Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 168. Một chút xúc động.

Chương 168. Một chút xúc động.
Chương 168: Một chút xúc động.
"Chú, cháu muốn xuống!"
"Xuống đây nào!"
"Ha ha ha ha ha…"
Sau khi Cổ Tú Tú từ trên cầu trượt trượt xuống. Cổ Dục bắt lấy cô bé không để cô rơi xuống nước, sau đó lại đưa cô bé xoay quanh một vòng rồi mới bỏ vào trong nước. Người xuống tiếp theo là Lưu Phi Phi, lúc này, tiếng cười nói của hai đứa trẻ đồng thanh vang lên. Cổ Dục lại một lần nữa đưa cô bé dạo quanh một vòng rồi bỏ vào trong nước.
Tiếp đó chính là Phùng Thư Nhân, dù sao Phùng Thư Nhân cũng là một thiếu nữ trưởng thành. Hơn nữa, Cổ Dục cũng không quá mức thân thiết nên chỉ lôi kéo cánh tay của cô rồi đem cô từ trong nước kéo ra ngoài.
“Đám trẻ đang chơi rất vui vẻ.” Nhìn bên kia thấy tiếng cười nói của Cổ Dục cùng 3 đứa trẻ, bên này Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng bơi đến bên bờ, nằm ngay cạnh để ngắm nhìn cảnh tượng này.
"Đúng vậy, chơi rất vui vẻ.” Nghe Lâm Lôi nói vậy, Lý Vân Vân lúc này cũng lên tiếng, nhưng gương mặt lại lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
“Sao vậy? Đang nghĩ về đàn ông à?” Nhìn Lý Vân Vân dường như không được nhiệt tình cho lắm, Lâm Lôi đụng cô một cái rồi trêu chọc cô.
Nhìn Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân bình thường đều mang bộ dạng nghiêm túc, nhưng thật ra họ còn rất trẻ. Lâm Lôi năm nay chỉ có 23 tuổi, khi cô 16 tuổi bị cha mình bán cho cha của Phùng Thư Nhân về làm vợ ông ấy. Đã bảy năm trôi qua, cô cũng chỉ mới 23 tuổi mà thôi.
Dù Lý Vân Vân đã được gả đi rất nhiều lần nhưng cũng không lớn hơn. Thực ra, Lý Vân Vân cũng chỉ mới có 24 tuổi thôi.
Lúc bình thường hai người ở trong thôn đều cố ý lộ ra vẻ cứng nhắc, bởi vì chỉ có bộ dạng này mới có thể khiến người khác bớt khua môi múa mép. Để những kẻ đầu đường xó chợ ở trong thôn không dám tới tìm các cô gây phiền phức, bởi vì nếu đùa giỡn thì sẽ xảy ra chuyện, cảnh sát chắc chắn sẽ không tha.
Bình thường ở trong thôn các cô lúc nào cũng trang bị một lớp vỏ cứng bên ngoài, khi rời thôn thì các cô ấy mới có thể lộ ra một chút cảm xúc chân thật của mình.
"Đừng nói nhảm! Chị chỉ đang suy nghĩ về cha của Phi Phi, cũng không biết nếu như hắn còn sống thì một nhà ba người bọn chị có thể vui vẻ như bây giờ hay không.” Nhẹ nhàng vẩy tay một cái, Lý Vân Vân với gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ vừa cười vừa nói.
“Dừng! Còn không phải đang suy nghĩ về đàn ông sao? Ha ha, chị cũng không tệ lắm nhỉ! Ít nhất ông ấy còn lưu lại cho chị một chút ấn tượng, không giống như em đến bây giờ hình dáng ông ta ra sao em còn không nhớ nữa là." Bám lấy cằm của mình, Lâm Lôi thở dài một cái rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh cô liền khựng lại. Dù sao cũng đã bảy năm trôi qua, cô đã sớm đem kí ức về người kia quên sạch rồi, huống chi hai người họ cũng chưa từng thân mật?
"Thôi không nói về em nữa, nói về chị đi. Chị thử nghĩ xem, cứ coi như ông ấy còn sống thì liệu hôm nay ông ấy có cho Phi Phi làm bữa ăn ngon hay dẫn đi chơi không. Chắc chắn là không thể rồi!” Cười híp mắt nhìn Lý Vân Vân, Lâm Lôi nói với giọng nghiêm túc.
“Nói cũng đúng! Không biết sau này ai sẽ may mắn gả cho một người đàn ông tốt như Cổ Dục nhỉ.” Lý Vân Vân khẽ mỉm cười, cô cũng nhìn về phía Lâm Lôi. Họ đương nhiên cũng biết là Cổ Dục tốt, không biết sau này ai sẽ là người may mắn lấy được người đàn ông này nữa?
"Em cũng định qua vài năm nữa gả Thư Nhân cho chú ấy, nhưng mà hiện tại con bé mới 17 tuổi, phải đợi đến năm 22 tuổi mới gả đi được. Còn đến 5 năm nữa, không biết Cổ Dục có đợi đến lúc đó được không nữa." Nhận ra sự phiền muộn của Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng nhẹ giọng nói.
“Vậy còn gả Thư Nhân thế nào được nữa, đi qua đó thôi. Giúp Thư Nhân chiếm một chân trước.” Khi cô vừa mới nói xong, Lý Vân Vân lập tức cười trêu cô.
“Hừ! còn nói em sao, không phải chị gả đi thì tốt hơn sao? Phi Phi ít ra còn có thêm một người cha nhỏ.” Nghe Lý Vân Vân nói như vậy, Lâm Lôi không nhịn được bèn té nước lên người cô, đồng thời phản kích nói.
“Chị không được, chị đã gả cho người khác rồi…”
“Chị nói cứ như là em chưa từng được gả qua vậy. ”
“Đương nhiên là không giống, em không có động phòng, cũng chưa có giấy đăng ký kết hôn. Chị còn biết ngày động phòng, cha của Phùng Thư Nhân phải đi ra ngoài, hiện tại em vẫn là còn zin đúng không!” Quay về phía Lâm Lôi, Lý Vân Vân nháy đôi lông mày nói.
“Này! Đừng để em vạch trần chị, chị không phải cũng như vậy sao? Liếc mắt khinh bỉ nhìn Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng cười nói. Cả thôn ai ai cũng biết, cha của Lưu Phi Phi sau khi có Lưu Phi Phi thì phải đi ra ngoài làm ăn. Do đó mà không may bị thương ở chỗ đó, chính bởi vì vậy cho nên mới ly hôn, tiếp đó mới cưới Lý Vân Vân.
Còn nói mình giống như lão tài xế, kỳ thực còn không phải giống như em sao?
“Em! Phốc...... Ha ha”
“Ha ha......”
Lâm Lôi sau khi nói xong, Lý Vân Vân không khỏi trừng mắt về phía Lâm Lôi. Nhưng chỉ mấy giây sau đó đã nhịn không được mà bật cười, Lâm Lôi cũng cười theo. Rời khỏi thôn các cô thật sự cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác như vậy thật là quá tuyệt vời....
Rất nhanh, bọn họ đã ở đây chơi tới trưa. Giữa trưa ăn cơm xong, buổi chiều mấy người họ cũng không tiếp tục ở lại nơi này nữa. Dù sao cùng Cổ Dục ở lại đây cũng không có gì thú vị, không bằng đi chỗ khác chơi tiếp.
Thế là sau khi Cổ Dục đặt chỗ xong, lại dẫn một đám con gái đi đến rạp chiếu phim.
Ở nơi đó cùng với Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi xem một bộ phim hoạt hình điện ảnh. Gần đây chất lượng phim hoạt hình điện ảnh của quốc gia càng ngày càng tiến bộ, kỳ thực loại phim hoạt hình thế này không chỉ trẻ con có thể xem, mà người lớn cũng có thể. Cổ Dục ngồi ở giữa, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ngồi ở hai bên, tiếp đó chính là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân. Ngược lại thì Phùng Thư Nhân bị đẩy ra phía ngoài cùng, khi nhìn về phía mấy người họ, cô luôn có một loại cảm giác lạ lẫm.
Cô cảm thấy Cổ Dục và mọi người bên cạnh mình, trông họ giống như người một nhà vậy!
Kì thực ý nghĩ này rất nhanh bị cô quăng ra phía sau. Thật sự, nếu nói Cổ Dục có hai đứa con gái thì còn có khả năng nhưng tại sao lại có thêm hai người vợ được cơ chứ?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên, cô liền có chút thẫn thờ. Bởi vì hầu như bây giờ những người có tiền thì dù có nhiều vợ cũng đâu có gì lạ.
“Vậy mình thì sao?” Bám lấy cằm của mình rồi lại nhìn màn hình chiếu phim trước mặt, Phùng Thư Nhân trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ý nghĩ này chưa duy trì được bao lâu thì bộ phim cũng đã đến hồi kết.
Sau khi bộ phim hoạt hình kết thúc, Cổ Dục lại dẫn các cô đi xuống lầu, vào khu giải trí để chơi.
Khi Cổ Dục còn nhỏ, quả thực vẫn có những khu vui chơi giải trí thế này. Lúc trước quán Net muốn chơi cần phải có chứng minh thư, muốn chơi game thì chỉ có thể đến khu vui chơi giải trí thế này để chơi.
Nhưng chẳng hiểu sao mấy năm nay lại không thấy những khu vui chơi như thế này nữa, mà bản thân hắn cũng không còn hứng thú gì với nó nữa.
Nhưng mà bây giờ lại cùng các cô chơi đùa vẫn cảm thấy rất vui. Họ cùng nhau chơi bắn súng, chơi đua xe và còn có gắp thú bông, chơi tới nỗi quên cả trời đất.
Có điều là máy gắp thú bông này chủ yếu không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào vận may. Nó sẽ cho ta một chút may mắn để ta gắp được thú bông, chỉ cần cánh tay máy không buông ra thì có thể gắp được thú bông. So với máy gắp thú bông thì Cổ Dục thấy những trò như quăng dây bắt trâu, ném vòng, hay chơi vòng quay may mắn còn hứng thú hơn, bởi vì năng lực phản ứng của hắn cực kỳ tốt.
Cứ như vậy, bọn người Cổ Dục từ phòng giải trí rời đi. Mặc dù anh chỉ bỏ ra bốn, năm trăm tệ, nhưng mỗi người trong tay đều ôm khá nhiều búp bê lớn, quả thật cũng có lời đấy chứ!
Dịch: Thư Đỗ
Bạn cần đăng nhập để bình luận