Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 249. Hội phụ huynh

Chương 249. Hội phụ huynh
Chương 249: Hội phụ huynh
"Phát tài?" Nghe ông anh kia nói xong, Cổ Dục nhướng mày, bây giờ hắn nên nói gì đây? Mà lúc này bốn vị phụ huynh khác cũng đã tập trung nghe ngóng.
Đối với phụ nữ mà nói, không có tin tức nào thú vị hơn là tin đồn, mà đặc biệt nhất đó chính là tin đồn về tiền bạc.
"Đúng vậy nha! Thôn của chú hẳn là có người phát tài. Trước đây tôi nhìn thấy thôn của chú đón trẻ con bằng chiếc xe bán tải cũ, cái loại mà nhìn như sắp hư tới nơi đấy. Vậy mà mới qua một năm, lại là xe buýt nhỏ, chiếc xe này giá cũng không rẻ đâu, hẳn là có người trong thôn quăng tiền để mua chiếc xe này. Hôm nay tôi còn thấy bên cạnh cái xe buýt nhỏ của thôn chú có chiếc Rolls Royce, nó cũng là xe trong thôn của chú à?"
Gã đàn ông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cổ Dục rồi thần bí hỏi.
"À…" Nghe được ông anh kia nói vậy Cổ Dục có chút sửng sốt, hắn bây nói cái gì cũng không dễ nha. Nếu như giờ hắn nói thật là cái xe Cullinan kia là của hắn, còn cái xe buýt nhỏ cũng là hắn mua cho thôn. Vậy thì có phải là hắn đang khoe khoang hay không?
Dạo này mấy đoạn phim về việc đánh mặt mấy người hay khoe khoang cũng khá phổ biến, hắn hiện đang suy nghĩ là có nên nói thật hay là không đây.
Nhưng lúc này có một vị phụ huynh nữ tiến tới nói.
"Rolls Royce à? Là chiếc nào vậy?" Nhìn thấy ánh mắt vị phụ huynh này tò mò mấy vị phụ huynh khác không khỏi kéo cô ta lại một chút.
"Cái gì là Rolls Royce vậy ? Nó trông như thế nào?" Lúc này vị phụ huynh đang ngồi ở kế bên giường Cổ Tú Tú cũng hiếu kỳ nhìn về phía vị phụ huynh kia hỏi.
"Ài! Nó là xe đấy bà chị à. Cô chưa nhìn thấy trên phim hay sao, mấy ông chủ lớn hay ngồi cái xe đó lắm đấy." Nghe cô ta nói xong, vị phụ huynh kia cũng bật cười đáp lại.
"Mấy ông chủ lớn không phải là đi xe Mercedes Benz hay BMW sao? Em rể của tôi trong nhà có mở một nhà máy, ông của hắn cũng có một chiếc Mercedes Benz. Nghe nói là mua hơn mấy trăm ngàn tệ lận đấy." Lúc này có một vị phụ huynh khác cũng nói xen vào, kể lại chuyện mà cô ta biết.
"Cái gì mà hơn mấy trăm ngàn, Rolls Royce giá hơn mấy triệu lận đấy bà chị! Chính là cái xe SUV màu đen đậu kế bên cái xe buýt nhỏ kia kìa." Dù sao người đàn ông này ít nhiều gì cũng hiểu biết về xe, cho nên gã cắt ngang cái mạch suy nghĩ của mấy vị nữ phụ huynh. Trực tiếp làm rõ cái xe Rolls Royce kia của Cổ Dục có giá trị hơn mấy triệu tệ.
"Cái gì ? Mấy triệu tệ? Tiền từ trên trời rơi xuống à? Vậy mà có người bỏ mấy triệu tệ ra mua một cái xe như vậy. Tên đó thật biết cách phá của đó nha." Nghe gã đàn ông nói xong, nhóm phụ huynh bên đây như ong vỡ tổ.
"Cầm mấy triệu tệ nếu mua phòng rồi cho thuê, nửa đời sau cũng không cần đi làm nha. Ài! Người có tiền thật là khó hiểu, cái xe mấy triệu tệ với cái xe mấy chục ngàn có gì khác nhau đâu. Chúng đều là một cái vỏ sắt bọc lấy bốn cái bánh xe không phải sao…"
"Chỉ là mấy triệu tệ, làm gì mà phải lên trời mới kiếm được ?"
Nghe mấy vị phụ huynh kia trò chuyện, Cổ Dục cảm thấy có chút lúng. Nếu hồi nãy cái ông anh kia hỏi thăm hắn, mà hắn thật sự trả lời thì hắn thấy mình đúng là đang khoe khoang. Nhưng giờ hắn mà trả lời thì lại có cảm giác như mình đang biến thành đứa não tàn thích phá của vậy.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Lý Vân Vân đã thu dọn đồ xong rồi đến tìm Cổ Dục.
"Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi phải mang đồ cất lên xe đã." Nhìn thấy Lý Vân Vân đứng ở cửa, lúc này Cổ Dục mang đồ của Cổ Tú Tú đứng dậy cùng bọn họ nói một câu rồi cùng Lý Vân Vân rời đi. Mà những người khác thấy họ rời đi cũng chợt nhớ ra mình đến đây để thu dọn đồ chứ không phải để tám chuyện, cho nên họ cũng cầm đồ rời đi theo.
Thế nhưng lúc bọn họ đi xuống còn cố tình nhìn qua chiếc xe đang đậu kế bên chiếc xe buýt nhỏ kia. Bọn họ quả thật tò mò không biết người nào mà lại bỏ ra mấy triệu tệ ra mua cái xe này, đến cùng là người này như thế nào.
Nhưng mà lúc bọn hắn thấy Cổ Dục và Lý Vân Vân đem đồ bỏ vào cốp xe thì cả bọn đều ngẩn cả người. Ui là trời! Vậy mà nãy giờ bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt chính chủ.
Sau đó nhóm nữ phụ huynh kia đều cảm thấy xấu hổ, mà trong lòng người đàn ông hồi nãy không khỏi cảm thái một câu: "Quá trâu!"
Nói thật thì nhìn bề ngoài Cổ Dục cũng không giống kiểu người sẽ lái loại xe này. Quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Gã ta cũng không có nghi ngờ Cổ Dục chỉ là tài xế lái xe các kiểu. Nếu như đó là một chiếc Rolls Royce Phantom thì hắn còn chút nghi ngờ, nhưng mà chiếc xe này là loại SUV, gã ta chưa từng thấy có người thuê tài xế lái loại xe này, đến nỗi… Thôi quên đi, dù sao gã ta cũng không phải là dạng người có thể lái loại xe đó.
Sau khi hai người họ cất đồ lên xe xong, Cổ Dục cùng Lý Vân Vân đi lên cái xe buýt nhỏ kế bên. Bởi vì phần lớn người dân trong thôn đều ở trên đó, cho nên hai người cũng lên theo. Mà khi Cổ Dục lên xe thì cùng với Cổ Tấn trò chuyện.
Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện các kiểu thì mấy nhóm phụ huynh không ngừng truyền tai nhau. Đó là phụ huynh của Cổ Tú Tú hôm nay lái một chiếc Rolls Royce tới trường để đi họp phụ huynh.
Điều này làm cho không ít phụ huynh đều tò mò mà tới nhìn xem một chút.
Dù sao họ cũng là phụ huynh học sinh, cũng không phải khán giả xem náo nhiệt, cho nên bọn họ cũng chỉ tới xem lướt qua rồi sau đó rời đi. Đồng thời trong lòng họ cũng cảm thấy bùi ngùi, mấy tên khốn nhà giàu vậy mà có thể bỏ ra mấy triệu tệ để mua xe. Bọn họ thật biết cách tiêu xài đó nha, còn bản thân bọn hắn chỉ tiêu có mấy trăm tệ thôi thì cũng cần phải tính toán, cân đo đong đếm rồi!
Tin đồn bị mấy phụ huynh kia lan truyền khắp nơi, lúc này cũng đến tai mấy người làm trong trường. Bây giờ biết tin này chủ yếu là chú gác cổng với mấy nhân viên trong trường biết thôi, còn giáo viên trong trường thì vẫn còn ở trong lớp phát bài tập hè cho bọn nhỏ.
Sau đó rất nhanh mấy học sinh cầm phiếu điểm với bài tập hè đi ra. Cổ Dục đưa Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi với Lý Vân Vân đến nhà hàng gần trường để ăn trưa, nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng ở trên mạng. Ăn trưa xong thì bọn họ trở về cửa sau của trường học nghỉ ngơi một chút. Tiếp đến hắn với Lý Vân phi đến lớp của hai cô nhóc để họp phụ huynh, còn Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi thì hắn để cho hai cô nhóc ở trong sân trường chơi.
Nhưng lúc tiến vào phòng học, hắn cảm giác có chút gì đó là lạ, hắn phát hiện ánh mắt của mấy vị phụ huynh khác đang nhìn mình có chút kỳ quái.
Đầu tiên chuyện bọn họ đều đồng loạt nhìn hắn là chuyện kỳ quái thứ nhất. Tiếp đến hắn nhìn thấy sắc thái trong ánh mắt bọn họ nhìn hắn quả thật rất lạ. Nào là có vẻ như hâm mộ, nào là ánh mắt có vẻ ghen ghét còn có ánh mắt cảm khái, rầu rĩ, thấp thỏm nữa. Cái quỷ gì vậy trời!
Mặc dù là có chút tò mò, nhưng hắn vẫn đi về ghế của Cổ Tú Tú ngồi xuống. Không lâu sau, một giáo viên nữ đeo kính cận, thoạt nhìn chỉ hơn 30 tuổi bước vào lớp. Người này cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của Cổ Tú Tú.
Kế tiếp là điểm danh xem phụ huynh nào không đến họp. Khi điểm danh đến Cổ Tú Tú hắn cũng đáp lại, nhưng mà hắn lại phát hiện ánh mắt của cô giáo nhìn hắn có chút lạ lạ. Có thể nói ánh mắt của cô giáo nhìn về các phụ huynh khác so với hắn thì có chỗ đặc biệt hơn. Bởi vì hắn cảm thấy trong ánh mắt của cô giáo còn mang theo một chút gì đó, giống như là đang lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận