Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 148. Rượu thuốc

Chương 148. Rượu thuốc
Chương 148: Rượu thuốc
“Nói bậy, nấu canh gì chứ? Nhân sâm có tính dược lớn như thế mà để nấu canh, ăn xong rồi lão già như tôi làm sao có thể chịu nổi đây?" Ông cụ Tống nghe được Cổ Dục nói vậy, ông cụ ngồi một bên lập tức cười ha ha nói.
Quả thật là có món Nhân sâm hầm gà, nhưng vấn đề ở chỗ những Nhân sâm đó cơ bản là được trồng nhân tạo, dược tính rất kém cỏi. Hơn nữa cũng không dám dùng Nhân sâm quá lâu năm, thông thường là 5 năm tuổi trở xuống, hầu hết sẽ không dùng Nhân sâm trên 5 năm tuổi.
Đến nỗi dùng nhân sâm để ngâm nước, việc đó còn lợi hại hơn so với nấu canh nữa. Nếu như làm như vậy thật thì đúng là không muốn sống nữa rồi.
Cổ Dục suy tư một chút về dược hiệu của Nhân sâm, hắn không khỏi nở nụ cười. Được rồi! Hắn đúng là rơi vào ngõ cụt, trước đó hắn còn nghĩ để hầm gà hoặc ngâm nước uống…
“Nhân sâm! Nhất là Nhân sâm tự nhiên có phẩm chất tốt như thế của cậu, lựa chọn tốt nhất là phơi khô, sau đó cất giữ lại. Lỡ như sau này có việc gì ngoài ý muốn thì thứ này có thể dùng để cứu mạng. Còn tôi thì chuẩn bị lấy cây này về để ngâm rượu đấy.”
Nhìn thấy Cổ Dục đã hiểu rõ, ông cụ Tống mỉm cười, tiếp đó dùng vẻ mặt đắc ý nói.
“Ngâm rượu sao?” Tuy nhiên sau khi Cổ Dục nghe ông ấy nói vậy, hai mắt của hắn lập tức phát sáng.
Ngâm rượu, chuyện này có thể được nè. Mặc dù Cổ Dục không thích uống rượu lắm, nhưng những cây Nhân sâm này giữ lại để dành thì cũng đã có. Còn đem đi phơi nắng thì không cần, bởi vì hắn muốn dùng tươi.
Thế nhưng nếu thật sự để làm đồ ăn thì không có ai chịu được, còn ngâm rượu cũng là một sự lựa chọn tốt. Mà để ngâm rượu thì đương nhiên là không thể chỉ ngâm Nhân sâm rồi, lần này Cổ Dục còn hái không ít những loại dược liệu kh. Là một bậc thầy đông y, gần như ngay lập tức trong đầu hắn đã nhớ đến khá nhiều phương thức để ngâm rượu.
“Có thể dùng cái này!” Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu và ghi nhớ kỹ.
Vào giữa trưa, hiếm khi nhà của Cổ Dục lại có nhiều người ngồi ở đây cùng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lâm Lôi và Lý Vân Vân tiếp tục đi làm việc ở ngư trường, mà Phùng Thư Nhân cũng đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi đến cửa thôn. Hôm nay là chủ nhật, chiều nay các cô bé còn phải tới trường học nội trú để ngày mai có thể đi học.
Nhưng may là cũng sắp nghỉ rồi.
Sau khi nhóm Phùng Thư Nhân rời đi, ông cụ Tống và Tống Mính cũng phải trở về. Mặc dù ông cụ Tống hơi lưu luyến không muốn về, nhưng ông không thể ở nhà Cổ Dục qua đêm được, đúng không?
Tuy nhiên trước khi đi ra ngoài, Cổ Dục đưa cho cụ Tống một phần ba, có khoảng 1kg lá trà mà ông cụ đã tự xào. Bản thân Cổ Dục uống không nhiều, cho nên có thể đưa cho ông cụ Tống một chút.
Đối với việc này thì ông cụ Tống không từ chối.
Sau khi mọi người đi hết, Cổ Dục cũng hỏi Lý Vân Vân và Lâm Lôi một chút xem trong thôn có chỗ nào chưng cất rượu hay không. Nhưng Lý Vân Vân và Lâm Lôi đều là quả phụ, trong nhà cũng không có một người đàn ông. Các cô biết rằng có nhà máy rượu gần đây nhưng lại không rõ ràng là nó ở đâu. Việc này còn phải hỏi ông hai của Cổ Dục.
Thế là vào buổi tối, Cổ Dục đi đến nhà ông hai của hắn một chuyến.
“Ài, Tiểu Dục tới rồi!” Nhìn Cổ Dục đến đây, bà hai của của hắn liền vui vẻ kêu lên. Chú ba, Dì ba và ông hai của Cổ Dục cũng đều ló mặt ra khỏi phòng, nhất là chú ba và dì ba. Ánh mắt của họ nhìn về phía Cổ Dục bây giờ như là phân vân.
Bởi vì điều gì? Còn không phải vì việc Lâm Lôi và Lý Vân Vân đi làm ở nhà Cổ Dục sao?
Ngay từ đầu Cổ Dục tìm chính là bọn họ, nhưng vì họ đã đồng ý nuôi gà trong nhà máy ở thôn bên cạnh trước. Cho nên sau đó đã đề cử cho Lý Vân Vân và Lâm Lôi công việc này.
Kết quả là làm trong nhà máy nuôi gà kia vừa bận rộn vừa mệt mỏi, bốn giờ hơn mỗi sáng đều phải dậy đi làm, một tháng chỉ có hơn 3,000 tệ.
Nếu như chỉ có chú ba của Cổ Dục thì đoán là không có gì. Đàn ông, vì mặt mũi nên có thể gánh vác được. Nhưng dì ba của hắn không bất mãn chuyện gì hết thì mới là lạ.
Nhưng mà Cổ Dục coi như không thấy những sự bất mãn này, hắn không thể lật lọng được. Chưa kể Lý Vân Vân và Lâm Lôi làm còn tốt như vậy thì Cổ Dục càng không thể.
Cho nên Cổ Dục không nhìn ánh mắt của dì ba, hắn đi vào phòng trong trực tiếp tìm ông hai và ngồi đối diện với ông ở trên đầu giường gần lò sưởi.
“Ông Hai! Cháu hỏi ông chuyện này, thôn của chúng ta có nơi chưng cất rượu không ạ?” Cổ Dục nói chuyện vài câu đơn giản, hắn cũng không có tiếp tục khách sáo mà trực tiếp thể hiện ý đồ đến.
“Đúng là có một cái xưởng nấu rượu. Ông chủ của xưởng là lão già Cổ Dược mua lại, nhưng mà mấy năm trước ông ấy đã mất. Hiện tại ông cũng không biết là ai đang phụ trách xưởng này.” nghe Cổ Dục nói vậy, ông Hai cũng cố gắng nhớ lại rồi nói một cách không chắc lắm.
“Có lẽ là Cổ Tuyền đang phụ trách hay sao đó, sao vậy? Tiểu Dục muốn mua một ít rượu hả?” Nghe Cổ Dục và ông Hai nói chuyện, lúc này chú Ba lập tức mở miệng nói.
“Vâng! Cháu chuẩn bị ngâm chút rượu nên muốn mua một ít. Hai hôm trước cháu đã lên núi đào một chút thảo dược rồi.” Cổ Dục mỉm cười với chú Ba rồi hời hợt nói.
“Ừm, cái này cũng được! Rượu của nhà cậu ta vẫn là rất chính gốc.” Nghe Cổ Dục nói thế, chú ba của cũng giới thiệu cho hắn cái người tên Cổ Tuyền kia.
Người tên Cổ Tuyền này cùng lứa với chú ba của Cổ Dục, quan hệ còn khá tốt. Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhất là nhà ông ta kinh doanh xưởng chưng cất rượu nên làm sao có thể trở mặt với người trong thôn. Do đó mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.
Tính ra thời gian nhà ông ấy chưng cất rượu cũng đã làm mấy chục năm, xem như là một trong những người dân có gốc rễ sâu nhất ở trong thôn Cổ gia. Trong thời điểm quan nội, nhà họ chính là chưng cất rượu, tương truyền rằng họ đã có tay nghề trăm năm nhưng mà có thật hay không thì không ai biết.
Tuy nhiên rượu nhà họ đúng là không tệ, hoàn toàn chưng cất là thuần lương thực. Tết mấy năm gần đây các thôn lân cận đều đến nhà ông ấy để mua rượu.
Tuy nhiên bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để mua rượu bởi vì đây là rượu lương thực. Nên trước tiên phải có lương thực thì mới chưng cất rượu được, mà giá cả của lương thực thì rẻ nhất chính là vào mùa thu. Nhất là tỉnh Hắc Long Giang, đây là tỉnh sản xuất lương thực đứng đầu cả nước, cho nên lúc đó giá cả chính là rẻ nhất.
“Xưởng rượu của họ không trữ rượu sao ạ?” Nghe chú ba nói thế, Cổ Dục hơi nghi hoặc hỏi. Mà nghe Cổ Dục nói vậy, chú ba của anh cũng do dự một chút.
“Có thì chắc là có đấy, tuy nhiên có lẽ sẽ hơi đắt đó.”
Xưởng rượu bình thường đều sẽ có để dành một chút rượu ngon lâu năm. Dù sao chính họ cũng phải uống, cho nên rượu gì ngon, rượu gì không ngon thì họ nếm một ngụm đã biết.
Rượu ngon thì chính họ cũng giữ lại một phần để dành uống từ từ, hoặc cũng có thể làm quà tặng. Nếu như người khác muốn mua thì cũng có thể bán, thế nhưng giá cả chắc chắn không giống nhau.
“Những thứ này không quan trọng, chỉ cần rượu ngon là được. Vậy ngày mai chú ba đi với cháu một chuyến nhé!” Cổ Dục nghe chú ba của hắn nói vậy nên cũng vui vẻ nói.
“Ngày mai chú phải ấp gà con nên không thể đi, chú cho cháu biết địa chỉ là được rồi. Cậu ấy biết cháu là cháu của chú chắc chắn sẽ không lừa bịp cháu đâu.” Nghe Cổ Dục nói thế, chú ba của anh không khỏi nở một nụ cười thật thà, tiếp đó quay về phía Cổ Dục nói.
Dịch: Yanki
Bạn cần đăng nhập để bình luận