Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 239. Bổ sung nhà để xe

Chương 239. Bổ sung nhà để xe
Chương 239: Bổ sung nhà để xe
Đã từng có một tên con cháu đời thứ ba của một gia đình giàu có, tên đó thấy cuộc sống của mình rất tẻ nhạt bởi vì gã ta không biết mình nên làm cái gì. Từ lúc sinh ra gã ta đã có được rất nhiều tiền, số tiền mà mấy đời, mấy chục đời hay mấy trăm đời người khác kiếm cũng không được.
Thế là lúc gã trưởng thành, gã mới hỏi cha của mình là bây giờ gã nên làm gì, cha của gã bảo gã nên đi học vẽ, thế nhưng gã ta lại không thích vẽ. Sau đó gã lại đi hỏi chú của gã, chú bảo là gã có thể đi sưu tầm những loại sách cổ. Thế nhưng gã cũng không thích việc đó.
Sau đó, dưới sự bất lực của cha và chú hắn, hai người họ đều mặc kệ gã ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần gã không nằm lì ở nhà là được. Cho dù gã ta ra ngoài làm việc mà phải bồi thường tiền thì cũng là việc không đáng để ý tới. Thế là gã lập tức quay một bộ phim tài liệu gọi là "Sinh ra đã có tiền" cũng có tên gọi khác là "Thiên Sinh Phú Túc" ( tên gốc bộ phim là Born Rich)
Qua bộ phim tài liệu này, người xem biết được cuộc sống của người có tiền vừa sung sướng mà cũng vừa mệt mỏi.
Thế nhưng giáo dưỡng của những gia tộc giàu có đúng là không tệ lắm. Họ có tiền nhưng cũng không nằm không rảnh rỗi một chỗ, trái lại họ đi tìm một chút sở thích riêng cho bản thân mình.
Trước đó thật ra Cổ Dục cũng không thích xe cho lắm. Tại vì hắn mua không được nên hắn làm gì có cái sở thích cao sang như thế.
Nhưng bây giờ, khi thấy được nhiều xe như vậy, hắn chỉ muốn nói là… thật thơm….
Bỗng nhiên, hắn kích động muốn mua thêm mấy chiếc xe nữa.
Chẳng qua nếu như là người bình thường kích động như vậy thì phần lớn họ đều sẽ kìm nén lại. Dù sao thì mấy cái xe này giá cũng không hề rẻ, nhưng đối với Cổ Dục mà nó. Nếu đã suy nghĩ muốn mua, vậy thì cứ mua thôi.
"Chiếc xe kia tôi muốn mua, lấy thêm cho tôi chiếc Rolls Royce Cullinan luôn. Ừm, lấy thêm chiếc Lamborghini URUS kia nữa."
Nhìn mấy chiếc xe trước mặt, Cổ Dục trực tiếp gọi tên bốn chiếc xe mà mình muốn ra.
Nghe Cổ Dục nói xong, Trịnh Hưng với Khổng Hạo Văn đều có cảm giác ngu người.
Trịnh Hưng có chút nghi ngờ Cổ Dục thật sự có nhiều tiền như vậy hay không. Mà Khổng Hạo Văn thì có chút bất ngờ, Cổ Dục mua nhiều xe như vậy để làm gì?
"Cậu mua nhiều xe như vậy để làm gì?" Quan hệ giữa Khổng Hạo Văn với Cổ Dục khá tốt cho nên gã trực tiếp hỏi thẳng Cổ Dục.
"Mua chơi thôi! Em nhìn thấy thích nên muốn mua mấy chiếc." Nghe thấy câu hỏi của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nhún vai rồi cười nói.
"Được lắm! Xem như cậu trâu bò, vậy chiều theo ý cậu ta đi, nếu vậy thì có gặp phiền phức gì không?" Khổng Hạo Văn biết Cổ Dục có tiền, nếu hắn đã nói vậy thì có nghĩa là hắn đã chuẩn bị xong tiền để trả. Nhưng mà lúc này nhìn thấy Trịnh Hưng đang đơ người ở bên cạnh, khiến cho gã hiểu nhầm qui định không cho phép mua nhiều xe như vậy.
"Không có phiền phức gì cả! Bán cho ai cũng là bán, cái này không quan trọng lắm. Chỉ là tôi có chút kinh ngạc mà thôi." Nghe Khổng Hạo Văn nói vậy Trịnh Hưng mới phản ứng lại. Sau đó lộ ra vẻ mặt tò mò, nhìn không ra được là chàng trai này sao mà có nhiều tiền như vậy chứ?
Phải biết là muốn mua nhiều xe như vậy phải mất đến hơn 20 triệu tệ lận. Đây 20 triệu chứ không phải là 2,000 ngàn tệ, tiêu nhiều tiền như vậy mắt cũng không nháy một cái hay sao?
Kỳ thực Trịnh Hưng cũng không biết là đối với Cổ Dục thì 20 triệu đúng là không là gì cả. Dù sao thì hôm qua mấy thứ hắn câu lên cũng đáng giá 60 triệu, mà đây chỉ là một số lượng nhỏ thôi.
"Được! Có thể bán là được, vậy thì cậu cứ đấu giá cho cậu ấy đi." Nghe đối phương nói vậy, Khổng Hạo Văn cũng gật đầu một cái. Sau đó bảo Trịnh Hưng đấu giá giúp cho Cổ Dục.
Chiếc GMC One White House giá gốc là 2 triệu tệ, Trịnh Hưng giúp Cổ Dục ra giá là 1.750.000 tệ. Chiếc Benz G6x6 giá gốc là 12 triệu tệ, Trịnh Hưng giúp Cổ Dục ra giá là 10.800.000 tệ. Chiếc Cullinan giá gốc là 6.100.000 tệ, Trịnh Hưng giúp Cổ Dục ra giá là 500.000 tệ. Chiếc Lamborghini Urus kia thì giá gốc là 2.900.000 tệ, Trịnh Hưng giúp Cổ Dục ra giá là 2.450.000 tệ.
Chỉ cần hạ thấp giá gốc những chiếc xe ở này xuống một chút thì sẽ trở thành giá khởi điểm. Nếu có người ra giá cao hơn thì Trịnh Hưng sẽ thông báo cho Cổ Dục biết. Sau đó Cổ Dục lại đề ra giá mới, nếu không ai đưa giá cao hơn thì xe sẽ thuộc về Cổ Dục. Nhưng trên cơ bản mà nói thì sẽ không có người ra giá cao hơn.
Trên thực tế mấy cái xe này là xe buôn lậu, nhà nước không thể trưng dụng. Do đó tất cả tiền đấu giá đều dùng để bù đắp thuế, những chiếc xe này vẫn có thể làm biển số như bình thường. Nhưng bởi vì mấy cái xe này không thông qua thủ tục hợp pháp để nhập vào trong nước, cho nên đã mấy năm không được mấy cửa hàng xe 4S tu sửa và bảo hành các kiểu. Nếu như muốn tu sửa thì phải tu sửa lại toàn bộ. Đương nhiên, khi mua mấy loại xe như thế này thì phải mua đủ các loại bảo hiểm, đến lúc đó khi sửa xe thì cũng có công ty bảo hiểm phụ trách, không cần dùng đến tiền của mình.
Hơn nữa, quan trọng nhất là mấy chiếc xe này không chỉ có mỗi một chiếc. Trừ chiếc G6x6 chỉ có duy nhất một chiếc thì ở đây có tận năm chiếc Cullinan. Một chiếc Cổ Dục chắc chắn sẽ mua, còn lại bốn chiếc chẳng lẽ những người khác không tranh được sao?
Nói thế nào đi nữa thì Trịnh Hưng đã giúp hắn giảm bớt 2,5 triệu tệ so với giá gốc của bốn chiếc xe này. Đương nhiên số tiền này cuối cùng có thể giảm xuống như vậy hay không thì cần phải đến cuối buổi đấu giá mới biết được. Nhưng mà theo hắn đoán thì có khả năng là giảm được 2 triệu tệ.
Chọn xong xe, xác thực danh tính, đưa phí bảo đảm cho sở đấu giá, chuyện bên đây xem như là tạm thời xử lý xong. Chờ khi đấu giá kết thúc thì Trịnh Hưng sẽ liên hệ công ty vận chuyển đưa xe đến thành phố Đại Hưng. Tiếp đến là Khổng Hạo Văn ở bên kia cũng giúp Cổ Dục liên hệ xong với người làm biển số với công ty bảo hiểm.
Đến lúc đó chỉ cần Cổ Dục chồng tiền đầy đủ nữa là xong.
Không thể không nói tốc độ mua xe của kẻ có tiền đúng là rất nhanh. Lúc làm xong tất cả thủ tục thì chỉ hơn 11 giờ thôi, Trịnh Hưng chiếu cố hắn nhiều như vậy nên Cổ Dục cũng muốn bày tỏ sự cảm ơn một chút, thế là nhóm ba người lại ra ngoài đi ăn uống tiếp.
Lần này mấy người bọn họ không có chuyện cần làm nữa, cho nên ngồi ở quán uống từ trưa đến tối.
Đúng là như những gì Cổ Dục đoán, bản thân hắn sẽ nán lại ở đây hai ngày.
Bọn hắn uống đến chín giờ tối rồi về khách sạn rửa mặt, rồi hai người trở về phòng mình đi ngủ.
Rất nhanh thì đã đến ngày hôm sau, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn cũng phải quay trở về.
Trong lúc Trịnh Hưng cam đoan là gã chắc chắn sẽ đưa xe đến cho Cổ Dục thì hắn và Khổng Hạo Văn cũng đã lên tàu cao tốc ngồi. Khổng Hạo Văn vừa ngồi lên xe thì đã lập tức nằm ngủ.
Còn Cổ Dục thì chống cằm nhìn cảnh tượng bên ngoài đang lướt qua một cách nhanh chóng. Cùng lúc đó Cổ Dục cũng đang tính toán một chút. Mấy ngày nay hắn không có đi câu cá, đoán chừng khi trở về hắn có thể câu được một vài thứ tốt. Hơn nữa lần này đi ra ngoài hắn tiêu hết 20 triệu, sau khi về chắc hắn sẽ bán một số thứ để bù vào phần chi phí thâm hụt trong nhà.
Nhưng mà phải bán cái gì đây? Cái này thì hắn phải suy tính thật kỹ.
Bây giờ trong không gian Cổ Dục có không ít thứ đáng giá. Về phương diện thủy sản thì có cá sủ vàng…. Vật này chắc chắn hắn sẽ không bán, cá ngừ vây xanh thì có thể nhưng mà ai thu mua thì mới là chuyện phiền phức. Còn có cá cờ, cá kiếm đều trong tình cảnh tương tự như vậy.
Về phương diện trên bờ, bữa trước hắn câu được một cái Kim Phật, cái này có thể bán. Hắn còn câu được một ít Long Diên Hương cũng có thể bán, thế nhưng món này chỉ có thể bán cho mấy công ty nước hoa, nhưng mà Cổ Dục không quen biết công ty nước hoa nào cả.
"Vậy thì đầu tiên bán Kim Phật trước, cái đó thì phải hỏi Triệu Văn Quang một chút. Tiếp đó thì chờ cơ hội hỏi mẹ của Khổng Hạo Văn có quen biết với công ty nước hoa nào không." Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi tạm thời đưa ra quyết định như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận