Mà Ngô Đạo Hỉ đương nhiên cũng không có chạy thoát, hắn đang ở trong trại tạm giam thì bị cảnh sát mang đi một lần nữa. Lần này vấn đề không phải là ngồi tù 5 năm nữa, mà có thể sống được hay không mới là vấn đề.
Trong lúc trên mạng được một phen chấn động, cảnh sát điều tra thì bận rộn sứt đầu mẻ trán. Lúc này, Cổ Dục cũng đã hoàn tất việc xóa tất cả vết tích trên mạng, sau đó đóng lại laptop.
“Thoải mái!” Vươn vai một cái, Cổ Dục mỉm cười nói. Đối với hắn mà nói, chuyện của bọn người Lý Cảnh Đức chắc chắn hắn phải giải quyết. Hơn nữa, còn phải cho bọn hắn một gậy chết tươi, mà phương thức giải quyết hiện tại hắn cũng cảm thấy rất hài lòng.
Khi hắn đựng dậy đi vào phòng bếp lấy cháo, ăn kèm là dưa muối vòng thơm ngon. Lúc này ở bên kia cảnh sát cũng đã vọt vào nhà Lý Cảnh Đức cùng Lý Thiệu Huy, hai cha con hắn vừa mới nhận được tin tức còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị cảnh sát ập vào bắt.
Mà hai cha con Triệu Tinh cũng bị tình cảnh giống như thế, cũng không kịp chạy trốn thì đã bị tóm gọn.
Đoán chừng hai cha con Lý Thiệu Huy và Lý Cảnh Đức bị phán tử hình là chuyện không tránh khỏi, dù sao trên người bọn hắn đều có án mạng. Mà hai cha con Triệu Tinh xem như không bị phán tử hình thì cũng phải ngồi tù mười mấy năm là chuyện thường. Chờ bọn hắn trở ra, thì coi như xong.
“Phanh, phanh, phanh…” Lúc Cổ Dục sắp ăn xong bữa sáng, cửa lớn nhà hắn cũng bị gọi mở, người đến không ai khác chính là Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi, bọn họ tới làm việc.
So với hôm qua, hôm nay hai cô đã chuẩn bị đầy đủ hơn một chút. Bọn họ còn cố ý mang theo quần áo chống nước, chính là vì phòng ngừa tình cảnh giống hôm qua. Sau khi chào hỏi Cổ Dục, hai người đều tiến vào ao cá bắt đầu công việc hôm nay.
Về phần Cổ Dục, hắn ăn xong bữa sáng thì ra ngoài sân nằm phơi nắng. Không biết có phải bởi vì hành động sáng hôm nay, hay là vì hắn hiện tại đã có sức tự vệ, mà tâm tình của hắn bây giờ rất thoải mái. Hắn nằm bên cạnh xem mấy con gà hắc phong, chim đa đa, ngỗng, Vua Núi, Bạo Quân đang cọ vào vách tường, còn có đại bàng vàng trên cây xoan hôi. Cảm giác ý nghĩ trong đầu thông suốt, lập tức khiến trong lòng thật thoải mái.
Trong vô thức, Cổ Dục vậy mà nằm ở đây ngủ thiếp đi, thế nhưng hắn cũng không ngủ quá lâu. Bởi vì lúc 10:00, đột nhiên trời nổi gió lớn và bắt đầu mưu, vì vậy làm cho hắn bị đánh thức. Tiếp đó hắn lùa đám chim đa đa chạy về ổ, bản thân hắn cũng trở về gian phòng. Hắn vừa vào phòng, vốn dĩ đại bàng vẫn còn đứng ở trên cây thì lúc này nó cũng xòe cánh bay về gian phòng ở lầu hai.
Nó cũng không có ngốc, không cần thiết phải ở trên nhánh cây bị dội cho ướt mình? Nó cũng biết tránh mưa mà.
“Ừm! Phải cho mày một cái tên!” Nhìn thấy đại bàng vàng ở trước mặt uy phong ngạo nghễ. Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi quyết định đặt cho nó một cái tên.
Dựa theo đường cũ, chó thì gọi là Vua Núi, heo gọi là Bạo Quân, vậy con đài bàng này cũng phải có một cái tên nghe uy phong một chút.
Ôm lấy đại bàng vàng, Cổ Dục gãi đầu của nó đồng thời cũng suy nghĩ một cái tên.
Nếu tình cảnh trước mắt để người khác thấy được, chắc chắn cũng bị dọa nhảy dựng!
Từ lúc nào mà đại bàng vàng mạnh mẽ, lại có thể ngoan ngoãn như vậy?
Thế nhưng Cổ Dục chính là người có ma lực làm được như thế.
“Đại bàng vàng, bá chủ bầu trời… vậy gọi là bá chủ được không? Không được, có chút sến… Gọi là chúa tể thì sao? Cũng quá sến rồi? Nếu không thì… Vua Bầu Trời?”
Suy nghĩ một hồi, Cổ Dục đem đại bàng vàng tới trước mặt, hắn cảm thấy cái tên Vua Bầu Trời đúng là rất dễ nghe. Thế nhưng còn phải nhìn xem đại bàng vàng có thích cái tên này không.
Nhìn thấy Cổ Dục nhìn mình chằm chằm, còn gọi mình là Vua Bầu Trời, đại bàng vàng không khỏi há to miệng kêu. Được rồi! Cũng không biết nó nghe có hiểu hay không, nhưng ít ra thì nó cũng có phản ứng.
“Được! Sau này gọi mày là Vua Bầu Trời đi!” Vui vẻ nhìn đại bàng vàng, Cổ Dục cũng xác định đặt tên cho nó. Nhìn thấy Cổ Dục cười, đại bàng vàng cũng mở cánh ra vui vẻ trên mặt đất nhảy lò cò. Nhìn xem cái dáng vẻ giống chó thế này, Cổ Dục không khỏi cười vui vẻ hơn nữa.
“Đã quyết định gọi như vậy, kế tiếp là phải dựng ổ cho nó. Như vậy đi, chờ cho cơn mưa này tạnh mình sẽ đi tìm chú Quốc Khánh, trò chuyện một chút xem cái ổ này sẽ phải dựng kiểu gì.” Một con đại bàng vàng, nhảy tưng tưng như một con chó. Tốt! Chuyện này thật sự khó nói, nhưng cho nó dựng một cái ổ chính là việc cần thiết phải giải quyết.
Trong lúc Cổ Dục ở trên mạng tra cứu một số ổ chim, xem làm thế nào để thiết kế một cái thật tốt thì ở một nơi khác. Lúc này Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm cũng đã nhận được tin tức liên quan đến việc Lý gia rơi đài.
Mặc dù bọn họ nhận được tin tức là do có một hacker nào đó ra tay, đem những chứng cứ thu thập được nộp cho cảnh sát. Nhưng không biết vì cái gì, trong đầu bọn hắn không tự chủ được lại nghĩ đến Cổ Dục.
Cổ Dục trong mắt bọn họ, không thể nghi ngờ là một thứ tồn tại quá thần bí.
Cá của hắn từ đâu đến không ai biết được, cá của hắn vì sao lại ăn ngon như vậy không ai hiểu được. Tiền vàng của hắn ở đâu lấy ra, cũng không một ai biết.
Mọi người chỉ có thể đoán mò, cho rằng hắn có một đội chuyên đi trục vớt tàu đắm. Vậy thì chuyện này, có phải là do Cổ Dục làm hay không?
Nhớ lại ngày đó Khổng Hạo Văn nói Hứa Cẩm sẽ giúp Cổ Dục xử lý Lý gia. Cổ Dục trên miệng nói lời cảm ơn, thế nhưng hắn có vẻ cũng không quá để ý. Việc này đúng là có chút khác thường.
“Chẳng lẽ người anh em họ Cổ sớm đã thu được chứng cứ, chuẩn bị đánh chết cả nhà Lý Gia?” Không biết có phải là do hai người chơi chung với nhau từ nhỏ mà tâm tư liên thông hay không, Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn gần như đồng thời đều nghĩ đến khả năng này. Nhìn thấy bầu trời bên ngoài âm u, hai người trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Cái tên Cổ Dục này, càng nhìn càng không giống như vẻ bề ngoài đơn giản như vậy!
Dịch: 100min
Bạn cần đăng nhập để bình luận