Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 259. Vấn đề âm nhạc

Chương 259. Vấn đề âm nhạc
Chương 259: Vấn đề âm nhạc
“Hô… Vẫn là chỗ này của chú là thoải mái…nóng nực thật.” Phùng Thư Nhân lúc này hoàn toàn không có một tia thục nữ, sau khi đi vào phòng khách nhà Cổ Dục, cô nhóc trực tiếp nằm xuống ghế sô pha, dáng vẻ như vừa mới thoát nạn.
Mà nhìn dáng vẻ của cô, Cổ Dục không khỏi mỉm cười.
“Chúng ta ở đây chính là nơi cực bắc của Trung Quốc, cũng là nơi mát mẻ nhất toàn Trung Quốc. Cháu ở đây còn than nóng như vậy, nếu là đi phương nam còn sống được hay không hả?” Nhìn vẻ mặt như nóng sắp chết của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục không khỏi buồn cười nói.
“Cháu cũng không có đi vào nam, là do cháu livestream. Mà livestream ở quê của cháu thôi, đi vào phương nam làm cái gì chứ?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân làm ra bộ mặt nghiêm túc nói.
“Chậc, chậc… Đợi khi nơi này vào mùa đông, chú định dẫn mọi người đi qua Indonesia chơi một vòng, sẵn tránh đông luôn. Cháu không muốn đi sao? Vậy cháu ở lại giữ nhà nha!”
“Ai nha, người ta nói đùa mà! Khi nào chúng ta đi?" Vừa nghe Cổ Dục nói muốn dẫn các cô đi Indonesia chơi, Phùng Tiếu Tiếu lập tức ngồi bật dậy. Sau đó cười hì hì nói.
Nhìn xem dáng vẻ vui vẻ của cô nhóc này. Quả nhiên, từ xưa đến nay chân tình luôn không được lòng người, chỉ có giả ý mới lòng người lay động nha. Nhưng mà hắn nói lời này cũng không phải là nói đùa.
Hắn thực sự đã chuẩn bị mùa đông sẽ đi ra ngoài.
Con người có tiền, ngoài việc chi tiêu, nhu cầu tinh thần cũng rất quan trọng. Bởi vì vậy du lịch mới bùng nổ và phát triển như bây giờ.
Nhưng mà Cổ Dục không muốn đi nước ngoài, châu u bên kia cần phải ngồi máy bay quá lâu. Tuy rằng hắn có thể mua vé hạng nhất, nhưng như vậy lại quá mệt mỏi, thật sự không cần thiết.
Mà hoàn cảnh Đông Nam Á bên kia thì quá kém, tuy rằng cũng có vài người nguyện ý đi Thái Lan du lịch, thế nhưng Cổ Dục lại không muốn đến nơi quân phiệt hỗn chiến như vậy. Hơn nữa, dân chúng địa phương cũng không hoan nghênh du khách nước ngoài.
Chủ yếu nhất là Cổ Dục là người có tiền, nếu mà những người kia, hay là dám quân phiệt gì đó biết hắn là người có tài sản hơn trăm triệu. Làm sao có thể chắc chắn bọn hắn sẽ không có ý đồ xấu?
Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, vẫn là ở quốc gia tương đối tốt một chút du lịch thì ổn hơn.
Mà bên Indonesia, bất kể là xuân, hạ, thu. Ba mùa này kỳ thực đều không thích hợp để người ta đi chơi, bởi vì quá nóng. Cũng chỉ có mùa đông là thích hợp nhất để đi chơi.
“Còn phải đợi đến mùa đông nha.” Cổ Dục đáp.
“Ừm! Mùa đông cũng đúng, bằng không bên đó sẽ nóng lắm.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Phùng Thư Nhân cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập hy vọng nói.
"Tích Tích…”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi xe từ ngoài cửa nhà Cổ Dục truyền tới, khi Cổ Dục đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện người tới không phải là ai xa lạ. Chính là Lương Tuyết và Triệu Hàn lần trước đã tới đây chơi.
Hai người bọn họ lại đến, Cổ Dục cũng không bất ngờ. Bởi vì trước đó Lương Tuyết cũng đã gọi điện thoại cho hắn, nói hai ngày nữa sẽ tới gặp mặt. chẳng qua là không xác định được thời gian cụ thể mà thôi. Dù sao Cổ Dục cả ngày đều ở nhà, nên hắn nói với cô ấy nếu muốn tới lúc nào thì cứ trực tiếp tới.
“Vào đi!” Nhìn hai người có chút mong chờ nhìn hắn, Cổ Dục cũng đi ra mở cửa lớn rồi cười vui vẻ nói.
Sau khi xe của hai cô dừng lại ở trong sân nhà của Cổ Dục, lúc này hay người cũng cùng nhau bước xuống xe. So với Lương Tuyết chỉ gật đầu chào hỏi thì Triệu Hàn nhiệt tình hơn nhiều, cô ấy lập tức nhào tới.
Nhìn cô gái có huyết thống Trung Quốc này, Cổ Dục cảm thấy cô ấy càng giống như một cô gái người Nga hơn. Tính cách rõ ràng là vô cùng nhiệt tình, điều này cũng làm cho Cổ Dục không biết nên phải làm sao.
“Cổ Dục! Tôi nhớ anh muốn chết nha!”
“Ặc!” Nhìn Triệu Hàn ôm chặt lấy mình, Cổ Dục nhìn thoáng qua Lương Tuyết, hiện tại hắn muốn làm sao bây giờ? Cũng ôm đáp trả? Hay là làm sao đây?
“Được rồi! Trời nóng như vậy còn không cảm thấy nóng sao?” Tuy nhiên còn chưa đợi Lương Tuyết giải vây cho Cổ Dục, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh đã lên tiếng nói, sắc mặt rõ ràng là có chút không vui.
Phùng Thư Nhân đương nhiên cũng biết chuyện Lương Tuyết muốn tới tìm Cổ Dục. Nhưng mà cô không tin lời Lương Tuyết nói là tới đây chỉ vì nhờ Cổ Dục viết ca khúc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn. Ặc! Được rồi, thật ra là giác quan thứ sáu của các cô gái. Giác quan thứ sáu của cô ấy đang nói cho cô ấy biết, mục đích của hai người phụ nữ này tuyệt đối không thuần khiết như những gì cô ấy nói.
Nhất là Lương Tuyết, cô gái này khiến cho cô cảm thấy rất áp lực.
Phải biết rằng, vị này chính là chị đại trong giới livestream ca hát, nhảy múa ở trong nước. Mà bản thân Phùng Thư Nhân… cũng xem như là chị cả trong việc livestream ngoài trời nha. Có thể xem như họ là kẻ tám lạng người nửa cân.
Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Triệu Hàn cũng buông tay Cổ Dục ra. Sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Phùng Thư Nhân. Mà Phùng Thư Nhân nhìn Triệu Hàn, cô không khỏi lại có một chút nghẹn khí. Tuổi cô còn nhỏ cho nên điểm ấy không được tốt, không có nảy nở như thế!
“Cổ tiên sinh, lần này còn phải làm phiền anh.” Mà lúc này Lương Tuyết cũng đi tới, cúi người về phía Cổ Dục, sau đó nói một câu khách khí.
“Không sao đâu! Bài hát là dành cho cô, giúp cô chỉnh sửa một chút cũng không quá quan trọng.” Bài hát cũng đã đưa, Cổ Dục cũng không quan tâm mấy chuyện nhỏ này, dù sao thì tiễn Phật cũng nên tiễn đến Tây phương, Cổ Dục vừa cười vừa đáp lời cô.
“Woa! Cổ Dục, anh lại mua xe mới sao? Đây có phải là Mercedes Big G phải không? Đây có phải là Cullinan không? Wow, wow!” Thấy Cổ Dục đã đồng ý, lúc này Triệu Hàn ở bên cạnh cũng đã chú ý tới mấy chiếc xe ở trong sân. Lần trước khi cô tới đây, chỉ có duy nhất một chiếc Ford F150. Kết quả bây giờ thì chiếc xe này lại trở thành chiếc xe rẻ nhất trong đám, nhìn thấy mấy chiếc xe này hai mắt cô lập tức lóe sáng.
“Hừm! Đồ hiếm thấy còn nhiều, có nhiều chuyện các cô còn không biết đâu.” Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Hàn, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh khẽ bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ nói.
“Ồ? Tôi rời đây mới một đoạn thời gian, ở đây có chuyện gì xảy ra sao?” Vừa nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Triệu Hàn vẻ mặt hưng phấn nghênh đón, sau đó tò mò hỏi.
Nhìn ánh mắt lóe lên hào quang tò mò của Triệu Hàn, Phùng Thư Nhân có chút thỏa mãn.
Trẻ con chính là trẻ con, tuy rằng Phùng Thư Nhân trưởng thành rất sớm. Nhưng so với Triệu Hàn, Lương Tuyết lăn lộn mấy năm trong xã hội thì vẫn còn rất non nớt. Vì thế cô nhóc bèn đem chuyện xảy ra gần đây nói một chút, ví dụ như hoa Cổ Dục trồng chính là độc nhất vô nhị.
Chữ hắn viết ra, thậm chí hội trưởng hiệp hội thư họa Trung Quốc cũng phải bỏ ra 500 ngàn tệ để mua.
Hắn trồng trà, vài ngày trước mới bán được mấy chục triệu tệ, vân vân và mây mây.
Nghe Phùng Thư Nhân kể lại, Triệu Hàn ở bên cạnh không khỏi hô to kêu nhỏ, mà vẻ mặt của Lương Tuyết cũng khiếp sợ nhìn về phía Cổ Dục.
Vốn cô cho rằng Cổ Dục mà mình đã hiểu về Cổ Dục rồi, dù sao đối với cô thì Cổ Dục cũng đã quá thần. Nhưng bây giờ, có lẽ đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
“Được rồi! Đừng nghe cô bé thổi phòng, nào có thần kỳ như vậy chứ. Đi vào nhà rồi nói chuyện, tôi muốn nghe cô nói một chút.” Nhìn dáng vẻ Phùng Thư Nhân càng nói càng hưng phấn, Cổ Dục không khỏi mỉm cười đặt lên đầu Phùng Thư Nhân xoa xoa. Tiếp đó thì nói với Lương Tuyết cùng Triệu Hàn, sau đó dẫn theo hai người đi vào trong nhà, bọn họ sẽ ở đây chém gió một lúc, đợi một hồi rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Nhà Cổ Dục trước giờ không có lưu khách lại, bởi vì như vậy sẽ làm chậm trễ việc câu cá của hắn. Mà buổi trưa lúc ăn cơm, có lẽ sẽ lại cùng Triệu Hàn uống rượu, buổi chiều e là cũng không có thời gian. Cho nên chỉ có thể nhân lúc này làm chuyện chính sự cho xong rồi lại tính tiếp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận