Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 196. Tên của mày nghe thật thuần khiết

Chương 196. Tên của mày nghe thật thuần khiết
Chương 196: Tên của mày nghe thật thuần khiết
(Nội dung hơi nhạy cảm nên ban biên tập quyết định phiên dịch tên sang Hán Việt, xin lỗi đọc giả nhé)
Cổ Dục đối với việc đặt tên thật ra cũng không có giỏi.
Chỉ cần nghe tên hắn đặt cho ba con vật nuôi trong nhà là có thể biết được trình độ đặt tên của hắn.
Mặc dù tên của bọn chúng nghe rất mạnh mẽ, nhưng mà thực tế nghe lại không quá thuận tai.
Tuy nhiên những cái tên này lại rất phù hợp với tính cách của bọn chúng.
Riêng với con hamster này Cổ Dục lại thấy việc đặt tên cho nó lại vô cùng khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, Cổ Dục đem con vật nhỏ có sở thích gần gũi Vua Núi đặt lên bàn, đổ cho nó một ít nước giếng vào bát và một ít hạt dưa. Sau đó nhìn chằm chằm nó rồi suy nghĩ, phải gọi nó là gì đây, thật là đau đầu quá.
“Hay gọi nó là Điểm Điểm? Ban Ban? Đoàn Đoàn?” Ngồi nhìn nó đang ôm hạt dưa cắn, thỉnh thoảng lại đập một cái sau đó chạy lại uống một ngụm nước giếng. Phùng Thư Nhân bắt đầu đưa ra những cái tên cho nó.
Cách đặt tên của các thiếu nữ bây giờ chính là như vậy, họ cứ thích lặp lại từ ngữ bởi vì họ cho rằng như vậy nghe rất là dễ thương.
Tuy nhiên Cổ Dục cho rằng cách lặp từ như vậy cũng chưa chắc là dễ thương.
Ví dụ như đối với một số bạn gái nói với người yêu của mình là: Đưa di động của anh cho em xem được không? Em muốn mua một cái túi xách! Kể lại chuyện của anh với bạn gái cũ cho em nghe một chút! Anh cứ thử buổi tối không trở về xem! Em muốn cùng anh nói chuyện…
Cách lặp lại từ kiểu như vậy mà dùng cho các cô bạn gái có tính cách như vậy thì cảm thấy thật không đáng yêu một chút nào.
“Con hamster nhà mình sao có thể đặt tên như vậy được, nghe thật không có chút gì là mạnh mẽ cả.” Khinh thường nhìn qua Phùng Thư Nhân, Cổ Dục kịch liệt phản đối những cái tên như vậy.
“Vậy chú nói xem phải gọi nó là gì đây?” Nhìn qua Cổ Dục, Phùng Thư Nhân tò mò hỏi.
“Ừm! Do nó là hamster, Vậy thì gọi nó là… giáo sư Thương được không?” Cầm chú chuột lên ngang cổ mình, Cổ Dục đột nhiên nhớ tới một cái tên.
“A! Chú Dục, sao chú lại có thể xấu xa như thế được chứ?” Nghe Cổ Dục đặt tên cho con hamster thì Phùng Thư Nhân nhìn hắn một cái với con mắt khinh thường, chứng tỏ cô bé này không có thuần khiết như vẻ bề ngoài đâu nha.
“Chú nói là giáo sư Thương ở đây là Thương Hiệt, là thánh tổ của chữ Hán, người tạo ra chữ Hán đó có biết không? Cũng giống như Hoàng Đế đều là những nhân vật thần thoại Trung Hoa, cháu không cần có tư tưởng xấu xa như vậy chứ…” Cổ Dục cũng liếc Phùng Thư Nhân với ánh mắt khinh bỉ, với khuôn mặt lạnh nhạt nói. Nghe Cổ Dục nói như vậy Phùng Thư Nhân mặc dù gật đầu, nhưng mà cô vẫn không tin Cổ Dục trong lúc nghĩ ra cái tên này là nhớ tới nhân vật như Thương Hiệt.
Vì vậy Phùng Thư Nhân vẫn như cũ nhìn Cổ Dục với gương mặt đầy ghét bỏ.
“Hai người đang tranh cãi với nhau cái gì vậy?” Trong lúc Cổ Dục với Phùng Thư Nhân ở đây tranh luận thì Lý Vân Vân đi tới, uống hết ly nước sau đó nhìn hai người với cặp mắt khó hiểu rồi nói.
“Dì Lý! Chú Dục muốn đặt tên cho con hamster này là giáo sư Thương.” Quay lại nhìn Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân chỉ vào con hamster nói.
“Tên là giáo sư Thương à! Dì thấy có vấn đề gì đâu chứ?” Vặn lại cái nắp ly, Lý Vân Vân cũng khó hiểu nhìn về phía Phùng Thư Nhân. Khi nghe dì Lý hỏi lại như vậy Phùng Thư Nhân vô cũng kinh ngạc.
Tuy nhiên vốn dĩ là một người thông minh nên sau khi nhìn thấy nụ cười của dì Lý thì Phùng Thư Nhân đã biết là dì Lý vốn dĩ đang chọc ghẹo mình. Mà cô bé này đâu phải là người dễ bị ăn hiếp, vì vậy nhanh chóng đáp trả liền.
“Vậy dì Lý! Dì có biết Ba Đa Già không? Phùng Thư Nhân vừa cười to lên vừa nháy mắt hỏi.
“Dì cũng không rõ lắm.” Lý Vân Vân vừa lắc đầu vừa nói.
“Vậy Thiên Hải Cánh thì dì có biết không?”
“Không biết luôn…”
“Vậy dì biết Đào Cốc Lý Hương chứ?”
“Cũng không biết luôn…”
“Này, có phải cháu lén nhìn máy tính của chú không?” Nhìn màn hỏi đáp của hai người, Cổ Dục gãi đầu suy nghĩ sao dường như cảm thấy có chút quen quen?
“Chú đừng nói bậy nha! Đây là do cháu nghe những người bạn trong phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện nên lên mạng kiểm tra thông tin một chút.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân liếc Cổ Dục một cái, sau đó quay lại nhìn Lý Vân Vân khuôn mặt giờ đây đã đỏ bừng.
Lý do mà cô tra những cái tên này là do bên trong phòng chat Live có không ít người nói nàng giống những người đó. Tuy nhiên sau khi tra xong nàng phát hiện rõ ràng cô so với những người kia xinh đẹp hơn nhiều mà, điều này chứng tỏ những người kia nói bậy rồi.
Nhưng mà nếu như trong máy tính của Cổ Dục có lưu những cô diễn viên này thì điều đó có phải chứng tỏ Cổ Dục cũng có những sở thích này?
Trong lòng mặc dù đang loạn lên nhưng cô bé vẫn quay lại hỏi Lý Vân Vân.
“Dì có thấy Thâm Điền Vĩnh đẹp không?”
“Dì chưa nghe tên người này…”
“Vậy Tân Viên Kết Y dì biết chứ?”
“Ủa? Cô ấy cũng đổi sang làm cái này sao?”
Lời nói vừa dứt, Lý Vân Vân phát hiện ra mình đã lỡ lời vì thế lập tức lấy tay che miệng lại. Sau đó ngại ngùng nở nụ cười vội vã quay người chạy xuống nhà dưới. Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân nhìn cô với con mắt khinh thường.
Bây giờ cũng không phải thời cổ đại, phụ nữ bây giờ đã có cái nghĩ thoáng hơn về những loại tin tức như thế này. Đang là thời đại internet nếu nói như họ chưa xem qua thì Phùng Thư Nhân còn tin chứ nói là chưa nghe tới danh tính thì cô bé này không tin.
“Chú nhìn đi! Không phải có mình cháu biết mà ai cũng biết những người này nha.” Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân quay lại nhìn Cổ Dục cười nói.
“À! Ha ha, được rồi! Chú cũng đâu có nói chỉ mình cháu biết đâu? Thôi, quyết định tên của mày là giáo sư Thương nha.” Nhìn Phùng Thư Nhân đang tức giận Cổ Dục cười phá lên xoa đầu cô bé. Sau đó quay lại nhìn chú hamster trên bàn quyết định tên gọi cho nó luôn.
“Ài…” Nhìn dáng vẻ quyết tâm đặt tên này cho chú hamster của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân chỉ biết thở dài nhìn chú hamster. Cô bé cảm thấy những cái tên như Điểm Điểm, Hoa Hoa, Ban Ban đâu có cái gì là khó nghe, rõ ràng là dễ thương muốn chết mà…
Cho dù thế nào thì hôm nay nhà Cổ Dục cũng đã có thêm một thành viên mới rồi, thật tuyệt vời.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cổ Dục tiễn Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân về rồi mình cũng trở về phòng chơi một lát sau đó đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Người ta thường nói đi ngủ sớm sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, hiện tại cơ thể của hắn cũng được coi là cực kì khỏe mạnh.
Chẳng mấy chốc đã tới sáng, tính ra đêm qua cũng không có xảy ra chuyện gì nữa. Bởi vì hôm qua Cổ Dục đã đi ra ngoài làm công chuyện rồi, cho nên hôm nay hắn chỉ muốn ở nhà. Buổi sáng hắn đi câu cá trước, xong rồi hắn mới đi ăn sáng. Sau khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân tới, hắn lại ra ghế salon nằm chơi game animal crossing.
Animal crossing là một trò chơi sử dụng máy chơi game cầm tay PSP đang nổi tiếng dạo gần đây.
Thực tế rất khó giải thích loại trò chơi này vì càng giải thích càng dễ nổi cáu. Cái trò chơi này đã ra được nhiều năm nhưng cũng không nổi lắm, mãi cho đến năm nay đột nhiên lại bùng nổ dữ dội. Cả thế giới số người chơi nó đã đạt đến con số chục triệu.
Phải biết được rằng số trò chơi mà lượng người tham gia đạt tới chục triệu là con số rất cao trong giới game hiện nay.
Trò chơi nổi nhất ngày trước đó là game PUBG cũng chỉ đạt mức 3 triệu mà thôi, mà trò chơi này muốn chơi cũng rất dễ dàng chỉ cần có máy tính hoặc ra tiệm net cũng có thể chơi được.
Còn game Animal crossing này thì khác, là trò chơi độc quyền trên máy chơi game cầm tay PSP. Nếu muốn chơi trò chơi này thì buộc phải mua một cái máy chơi game cầm tay. Tức là muốn chơi nó thì trong tay phải tiêu tốn ít nhất là mấy ngàn tệ, đúng là khiến cho người ta chắt lưỡi hít hà một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận