Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 138. Nhân sâm

Chương 138. Nhân sâm
Chương 138: Nhân sâm
Cái gì gọi là ‘Kẻ tài cao gan cũng lớn’, Cổ Dục đoán chính là cái con đường này.
Nơi này chính là núi sâu, hơn nữa còn không có người dẫn đường vào núi sâu. Hơn nữa lần đầu tiên vào, hắn lại dám đi theo một con gấu, không thể không nói hắn thực sự quá tự tin.
Nhưng đi được 5 phút hắn mới biết, trong núi có đường đi so với không có đường đi đúng là quá khác biệt Thật may là có gấu lớn ở phía trước mở đường, bằng không với tốc độ của Cổ Dục cũng không đi nổi. Dù sao khắp nơi đều là bụi cỏ ngang đầu gối, thậm chí ngang eo, hắn thật là không dám đi.
Nhưng gấu lớn đi phía trước mở đường, con đường mà hắn phải đi cũng dần lộ ra.
Đi theo gấu lớn, Cổ Dục không ngừng đi về phía Đông.
Lần này tốc độ của hắn khá nhanh, đi một giờ chắc cũng phải được trên dưới 10km. Nhưng trong vòng 10km này, hắn lại thấy được không ít dược liệu, hơn nữa tuổi đều tương đối cao, ít nhất cũng khoảng ba đến bốn trăm ngàn năm, thậm chí có cây còn lâu hơn.
Phía trên một cây gỗ lim bị đổ, hắn còn phát hiện một gốc linh chi lớn. Đây là một gốc Thiết Sam linh chi, tán nấm rộng khoảng 40cm.
Linh chi, Thủ ô, Nhân sâm cổ đại đây chính là những loại dược liệu quý hiếm nhất. Nhưng theo nghiên cứu những năm gần đây, ba loại dược liệu quý hiếm này cũng dần dần không còn nổi tiếng. Trong truyền thuyết Thủ ô có công hiệu cải lão hoàn đồng, nhưng thật ra tác dụng cũng chỉ là làm tóc đen mà thôi, Linh chi hiệu quả lớn nhất là tăng cường sức đề kháng. Đối với bệnh gì tác dụng cũng không quá rõ ràng, tác dụng duy nhất của nhân sâm là bổ khí huyết, tăng cường sức miễn dịch.
Nhưng bây giờ Nhân sâm trên thị trường được bán tràn lan, Nhân sâm rừng chân chính ngày nay rất khó bắt gặp, nhưng Thiết Sam linh chi lớn như vậy, tuổi thọ cũng phải hơn mười năm thậm chí trên trăm năm mới có thể trưởng thành, Cổ Dục chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ Thiết sam linh chi, bên này dãy Đại An Lĩnh còn có một loại Linh chi vỏ mỏng. Loại linh chi này hình dạng rất khó coi, nhưng hiệu quả thì vẫn có, nếu thấy được Cổ Dục chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà thường thấy nhất Là Linh chi đỏ hay Linh chi tím thì ở vùng Đông Bắc không có.
Vừa đi theo phía sau Gấu lớn, Cổ Dục vừa hái lấy thảo dược vừa nhìn bốn phía.
Không thể không nói, nơi này tài nguyên thật là quá phong phú. Trước đó hắn lúc nào cũng nghe nói trong núi rừng Đông Bắc ‘Lấy gậy đập hươu, lấy bầu để hấp cá, gà rừng tự nhiên bay vào nồi cơm’ bây giờ xem ra thật là có một chút ý tứ như vậy. Bởi vì đi ra khỏi con đường mà trước đây Cổ Kiến Quân dẫn hắn đi, hắn phát hiện chung quanh đây số lượng động vật hoang dã nhiều như giếng nước phun.
Trước kia đi một đoạn đường sẽ thấy một, hai con động vật hoang dã. Mà bây giờ chung quanh hắn mỗi phút mỗi giây đều có không ít động vật hoang dã. Thậm chí trên tán cây cũng rất thường gặp con khỉ chạy nhảy tới lui, tò mò nhìn Cổ Dục như nhìn một sinh vật lạ.
Đến nỗi các loại hươu, từ xa ngửi thấy mùi của gấu lớn, liền chạy ngay lập tức. Nói đùa gì chứ, đây chính là gấu hoang dã đó, bọn chúng cũng không dám đắc tội, đắc tội thì chỉ có bị ăn mà thôi.
Hơn nữa, vì để cho Cổ Dục có thể đi lại dễ dàng, Gấu nâu cố ý đè lên những bụi cỏ, nên để phát hiện ra những con vật nhỏ kia cũng càng dễ dàng hơn.
Mà ngoại trừ thấy đủ loại động vật mới lạ, trong tầm mắt của Cổ Dục không thiếu những con chim kỳ lạ. Không phải bọn chúng không muốn bay, mà là bởi vì lúc này ngay tại phía bên trên đầu Cổ Dục, Vua Bầu Trời đang bay xung quanh. Bọn chúng không dám bay, chỉ có thể tự ép buộc mình đứng im cho Cổ Dục nhìn.
Nhưng cũng không phải tất cả chim đều câm như hến, đi khoảng 1 tiếng rưỡi, đột nhiên nơi xa truyền đến hai tiếng chim hót rất kỳ quái.
“Uông Cương ca ...... Lệ cô......”
Nghe được hai tiếng chim này, đầu tiên Cổ Dục sững sờ, bởi vì con chim này kêu cũng quá rõ ràng. Theo hướng chim hót, Cổ Dục nhìn sang liền thấy được hai con chim màu xám tro đang hót, bọn chúng đang đứng trên một ngọn cây thấp ở phía trước.
Loại chim này...... Cùng gọi là chim ư, còn không bằng nói là gà. Bởi vì hình dáng con chim này không giống chim lắm, trên đầu còn có một chòm lông quái dị rất giống với đám thanh niên choai choai hay vuốt keo tạo dáng tóc vuốt ngược về phía sau. Khi Cổ Dục nhìn qua, hai con chim này từ trên cây nhảy xuống... nhảy vào ngay trong bụi cỏ, sau đó trốn mất.
Được rồi! Nó không bay lên có lẽ là quá sợ Vua Bầu Trời.
Nhưng nhìn kỹ hai con chim này, một lần nữa Cổ Dục lại sững sờ, sau đó hắn dường như nhớ ra tên của 2 con chim này......
Dù sao cũng là bậc thầy dã ngoại sinh tồn, cho nên phần lớn động vật hoang dã tên là gì thì hắn vẫn hiểu một chút. Nếu như hắn không nhìn lầm, hai con chim này dường như là......
“Hoàng Liên Tước?” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục có chút bất ngờ nói ra.
Loài chim này là một loài chim đặc sản của vùng Đông Bắc, hiện tại chúng không phải động vật được bảo hộ. Bởi vì chúng rất khó bị phát hiện, cho nên không cách nào thống kê số lượng bọn chúng.
Hơn nữa có lúc, một loại cú mèo cỡ nhỏ cũng sẽ phát ra tiếng kêu giống loài này.
Cho nên thông qua tiếng kêu cũng không thể phán đoán ra số lượng bọn chúng.
Nhưng loại chim này có đặc thù, đó là thức ăn của loài chim này chính là nhân sâm. Hơn nữa chúng thích xuất hiện có đôi có cặp, sau khi xuất hiện hai con chim sẽ thông qua tiếng kêu vừa rồi ‘Uông Cương ca…lệ cô….’ xác định vị trí.
Cho nên vào núi sâu hái Nhân sâm, mọi người đều sẽ thông qua tiếng kêu này để phán đoán vị trí của nhân sâm.
“Chẳng lẽ nơi này có Nhân sâm dại?” Nhìn chỗ mà chim Hoàng Liên biến mất Cổ Dục nở nụ cười. Tiếp đó lập tức hứng thú tới đây, chạy tới bên dưới cái cây nơi hai con chim biến mất. Hắn bắt đầu tìm, không biết tại sao vận khí của hắn quả thực là rất tốt.
Tại đó, hắn tìm hết một vòng, quả nhiên phát hiện một gốc nhân sâm.
Nhưng quả nhỏ màu đỏ phía trên cây Nhân sâm đã bị hai con chim Hoàng Liên kia ăn mất. Nếu như không phải kỹ năng Đông Y của Cổ Dục đã đạt đến bậc thầy, hắn cũng không đoán ra được.
“Hắc hắc, quả nhiên là đồ tốt. Còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa!” Nhìn xem bụi nhân sâm này, Cổ Dục cẩn thận sờ lên. Trước tiên nhặt một cây gậy, rà soát bốn phía, xác định không có rắn hay các loài tương tự, hắn mới đi tới trước mặt Nhân sâm quan sát.
Tuổi của cây nhân sâm này có lẽ không nhỏ.
Giám định tuổi của nhân sâm trên cơ bản có hai biện pháp, thứ nhất chính là nhìn thân, lá, quả. Theo lý mà nói nhân sâm càng lâu năm, thì càng nhiều lá, chia làm ba lá, bốn lá, năm lá các loại. Nhưng loại phương pháp giám định này sai sót rất lớn, cho nên trên cơ bản sẽ không áp dụng. Một loại phương pháp giám định khác chính là đào nhân sâm lên, nhìn vào những điểm như cũ, thân, rễ, điểm chân trâu của nhân sâm, phương pháp giám định này phán đoán chính xác hơn rất nhiều.
Nói như vậy là muốn đào nhân sâm lên, còn phải buộc cái dây đỏ gì đó. Thế nhưng Cổ Dục cũng không có, chỉ có thể trực tiếp đào lên, hắn lấy ra xẻng mini mang theo. Ở chỗ cách nhân sâm khoảng một mét Cổ Dục bắt đầu đào lên, làm vậy chủ yếu là sợ đào làm đứt rễ sâm. Mặc dù Cổ Dục không có ý định bán củ sâm này, nhưng là đồ tốt nên hắn rất để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận