Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 232. Tâm sự gia đình
Chương 232. Tâm sự gia đình
Chương 232: Tâm sự gia đình
“Tiểu Dục à, con tới đây mẹ hỏi con chút chuyện.”
Một bữa cơm trưa tương đối vui vẻ, ăn cho đến khoảng bốn giờ chiều mới tan tiệc. Những người khác cũng biết đây là tết lớn, Cổ Dục thấy bọn họ ở nhà ăn tết có chút vắng vẻ, cho nên mới gọi cùng tới nhà mình ăn một bữa cơm trưa.
Đã ăn xong cơm trưa thì bọn họ cũng đều đưa những đứa trẻ trở về. Đương nhiên trước khi đi thì Lâm Lôi và Lý Vân Vân, còn có Phùng Thư Nhân ở lại giúp Cổ Dục dọn dẹp sạch sẽ xong mới rời đi.
Rượu Cổ Dục ngâm cũng không quá nặng, không đến mức khiến người uống bị say. Mặc dù bây giờ nhìn cha Cổ Dục tương đối cao hứng, sắc mặt đỏ bừng nhưng trạng thái của ông cũng không phải là say rượu.
Mẹ Cổ Dục đưa cha hắn đi lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi một lúc, sau đó bà đi ra và gọi Cổ Dục đang ở tầng một lại. Lúc này hắn đang chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ vào buổi tối.
“Cha, mẹ, có chuyện gì sao?” Sau khi đi vào phòng, Cổ Dục nhìn cha hắn đang đắc ý ngồi bên giường vừa uống trà, vừa đăng bài trong vòng bạn bè của ông. Còn vẻ mặt của mẹ hắn thì lúc này đang nghiêm túc, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, cho nên lập tức hỏi.
“Tiểu Dục à! Là thế này… đừng trách mẹ lắm miệng, mẹ hỏi một chút. Con cùng với Lâm Lôi còn có Lý Vân Vân.... là quan hệ như thế nào?” Thấy Cổ Dục ngồi xuống, mẹ Cổ Dục không khỏi nhẹ nhàng huých cha hắn một cái, sau đó nhìn Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Quan hệ thế nào ạ? Chính là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi ạ.” Hắn nhìn mẹ mình, đầu tiên là có chút sững sờ, tiếp đó thì lập tức nghĩ ra điều gì đó, thế là hắn không khỏi có chút kỳ quái với câu hỏi của bà.
“Mẹ! Có phải là mẹ đã suy nghĩ nhiều quá hay không?”
Không thể không nói, không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ hắn cũng biết, Cổ Dục đoán chừng là không có khả năng cùng Phùng Thư Nhân phát sinh chuyện gì. Cho nên hỏi cũng là hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Dù sao Phùng Thư Nhân vẫn chưa phải là người trưởng thành về mặt pháp lý. Cổ Dục làm sao đến nỗi mất trí như vậy?
“Khụ, ừm! là mẹ đã nghĩ nhiều rồi. Hai cô gái này đúng là tướng mạo nhìn rất xinh đẹp, tính cách cũng vui vẻ. Nếu như không phải đã gả cho người khác, quả thật đúng là cũng không tệ...” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, mẹ Cổ Dục không khỏi đỏ mặt lên, sau đó có chút lưỡng lự nói.
“Được rồi! Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không phải như mẹ nghĩ. Mẹ cũng không nghĩ một chút, Lâm Lôi năm nay còn nhỏ hơn con hai tuổi sao? Con bé Phùng Thư Nhân kia có thể là cô ấy sinh được sao?” Nhìn mẹ mình, Cổ Dục cũng cười ha hả nói.
“Con bé tên Lưu Phi Phi kia thì sao?” Thấy Cổ Dục nhắc đến hai người này, mẹ Cổ Dục cũng tò mò hỏi.
“Lý Vân Vân cũng không phải mẹ ruột con bé. Hơn nữa con còn nghe được, thật ra các cô ấy còn không có… ưm… thân mật với đàn ông đâu.” Nhìn ánh mắt tò mò của mẹ mình, Cổ Dục cũng nhỏ giọng nói.
Thật ra thì chuyện này tại thôn Cổ gia xem như cũng không phải là chuyện bí mật, không ít người biết chuyện này, nhưng mà có tin hay không lại là một chuyện. Tuy nhiên tin tức này Cổ Dục biết được quả thật là tin chính xác. Dù sao thì ngày đó ở hồ bơi, lời này cũng là do chính miệng hai cô ấy nói ra, Cổ Dục chỉ là nghe trộm được.
“Còn có chuyện như vậy ư?” Nghe những lời Cổ Dục vừa nói xong, mẹ Cổ Dục càng thêm tò mò. Cổ Dục đành phải đem chuyện Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói lại một lần thật đơn giản cho bà nghe.
Khi mẹ Cổ Dục nghe được chuyện của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bà cũng không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù mẹ Cổ Dục tuy nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, bà nói năng có chút chua ngoa. Thế nhưng biết được cuộc đời người khác bi thảm như vậy, bà cũng có chút mềm lòng.
Lý Vân Vân đã kết hôn rất nhiều lần, gia đình chồng xảy ra chuyện trước khi cô được gả đến. Sau đó lấy người chồng hiện tại cũng xảy ra chuyện. Nếu đổi sang những người phụ nữ khác, có thể đã sớm đi tìm hạnh phúc của mình, ai còn đi quan tâm đến Lưu Phi Phi? Nhưng cô ấy thì lại quan tâm.
Mà Lâm Lôi cũng như vậy, mười sáu tuổi bị người cha mê bài bạc bán cho một tên đầu đường xó chợ để làm vợ, ngày cưới thì chồng bỏ trốn rồi chết ở bên ngoài. Trong bảy năm này cô phải hầu hạ cha mẹ chồng, mặc dù chỉ mới gặp có một lần, tiếp đó lại chăm sóc Phùng Thư Nhân nuôi lớn tới bây giờ.
Đây quả thật là số khổ rồi.
Đó là lý do vì sao mà mấy bộ phim truyền hình trong nước, ưa thích lấy đề tài bi kịch ở nông thôn để chuyển thể thành phim.
Những thứ này người trẻ tuổi hoàn toàn không để ý tới, đàn ông cũng không có xem.
Nhưng vì cái gì lại rất được ưa thích? Đơn giản chính là vì chúng được phụ nữ ủng hộ, luôn có chỗ đứng.
Lúc này, mẹ Cổ Dục dường như nhìn thấy Lâm Lôi và Lý Vân Vân hóa thân thành nhân vật nữ chính trong phim, thật sự là khiến cho người ta đau lòng.
Nếu như Cổ Dục bây giờ thật sự cùng với các cô có cái gì đó, có lẽ mẹ Cổ Dục cũng sẽ không nói gì nhiều. Dù sao dạng hôn nhân như này cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.
Một là chưa từng có động phòng, hai là không có giấy chứng nhận kết hôn, đây mà gọi là hôn nhân cái gì chứ.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Cổ Dục và các cô ấy cũng không có gì, chuyện này làm cho mẹ Cổ Dục có chút không biết mở miệng từ đâu.
“Được rồi! Mẹ con đây là xem phim nhiều quá nên mắc bệnh, không cần để ý tới mẹ con đâu. Cha nhìn thấy con ở đây sống cũng thật vui vẻ đó nha. Không phải lúc trước con nói là ở đây thu mua đặc sản trên núi sao? Vì sao bây giờ lại biến thành buôn cá rồi?” Nhìn thấy miệng của vợ mình mấp mấy không biết phải nói gì, lúc này cha của Cổ Dục cũng đã thấy được những lời khen tặng từ bạn bè. Ngay lập tức vẻ mặt ông tươi cười vui vẻ, tiếp đó thì hỏi Cổ Dục về vấn đề ông để ý. May mà vấn đề này Cổ Dục đã sớm có chuẩn bị từ trước.
“Hì hì, lúc đầu đúng là thu mua đặc sản trên núi, những thứ đặc sản mà con mang cho hai người đều thật sự là hàng hoang dã thuần tuý. Về sau, con có gặp một ông chủ họ Hứa, chính là ông chủ lớn của chuỗi cửa hàng vườn trái cây Khinh Khinh, tiệm này hai người hẳn cũng đã gặp qua. Con cùng ông ấy bắt đầu hợp tác làm ăn.”
Nhìn cha mẹ mình, Cổ Dục cũng chậm rãi nói về chuyện mà hắn đã biên soạn tốt lúc trước.
“Con nói cho hai người, hai người tuyệt đối đừng nói cho người khác biết. Nhà chúng ta ở dưới giếng có một mạch nước ngầm, chất lượng nước của sông ngầm ở dưới đất này là vô cùng tốt, nuôi cá trong đó mấy ngày sau đó con cá này mùi vị ăn sẽ càng thêm ngon. Ông ta từ Nga vận chuyển cá về nước, tiếp đó nuôi thêm mấy ngày ở chỗ con. Con kiếm lợi nhuận từ nước giếng này, tiền kiếm được từ chỗ cái giếng này rất ổn đó nha.”
Nhìn cha mẹ mình, Cổ Dục nghiêm túc nói ra.
Nghe những lời Cổ Dục nói xong, cha mẹ Cổ Dục liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đúng là không có nghi ngờ chuyện Cổ Dục nói tới. Bởi vì, bọn họ vừa rồi cũng uống nước ở cái giếng này, đúng là rất dễ uống, còn có một cảm giác mát lạnh. Cho nên họ lập tức tin đến chín mươi phần trăm. Điều này cũng không thể trách Cổ Dục muốn ở lại chỗ này lâu dài, có công việc kinh doanh tốt làm sao mà có thể không làm chứ?
“Cha, mẹ! Con nói cho hai người nghe. Ông chủ Hứa trực tiếp đưa con tiền 5 năm nuôi cá, đưa hẳn con 100 triệu tệ, con trai hai người bây giờ chính là là một triệu phú rồi đó nha.” Nhìn dáng vẻ cùng cặp mắt như muốn phun lửa của cha mẹ mình, Cổ Dục cũng nhỏ giọng nói.
Mà nghe Cổ Dục nói những lời này xong, cha mẹ hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, một… trăm triệu?
Đây là bao nhiêu tiền chứ? Đây có phải hay không là đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết?
Nhìn Cổ Dục, lúc này ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu lấp lánh những ký hiệu đô la. o($_$)o
Trước đó, bọn họ còn đang phát sầu, con trai lớn rồi phải tìm công việc, phải tìm đối tượng. Tiếp đó còn phải kết hôn, sinh con. Nhưng mà muốn làm những việc này thì phiền toái nhất chính là gì? Đó chính là phải có tiền nha…
Cái này cũng chính là mục tiêu để bọn họ phấn đấu.
Nhưng ngay lúc này, Cổ Dục đột nhiên nói cho bọn họ về sau không cần phải cố gắng nữa. Hắn bây giờ đã kiếm đủ tiền, khi bọn họ nghe được như vậy thì đột nhiên cảm thấy có chút… Không biết bây giờ phải làm gì!
Chương 232: Tâm sự gia đình
“Tiểu Dục à, con tới đây mẹ hỏi con chút chuyện.”
Một bữa cơm trưa tương đối vui vẻ, ăn cho đến khoảng bốn giờ chiều mới tan tiệc. Những người khác cũng biết đây là tết lớn, Cổ Dục thấy bọn họ ở nhà ăn tết có chút vắng vẻ, cho nên mới gọi cùng tới nhà mình ăn một bữa cơm trưa.
Đã ăn xong cơm trưa thì bọn họ cũng đều đưa những đứa trẻ trở về. Đương nhiên trước khi đi thì Lâm Lôi và Lý Vân Vân, còn có Phùng Thư Nhân ở lại giúp Cổ Dục dọn dẹp sạch sẽ xong mới rời đi.
Rượu Cổ Dục ngâm cũng không quá nặng, không đến mức khiến người uống bị say. Mặc dù bây giờ nhìn cha Cổ Dục tương đối cao hứng, sắc mặt đỏ bừng nhưng trạng thái của ông cũng không phải là say rượu.
Mẹ Cổ Dục đưa cha hắn đi lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi một lúc, sau đó bà đi ra và gọi Cổ Dục đang ở tầng một lại. Lúc này hắn đang chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ vào buổi tối.
“Cha, mẹ, có chuyện gì sao?” Sau khi đi vào phòng, Cổ Dục nhìn cha hắn đang đắc ý ngồi bên giường vừa uống trà, vừa đăng bài trong vòng bạn bè của ông. Còn vẻ mặt của mẹ hắn thì lúc này đang nghiêm túc, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, cho nên lập tức hỏi.
“Tiểu Dục à! Là thế này… đừng trách mẹ lắm miệng, mẹ hỏi một chút. Con cùng với Lâm Lôi còn có Lý Vân Vân.... là quan hệ như thế nào?” Thấy Cổ Dục ngồi xuống, mẹ Cổ Dục không khỏi nhẹ nhàng huých cha hắn một cái, sau đó nhìn Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Quan hệ thế nào ạ? Chính là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi ạ.” Hắn nhìn mẹ mình, đầu tiên là có chút sững sờ, tiếp đó thì lập tức nghĩ ra điều gì đó, thế là hắn không khỏi có chút kỳ quái với câu hỏi của bà.
“Mẹ! Có phải là mẹ đã suy nghĩ nhiều quá hay không?”
Không thể không nói, không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ hắn cũng biết, Cổ Dục đoán chừng là không có khả năng cùng Phùng Thư Nhân phát sinh chuyện gì. Cho nên hỏi cũng là hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Dù sao Phùng Thư Nhân vẫn chưa phải là người trưởng thành về mặt pháp lý. Cổ Dục làm sao đến nỗi mất trí như vậy?
“Khụ, ừm! là mẹ đã nghĩ nhiều rồi. Hai cô gái này đúng là tướng mạo nhìn rất xinh đẹp, tính cách cũng vui vẻ. Nếu như không phải đã gả cho người khác, quả thật đúng là cũng không tệ...” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, mẹ Cổ Dục không khỏi đỏ mặt lên, sau đó có chút lưỡng lự nói.
“Được rồi! Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không phải như mẹ nghĩ. Mẹ cũng không nghĩ một chút, Lâm Lôi năm nay còn nhỏ hơn con hai tuổi sao? Con bé Phùng Thư Nhân kia có thể là cô ấy sinh được sao?” Nhìn mẹ mình, Cổ Dục cũng cười ha hả nói.
“Con bé tên Lưu Phi Phi kia thì sao?” Thấy Cổ Dục nhắc đến hai người này, mẹ Cổ Dục cũng tò mò hỏi.
“Lý Vân Vân cũng không phải mẹ ruột con bé. Hơn nữa con còn nghe được, thật ra các cô ấy còn không có… ưm… thân mật với đàn ông đâu.” Nhìn ánh mắt tò mò của mẹ mình, Cổ Dục cũng nhỏ giọng nói.
Thật ra thì chuyện này tại thôn Cổ gia xem như cũng không phải là chuyện bí mật, không ít người biết chuyện này, nhưng mà có tin hay không lại là một chuyện. Tuy nhiên tin tức này Cổ Dục biết được quả thật là tin chính xác. Dù sao thì ngày đó ở hồ bơi, lời này cũng là do chính miệng hai cô ấy nói ra, Cổ Dục chỉ là nghe trộm được.
“Còn có chuyện như vậy ư?” Nghe những lời Cổ Dục vừa nói xong, mẹ Cổ Dục càng thêm tò mò. Cổ Dục đành phải đem chuyện Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói lại một lần thật đơn giản cho bà nghe.
Khi mẹ Cổ Dục nghe được chuyện của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bà cũng không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù mẹ Cổ Dục tuy nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, bà nói năng có chút chua ngoa. Thế nhưng biết được cuộc đời người khác bi thảm như vậy, bà cũng có chút mềm lòng.
Lý Vân Vân đã kết hôn rất nhiều lần, gia đình chồng xảy ra chuyện trước khi cô được gả đến. Sau đó lấy người chồng hiện tại cũng xảy ra chuyện. Nếu đổi sang những người phụ nữ khác, có thể đã sớm đi tìm hạnh phúc của mình, ai còn đi quan tâm đến Lưu Phi Phi? Nhưng cô ấy thì lại quan tâm.
Mà Lâm Lôi cũng như vậy, mười sáu tuổi bị người cha mê bài bạc bán cho một tên đầu đường xó chợ để làm vợ, ngày cưới thì chồng bỏ trốn rồi chết ở bên ngoài. Trong bảy năm này cô phải hầu hạ cha mẹ chồng, mặc dù chỉ mới gặp có một lần, tiếp đó lại chăm sóc Phùng Thư Nhân nuôi lớn tới bây giờ.
Đây quả thật là số khổ rồi.
Đó là lý do vì sao mà mấy bộ phim truyền hình trong nước, ưa thích lấy đề tài bi kịch ở nông thôn để chuyển thể thành phim.
Những thứ này người trẻ tuổi hoàn toàn không để ý tới, đàn ông cũng không có xem.
Nhưng vì cái gì lại rất được ưa thích? Đơn giản chính là vì chúng được phụ nữ ủng hộ, luôn có chỗ đứng.
Lúc này, mẹ Cổ Dục dường như nhìn thấy Lâm Lôi và Lý Vân Vân hóa thân thành nhân vật nữ chính trong phim, thật sự là khiến cho người ta đau lòng.
Nếu như Cổ Dục bây giờ thật sự cùng với các cô có cái gì đó, có lẽ mẹ Cổ Dục cũng sẽ không nói gì nhiều. Dù sao dạng hôn nhân như này cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.
Một là chưa từng có động phòng, hai là không có giấy chứng nhận kết hôn, đây mà gọi là hôn nhân cái gì chứ.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Cổ Dục và các cô ấy cũng không có gì, chuyện này làm cho mẹ Cổ Dục có chút không biết mở miệng từ đâu.
“Được rồi! Mẹ con đây là xem phim nhiều quá nên mắc bệnh, không cần để ý tới mẹ con đâu. Cha nhìn thấy con ở đây sống cũng thật vui vẻ đó nha. Không phải lúc trước con nói là ở đây thu mua đặc sản trên núi sao? Vì sao bây giờ lại biến thành buôn cá rồi?” Nhìn thấy miệng của vợ mình mấp mấy không biết phải nói gì, lúc này cha của Cổ Dục cũng đã thấy được những lời khen tặng từ bạn bè. Ngay lập tức vẻ mặt ông tươi cười vui vẻ, tiếp đó thì hỏi Cổ Dục về vấn đề ông để ý. May mà vấn đề này Cổ Dục đã sớm có chuẩn bị từ trước.
“Hì hì, lúc đầu đúng là thu mua đặc sản trên núi, những thứ đặc sản mà con mang cho hai người đều thật sự là hàng hoang dã thuần tuý. Về sau, con có gặp một ông chủ họ Hứa, chính là ông chủ lớn của chuỗi cửa hàng vườn trái cây Khinh Khinh, tiệm này hai người hẳn cũng đã gặp qua. Con cùng ông ấy bắt đầu hợp tác làm ăn.”
Nhìn cha mẹ mình, Cổ Dục cũng chậm rãi nói về chuyện mà hắn đã biên soạn tốt lúc trước.
“Con nói cho hai người, hai người tuyệt đối đừng nói cho người khác biết. Nhà chúng ta ở dưới giếng có một mạch nước ngầm, chất lượng nước của sông ngầm ở dưới đất này là vô cùng tốt, nuôi cá trong đó mấy ngày sau đó con cá này mùi vị ăn sẽ càng thêm ngon. Ông ta từ Nga vận chuyển cá về nước, tiếp đó nuôi thêm mấy ngày ở chỗ con. Con kiếm lợi nhuận từ nước giếng này, tiền kiếm được từ chỗ cái giếng này rất ổn đó nha.”
Nhìn cha mẹ mình, Cổ Dục nghiêm túc nói ra.
Nghe những lời Cổ Dục nói xong, cha mẹ Cổ Dục liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đúng là không có nghi ngờ chuyện Cổ Dục nói tới. Bởi vì, bọn họ vừa rồi cũng uống nước ở cái giếng này, đúng là rất dễ uống, còn có một cảm giác mát lạnh. Cho nên họ lập tức tin đến chín mươi phần trăm. Điều này cũng không thể trách Cổ Dục muốn ở lại chỗ này lâu dài, có công việc kinh doanh tốt làm sao mà có thể không làm chứ?
“Cha, mẹ! Con nói cho hai người nghe. Ông chủ Hứa trực tiếp đưa con tiền 5 năm nuôi cá, đưa hẳn con 100 triệu tệ, con trai hai người bây giờ chính là là một triệu phú rồi đó nha.” Nhìn dáng vẻ cùng cặp mắt như muốn phun lửa của cha mẹ mình, Cổ Dục cũng nhỏ giọng nói.
Mà nghe Cổ Dục nói những lời này xong, cha mẹ hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, một… trăm triệu?
Đây là bao nhiêu tiền chứ? Đây có phải hay không là đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết?
Nhìn Cổ Dục, lúc này ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu lấp lánh những ký hiệu đô la. o($_$)o
Trước đó, bọn họ còn đang phát sầu, con trai lớn rồi phải tìm công việc, phải tìm đối tượng. Tiếp đó còn phải kết hôn, sinh con. Nhưng mà muốn làm những việc này thì phiền toái nhất chính là gì? Đó chính là phải có tiền nha…
Cái này cũng chính là mục tiêu để bọn họ phấn đấu.
Nhưng ngay lúc này, Cổ Dục đột nhiên nói cho bọn họ về sau không cần phải cố gắng nữa. Hắn bây giờ đã kiếm đủ tiền, khi bọn họ nghe được như vậy thì đột nhiên cảm thấy có chút… Không biết bây giờ phải làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận