Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 206. Ngày nghỉ hè của bọn trẻ

Chương 206. Ngày nghỉ hè của bọn trẻ
Chương 206: Ngày nghỉ hè của bọn trẻ
So với kỳ nghỉ đông thì bọn trẻ lại càng mong chờ kỳ nghỉ hè hơn.
Bởi vì kỳ nghỉ đông tuy có dài hơn kỳ nghỉ hè, lại có thể đón năm mới. Thế nhưng ưu điểm của kỳ nghỉ đông cũng không quá rõ ràng. Mặc dù hiện tại lúc ăn tết bọn trẻ đều có đầy đủ đồ ăn cùng quần áo đẹp, nhưng mà khuyết điểm của kỳ nghỉ đông này chính là cái lạnh.
Ở đây chính là vùng Đông Bắc, cho nên mùa đông thì rất là lạnh. Bởi vì vậy bọn nhóc này cũng không nguyện ý đi ra ngoài chạy loạn, nhưng ngược lại thì mùa hè có rất nhiều thứ để chơi.
Hôm qua được nghỉ hè, cho nên hôm nay bọn trẻ trong thôn bắt đầu tinh nghịch chạy khắp nơi.
Giống như Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, sau khi tới nhà Cổ Dục chơi chưa được bao lâu. Hai đứa nhỏ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào thế là cũng chạy đi qua đó.
Tiếp đó mấy đứa nhỏ này bắt đầu thi nhau chạy khắp nơi thôn chơi đùa.
Đang nằm trên ghế salon chơi game, Cổ Dục nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng ở bên ngoài. Lúc này hắn không khỏi khẽ cười một cái. Tốt thật! Còn là con nít quả thật đúng là tốt.
Nháy mắt thì đã đến giữa trưa, sau khi Cổ Dục vừa làm cơm xong thì lúc này hai cô nhóc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đã quay về. Thế nhưng hai đứa không chỉ về tay không mà còn cầm thêm một cái túi lớn.
“Cầm cái gì đấy?” Nhìn bọn trẻ chạy từ ngoài vào cầm thêm cái túi, hắn tò mò hỏi. Nghe Cổ Dục nói, hai đứa cười tủm tỉm đem cái túi đi tới.
“Đậu tương à!” Hắn liếc mắt nhìn trong túi đồ trên tay bọn nhỏ rồi cười một tiếng.
Đoán chừng có rất nhiều người trong thành phố đều không biết đậu tương. Nói chính xác thì đây chính là đậu nành, cho nên đậu tương mà bọn chúng nói chính là đậu nành.
Cổ Dục cũng vừa mới biết đến, trước đó hắn vẫn cho rằng đậu tương là một loại đậu đặc biệt nào đó. Từ đó đến giờ cũng không ngờ rằng, đậu tương lại là đậu nành mặc dù hình dạng không giống nhau cho lắm.
“Nhà cô Ba ở đầu thôn đang thu hoạch đậu tương, bọn cháu đi giúp cô ấy một chút thế là cô ấy cho chúng cháu.” Thấy Cổ Dục biết thứ này, Cổ Tú Tú cười tủm tỉm nói.
Những thứ cây nông nghiệp này mặc dù là đồ bán lấy tiền, nhưng vì bây giờ số lượng đất trồng rất nhiều. Cho nên nhiều hộ gia đình cũng không để ý người khác hái của họ một chút để ăn.
Còn lại là mấy người trong thôn lúc đi hỗ trợ thu hoạch cũng sẽ mang theo một ít đậu tương đem về, xem như là một món quà để cám ơn vì họ đã giúp đỡ thu hoạch. Hơn nữa, nhìn cái túi đậu tương này dù khá to, nhưng mà cũng không có nhiều. Uớc chừng chỉ có 2 hoặc 3kg mà thôi, giá trị không có đáng bao nhiêu tiền.
"Vậy các cháu đem ra bếp rửa chúng đi, một hồi chú sẽ nấu đậu tương, buổi chiều chúng ta ăn.” Nghe hai đứa nhỏ nói, Cổ Dục cũng cười đáp.
“Yeah, ăn đậu tương! Ăn đậu tương, ăn đậu tương!”
Nghe Cổ Dục nói muốn làm món đậu tương, hai đứa nhỏ cũng giơ hai tay tỏ ý vui vẻ rồi cầm túi đậu tương đi ra phía bếp tìm Lý Vân Vân và Lâm Lôi còn có Phùng Thư Nhân để rửa đậu.
Vừa lúc Cổ Dục làm xong cơm trưa, đậu tương cũng đã được rửa xong.
Tiếp đó hắn bắt đầu nấu đậu tương.
Thật ra nấu cái này khá dễ dàng, đem đậu tương để vào trong nồi tiếp đó đổ thêm nước, không cho nước ngập qua đậu tương. Rồi cho hồi hương, hoa tiêu cùng một miếng gừng vào, nếu thích ăn cay thì có thể thêm vào một chút ớt. Mà nói đến ớt, trong vườn rau Cổ Dục có trồng loại ớt Carolina Reaper cùng với loại ớt 'hơi thở của rồng'. Khục… nói hơi lạc đề một chút. Đồ ăn cho dù nấu xong, cũng không thể để mấy thứ ớt này vào, ớt này có thể cay chết người đó.
Sau khi rổ đậu đã được rửa, bỏ đậu vào mở lửa lớn nấu trong năm phút, sau sáu phút thể để lửa nhỏ, hầm tiếp trong ba mươi phút thì thứ này coi như là đã nấu xong.
Sau khi Cổ Dục mở lửa nhỏ thì hắn cũng đi ăn cơm trưa. Ăn xong cơm trưa thì đậu tương cũng đã nấu xong, múc ra bỏ vào nước lạnh. Tiếp đó, Cổ Dục cùng hai đứa trẻ còn có Phùng Thư Nhân ở cùng một chỗ vừa xem TV vừa ăn một cách ngon lành.
Không thể không nói, tay nghề nấu đậu tương của Cổ Dục cũng không tệ.
Hai, bà ký đậu tương, không bao lâu đã ăn được một nửa.
Mà vào lúc này Cổ Vận cùng Cổ Dũng lại tới, bọn chúng gọi Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ra ngoài đi bắt chuồn chuồn. Khi vừa nghe nói đi bắt chuồn chuồn, Cổ Dục đã vô cùng hứng thú, cả ngày hắn ở trong nhà không có việc gì làm, vậy thì cũng nên đi ra ngoài chơi một chút vậy.
“Đi, chú cùng các cháu đi bắt chuồn chuồn!” Nghĩ tới đây, Cổ Dục đem đậu tương bỏ vào tủ lạnh, tiếp đó cùng Cổ Tú Tú còn có Lưu Phi Phi đi theo mấy đứa nhóc ra khỏi nhà.
Lúc nhỏ xung quanh nhà Cổ Dục có rất nhiều chuồn chuồn.
Lúc trước bọn trẻ trong thôn ở trong nhà đều có vợt lưới bắt chuồn chuồn, một số đứa trẻ nghịch ngợm còn làm vợt lưới từ tơ nhện.
Thật ra chính là cầm một cái vòng sắt lớn, sau đó thấy chỗ nào có mạng nhện thì lấy vòng sắt cuốn vào 2 vòng. Tiếp đó thì vứt nhện bên trên đi, vậy là đã có một cái vợt lưới bắt chuồn chuồn rồi.
Lục lọi trước nhà Cổ Dục thì thấy có một cái lưới bắt chuồn chuồn, làm bằng vải thưa.
Những năm gần đây thành phố không ngừng mở rộng diện tích, cộng thêm việc những bụi cỏ thường xuyên được phun thuốc diệt côn trùng, chuồn chuồn tuy rằng không đến mức tuyệt tích thế nhưng số lượng chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng mà ở nông thôn thì thứ này vẫn có rất nhiều.
Buổi chiều tối Cổ Dục thường xuyên nhìn thấy chuồn chuồn bay trên trời rất nhiều, có thể là bởi vì có bọn này cho nên nhà Cổ Dục rất ít muỗi.
Mấy con chuồn chuồn này có rất nhiều cho nên cũng không sợ đám nhóc này bắt hết, vì vậy không cần quá lo lắng vấn đề này.
Cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ra ngoài, Cổ Vận cùng Cổ Dũng thấy Cổ Dục cũng đi theo cũng không có ngại ngùng và sợ hãi như lần đầu tiên gặp hắn nữa.
Dù sao bọn chúng cũng đến nhà Cổ Dục chơi nhiều lần rồi, cho nên vừa nhìn thấy Cổ Dục đã gọi một tiếng "chú" vô cùng thân thiết.
“Ừm! Đi thôi, đi bắt chuồn chuồn nào!” Vừa nói hắn vừa xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó thì hướng về phía ngoài thôn đi.
Dọc theo con đường này, gặp được không ít chuồn chuồn, nhưng bọn họ cũng không bắt. Thực ra không phải không bắt mà là không thèm bắt. Giống như Cổ Dục lúc hồi nhỏ, những con chuồn chuồn này trong mắt bọn chúng cũng chia ra rất nhiều chủng loại.
Loại chuồn chuồn bình thường nhất, lúc nhỏ Cổ Dục hay gọi là 'tiểu nhất' cũng là loại chuồn chuồn có nhiều nhất ở đây, bắt những con chuồn chuồn này không có gì thú vị.
Cũng có loại chuồn chuồn nhìn rất giống chuồn chuồn ‘tiểu nhất’ nhưng mà nó có cái đuôi màu trắng. Loại chuồn chuồn này bọn họ gọi là ‘bạch điều’, thứ này cũng không bắt do chúng cũng có rát nhiều…
So với loại chuồn chuồn bình thường, còn có loại chuồn chuồn có kích thước lớn hơn một chút, cái đuôi thì màu đỏ. Loại này gọi là chuồn chuồn ớt nhỏ, cũng không có bắt.
Nếu đã bắt thì ít nhất cũng phải bắt ba loại chuồn chuồn xịn xò hơn, ví dụ như loại chuồn chuồn trên cánh có viền đen, thường gọi là chuồn chuồn cánh bướm, loại này thì có thể bắt.
So với chuồn chuồn cánh bướm còn lớn hơn một chút là loại chuồn chuồn toàn thân màu vàng, gọi là chuồn chuồn ‘hoàng mao’ loại này cũng có thể bắt. Hơn nữa loại này rất hung, nếu bị chúng cắn sẽ rất đau.
Hai loại chuồn chuồn này xem như là loại trung cấp, đáng giá bắt hơn mấy loại trước.
Tiếp đó lại có một loại đẳng cấp hơn nữa chính là chuồn chuồn Tam Đại Tướng.
Loài chuồn chuồn có toàn thân có màu xanh lam, so với màu xanh của bầu trời còn đậm hơn một chút. Kế đến là toàn thân màu xanh lá, gọi là chuồn chuồn ‘đậu xanh’. Còn có một loại chuồn chuồn lớn nhất, gọi là chuồn chuồn ‘Trường Giang’.
Ba loại chuồn chuồn này, bắt được một loại thì có thể khoe khoang cả ngày.
Vì vậy, mục tiêu của Cổ Dục hiện tại chính là ba loại chuồn chuồn đẳng cấp này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận