Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 261. Chiêu đãi

Chương 261. Chiêu đãi
Chương 261: Chiêu đãi
Lương Tuyết và Triệu Hàn tới chơi, đối với Cổ Dục mà nói chẳng qua giống như thêm một đoạn nhạc dạo vào cuộc sống bình thường nhạt nhẽo của hắn mà thôi.
Hắn là loại người có thể chấp nhận một cuộc sống bình thường cũng như mong muốn chỉ cần sống như một người bình thường là được. Ặc, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải cho hắn đủ tiền xài mới được. Đối với hắn chỉ cần có đủ tiền thì hắn nguyện ý làm người bình thường.
Huống hồ, theo như hắn cảm thấy thì thật ra mùa hè ở nông thôn cũng không có nhàm chán như vậy.
Hắn muốn chơi thì có thể ở trong nhà chơi. Hắn muốn uống rượu thì sẽ gọi Cổ Tấn hoặc Khổng Hạo Văn đến uống cùng. Nếu hắn muốn đi câu cá thì cứ xách cần câu đi câu cá, muốn đi bắt ếch xanh, bắt ốc bươu thì cứ đi bắt những con vật này. Nói chung hắn muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Mà ở đây còn có hai cô bé Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi suốt ngày đòi đi ra bên ngoài chơi, vì vậy Cổ Dục cũng được tham gia rất nhiều trò chơi phong phú và thú vị.
Tuy nhiên tất cả những điều tốt đẹp và hạnh phúc này lại sắp kết thúc. Tỉ như bây giờ, có lẽ vào khoảng giữa tháng bảy thì Vạn Vũ Dương cũng chính là người muốn mua san hô đỏ của Cổ Dục, ông ấy đã liên lạc với Cổ Dục và nói rằng chuyện làm ăn của ông ta đã làm xong, hơn nữa ông ta cũng đã chuẩn bị xong tiền.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ chính là phải giao dịch ở đâu.
Cách tốt nhất là đến nơi ở của Triệu Văn Quang để giao dịch, ở đây hắn cảm thấy tương đối yên tâm. Nhưng lỡ như xảy ra vấn đề gì đó, không biết phải mất bao lâu mới có thể trở về, vì vậy sau khi Cổ Dục suy nghĩ một chút thì đưa ra quyết định. Hắn sẽ trực tiếp giao hàng đến nhà cho Triệu Văn Quang.
Người khác mua đồ của hắn thì hắn giao hàng đến cho người đó, chắc là cũng không có vấn đề gì. Dù sao cũng có Triệu Văn Quang làm bảo đảm, đoán chứng ông ta cũng không dám làm gì. Mà nếu cho dù có muốn làm gì thì Cổ Dục cũng chưa chắc sợ, cho dù có là địa bàn của ông ta đi chăng nữa.
Dựa theo ý nghĩ của mình, Cổ Dục quyết định giao hàng đến nhà cho Triệu Văn Quang, đồng thời hỏi ông ta tình hình bên đó.
Người mà hắn giao dịch lần này chính là Vạn Vũ Dương, ông ta là người tỉnh Sơn Đông, công ty của ông ta được đặt tại thành phố Uy Hải.
Thành phố Uy Hải thì Cổ Dục cũng biết, đây là một thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông. Mặc dù nơi đây không nổi tiếng như Thanh Hải hay Yên Đài, hơn nữa hắn cũng chưa từng đi qua, nhưng mà khi hắn tra thông tin trên mạng thì mới phát hiện nơi này cũng khá nổi tiếng.
Ở triều đại trước đây thì nơi đây từng rất nổi danh. Nó có vị trí địa lý rất gần với Nhật Bản và Hàn Quốc. Đây là nơi hình thành đội hải quân đầu tiên của Trung Quốc thời Trung Hoa Dân Quốc. Đội hải quân này đã từng trải qua một trận hải chiến lớn, sau đó quay về cảng rồi bị chiếm đóng bởi giặc ngoại xâm.
Năm 1984 nơi này trở thành một trong những thành phố đầu tiên mở cửa dọc theo bờ biển Trung Quốc. Năm 1990 nó được đánh giá là một thành phố vệ sinh cấp quốc gia. Về sau nơi đây cũng không ngừng xây dựng phát triển thêm và trở thành một thành phố cảng rất nổi danh về xuất nhập khẩu, về du lịch và buôn bán trao đổi hàng hóa.
Cho nên Vạn Vũ Dương đặt tổng bộ ở chỗ này bởi xuất nhập hàng hoá ở đây có thể tiết kiệm rất nhiều nhiên liệu và các loại chi phí khác.
Sau khi xác định vị trí thì Cổ Dục cũng chuẩn bị xuất phát.
Dù sao thì tiền đến tay mình mới là của mình, khi nó chưa tới tay mình thì chung quy vẫn là của người khác.
Sau khi chọn một ngày có thời tiết tốt trong mấy ngày qua, hắn giao nhà lại cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân, sau đó lái xe rời Cổ gia thôn để đi về Cáp Nhĩ Tân.
Tính ra hắn đã lâu chưa có trở về nhà, tất nhiên là muốn quay về để nhìn một chút.
Sau khi đến nơi hắn đoàn tụ cùng cha mẹ của mình, buổi tối ba người bọn họ cùng quây quần nói chuyện với nhau. Sang ngày thứ hai hắn ngồi xe của cha hắn đi ra sân bay để bay tới Uy Hải.
Từ Cáp Nhĩ Tân đến Uy Hải cũng không xa lắm, chỉ cần ngồi hai giờ là đến nơi.
Khi máy bay hạ cánh, hắn đi xuống sân bay thì thấy có hai người đang giơ tấm bảng có tên của hắn đứng ở cửa ra vào để chờ đón hắn.
Hai người này nhìn đều khá cao, chắc khoảng 1m8. Người đang giơ tấm bảng thì nhìn khá trẻ, tuy nhiên lại rất cường tráng, nhìn chắc phải trên dưới 70kg. Người còn lại là một người đàn ông trung niên nhìn rất mập mạp chắc cũng phải 130 hay 140kg gì đó. Mặc dù sân bay có điều hòa nhưng nhìn ông ta có vẻ đang rất nóng nực và khó chịu.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo hiệu POLO, cùng một chiếc quần tây. Tay ông ta thì đang cầm một cái cặp, đang không ngừng lau mồ hôi. Nhìn thấy hai người này Cổ Dục lập tức đi tới.
"Xin chào, có phải ông là tổng giám đốc Vạn?” Khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người này thì Cổ Dục nghi hoặc hỏi.
“A! Xin chào, xin chào, xin tự giới thiệu tôi là Vạn Vũ Dương. Anh chính là Cổ Dục đúng không? Anh ngồi máy bay có mệt lắm không? Chúng ta về quán bar trước nhé. À, chỉ có mình anh đi thôi sao?" Vừa nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì người trung niên kia lập tức đưa tay ra nhiệt tình nắm lấy tay Cổ Dục vừa cười vừa nói.
"Chỉ có mình tôi thôi, còn san hô thì tôi đã vận chuyển nó bằng con đường khác tới đây trước rồi." Thấy sự nhiệt tình của Vạn Vũ Dương thì Cổ Dục cũng cười một cái, sau đó thuận miệng giải thích.
Hiện tại san hô của hắn đang nằm trong không gian bí mật, tuy nhiên làm sao hắn có thể nói ra điều này cho người khác biết được chứ?
“À! Thì ra là như thế. Được rồi, tôi đã sắp xếp xong cho anh một buổi tiệc tẩy trần. Nào chúng ta nhanh chóng đi tới đó thôi.” Vạn Vũ Dương dù sao cũng không phải là một tên ngu ngốc.
Ông ta không chỉ là một thương nhân mà còn là một thương nhân rất thành công.
Dù có Triệu Văn Quang đứng ra đảm bảo cho hai bên nhưng ông ta vẫn sai người đi tra xét một vài tin tức liên quan tới Cổ Dục. Chính vì vậy nên ông ta mới quyết định tự mình đến đón Cổ Dục.
Bởi vì Cổ Dục quả thật rất đang để ông ta đích thân ra đón.
Dù sao Cổ Dục cũng là một thương nhân, mà còn là một thương nhân đặc biệt. Anh ta chuyên bán những loại hải sản cao cấp. Ông ta biết rất rõ về Cổ Dục, thứ nhất là ông ta có giao dịch với Hứa Cẩm, thứ hai Cổ Dục có quen biết với Khổng Hạo Văn là đời thứ ba của lãnh đạo cách mạng cấp cao. Ngoài ra ông ta còn biết ở thủ đô Cổ Dục còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Tiết nữa.
Cổ Dục và đại sư rang trà của nhà họ Tống cũng có quan hệ rất tốt.
Chỉ cần có một trong những quan hệ này đều có thể khiến cho Vạn Vũ Dương xem Cổ Dục như một nhân vật cùng đẳng cấp với mình mà tiếp đãi. Nhưng một người mà đồng thời có nhiều mối quan hệ cấp cao cùng lúc đan lại với nhau. Giống như một cái mạng nhện cực lớn khiến cho ông ta không thể xem thường được, do đó luôn phải cẩn trọng trong mọi việc để có thể cùng Cổ Dục kết giao bạn bè. Ít nhất ông ta sẽ không dám có những ý đồ xấu.
Đi ra khỏi sân bay mọi người lên chiếc xe Mercedes-Benz mà Vạn Vũ Dương đã chuẩn bị từ trước. Cái người đàn ông giơ tấm bảng ở trong sân bay chính là tài xế của ông ta, ông ta mở cửa mời Cổ Dục và Vạn Vũ Dương lên xe. Trước đó Vạn Vũ Dương đã đặt cho Cổ Dục một khách sạn tốt nhất ở Uy Hải.
Đến khách sạn thì cũng không cần phải đi đâu nữa bởi vì bữa tối ông ta cũng đã đặt trước tại khách sạn này rồi.
Không thể không nói, người Sơn Đông quả thật là rất hiếu khách mà bọn họ cũng rất thích uống rượu.
Uống một trận thoải mái trong buổi tối hôm nay là không thể nào tránh khỏi. Ngoại trừ Vạn Vũ Dương ra ông ta còn sắp xếp thêm ba người ngồi tiếp Cổ Dục nữa. Ba người này cũng là những người có chức vụ quan trọng trong công ty của ông ta, tuổi tác của bọn họ cũng ngang ông ấy. Bọn họ biết rõ về nhân vật như Cổ Dục nên tiếp đãi hắn vô cùng lịch sự. Tất nhiên rượu thì vẫn phải mời.
Tuy nhiên tửu lượng của Cổ Dục rất tốt, cho nên trong trường hợp này hắn vẫn có thể ứng phó được.
Năm người họ uống đến hơn chín giờ đêm, vậy mà đã nốc hơn một trăm chai bia. Ban đầu Cổ Dục còn tưởng rằng như vậy là kết thúc nhưng rõ ràng hắn đã lầm to rồi.
Uống xong chỗ này, bọn họ lại chuyển đến nơi khác uống tiếp!
Vạn Vũ Dương làm chủ, năm người bọn họ lại chuyển đến một quán bar, tại quán bả này họ lại uống đến mười giờ. Sau đó ông ta lại lần nữa quyết định, thế là bọn họ lại chuyển đến một quán karaoke, ở đây bọn họ uống đến hơn nửa đêm. Khi mấy người Cổ Dục từ quán karaoke đi ra, ngoại trừ Cổ Dục thì có vẻ tất cả đều không thể đứng được nữa. Tuy nhiên bọn họ cũng không lo lắng vấn đề bị ngã bởi vì ai cũng có hai cô gái xinh đẹp ở hai bên dìu bọn họ. Loại chuyện như này rõ ràng bọn họ cũng đã làm không ít lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận