Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 118. Kỹ năng lại đến

Chương 118. Kỹ năng lại đến
Chương 118: Kỹ năng lại đến
“Chú! Tôi lại qua tới ăn chực đây!”
Theo sắc trời dần tối, thành âm của Phùng Thư Nhân cũng từ cửa lớn nhà Cổ Dục truyền đến.
Nhìn thấy Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lập tức mỉm cười. Cô bé này bình thường đều rất là bận rộn, bởi vì cô còn phải livestream, mỗi ngày đều phải dành một thời gian nhất định để làm. Mà cô cũng không phải như những cô nàng streamer khác, chỉ cần ngồi ở trong phòng, ca hát, nhảy múa, chơi game.
Mà cô làm là dạng livestream dã ngoại, khán giả của cô chủ yếu là những người ở trong thành phố, ít đi xuống nông thôn. Cho nên cô phải chạy khắp nơi tìm chủ đề thích hợp.
Giống như hôm nay, cô phải đi lên trấn để livestream tình huống trên đó.
Trước kia, cô cả ngày phải cực khổ chạy tới chạy lui. Một tháng kiếm được hơn mấy ngàn, thế nhưng so với đi làm nhà máy hay lấy chồng đều tốt hơn nhiều.
Nhưng tình huống gần đây có chỗ chuyển biến. Bởi vì hai lần livestream với Cổ Dục, lần đầu thì Cổ Dục đánh nhau với Bạo Quân, khiến độ nổi tiếng của cô tăng lên cả triệu lần. Lần thứ hai chính là quay những con cá trong nhà Cổ Dục, vì thế đưa tới một hồi chấn động. Lúc này đã là tháng 5, doanh thu livestream tháng 4 đã có, tổng cộng được hơn 10 ngàn tệ. Đây chính là doanh thu kỷ lục của cô.
Hơn nữa cô rất rõ ràng, số tiền này làm thế nào mà có được. Cho nên lúc bình thường không có việc gì làm, cô cũng thỉnh thoảng đến nhà Cổ Dục ăn chực, sẵn tiện giúp Cổ Dục quét dọn nhà cửa một chút. Cô biết Cổ Dục không cần chút tiền này, bằng không cô cũng muốn chia cho Cổ Dục một chút.
Hôm nay buổi tối sở dĩ tới đây, chủ yếu là vì Cổ Dục gọi cô tới.
Bây giờ Lâm Lôi đã đi làm ở nhà Cổ Dục, buổi tối tự nhiên là muốn ăn ở chỗ này. Do đó cô chỉ có một mình, cho nên Cổ Dục mới gọi cô đến ăn chực, nhiều người thì càng náo nhiệt. Đến lúc đó, ăn xong thì có thể ra về cùng với mẹ kế, thuận tiện còn có thể đưa tiễn Lý Vân Vân một chút.
"Mẹ tôi cùng dì Lý đâu rồi?" Đi vào phòng bếp của Cổ Dục, thấy Cổ Dục đang chuẩn bị bữa tối. Phùng Thư Nhân mỉm cười đi tới hỏi Cổ Dục.
“Đều ở phía ao cá, cô cứ đi xem một chút đi!” Nghe được lời của cô, Cổ Dục không khỏi nhớ lại tình cảnh hôm nay. Thế nhưng đáng tiếc cảnh đẹp không có kéo dài quá lâu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy máy giặt nhà mình, công năng hong khô có chút quá nhanh…
Lâm Lôi cũng không có mặc quần áo của Cổ Dục quá lâu, đại khái trước lúc ăn cơm trưa thì quần áo của cô đã khô. Tiếp đó cô lập tức lên lầu thấy quần áo, đồng thời cũng đem quần áo của Cổ Dục giặt. Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, cô và Lý Vân Vân đều ở bên cạnh ao cá không có đi ra nữa. Hơn nữa, xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, khiến các cô cũng cẩn thận hơn nhiều. Buổi chiều hoàn toàn không phát sinh chuyện gì nữa.
Bởi vì nguyên cả buổi chiều, không có việc gì nữa phát sinh, khiến trong lòng Cổ Dục cảm thấy có chút ngứa. Ài! Mùa xuân đúng là mùa của sự hồi sinh của mọi thứ…
“Có thể mở trực tiếp không?” Phùng Thư Nhân đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay, nghe xong Cổ Dục nói mình có thể đi ra ao cá, cô lập tức hiếu kỳ hỏi.
“Có thể, cứ đi đi!” Nở nụ cười với Phùng Thư Nhân, Cổ Dục cũng không cần ngần ngại nói. Nơi nơi không có gì là bí mật, những con cá kia cũng sẽ đem bán, có cái gì tốt đều đã đem giấu hết rồi.
“Được rồi!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân nở nụ cười. Tiếp đó mở ra livestream rồi cùng đi ra ao cá.
Livestream sau khi mở ra, phòng livestream lập tức tràn vào không ít người, đa phần đều là người ở thành phố. Bọn họ đối với cuộc sống ở nông thôn đều rất hiếu kì, cộng thêm Phùng Thư Nhân là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, do đó cũng khiến nhiều người chú ý. Mặc kệ là vì thích cô nàng xinh đẹp, hay là thật tình muốn xem livestream, quả thật gần đây phòng livestream của Phùng Thư Nhân đúng là rất hot.
“Chào quý vị! Hôm nay tôi lại đi ăn chực nữa đây, thế nhưng chú Cổ vẫn còn đang nấu cơm, cho nên tôi tới xem ao cá của chú ấy. Woa! Đây là cá gì vậy? Sao nó lại lớn như thế? Nhìn có chút giống con cá lần trước chú Cổ làm thịt.” Nhìn thấy phòng livestream không ngừng tràn vào khán giá, bên này Phùng Thư Nhân cũng vui vẻ cười nói.
“CMN! Cá lớn dữ vậy, con cá này dài ít nhất cũng hai mét!”
“Dáng vẻ quá xấu đi! Ặc, ặc, tôi nói chính là con cá này, không phải công chúa đâu, chụt, chụt!”
“Con này hình như là cá Mú? Nhưng mà cá Mú lớn như thế đúng là rất hiếm thấy.”
“Nhà tôi ở bờ biển, chợ hải sản có lúc cũng sẽ có một vài con cá Mú lớn, nhưng mà lớn như thế này thì đây là lần đầu tiên tôi gặp.”
“Ha ha ha ha, đúng là không có kiến thức. Tôi đã gặp qua ở Vườn Trái Cây Khinh Khinh cá lớn thế này. Tôi còn nhìn đầu bếp trực tiếp xẻ thịt, hơn nữa con mua một khối.”
“Đúng vậy! Tôi cũng đã mua qua, mặc dù rất đắt thế nhưng hương vị quả thật rất bá đạo.”
Theo hình ảnh từ camera của Phùng Thư Nhân từ ao cá bên cạnh. Đám người trong phòng livestream cũng nhìn thấy mấy con quái vật khổng lồ ở trong nước, bọn cá này quả thật nhìn rất dọa người.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Thư Nhân, lúc này ngồi ở bên cạnh Lâm Lôi là Lý Vân Vân cũng khẽ cười một cái. Hai người không có xuất hiện trong ống kính, chủ yếu chính là vì tính cách của các cô. Họ không phải là loại người thích rêu rao, nhưng nhìn Phùng Thư Nhân phát livestream các cô cũng rất vui vẻ.
Nói như thế nào, Phùng Thư Nhân hiện tại cũng coi là người có công việc. Hơn nữa, việc này so với việc phải cho cô đi lấy chồng sớm thì còn tốt hơn nhiều.
Lúc Phùng Thư Nhân đang xem cá, bên kia Cổ Dục cũng đã làm xong bữa tối, bữa tối vẫn là bốn món ăn một món canh. Một món thịt bò xào, một món cá viên, tôm luộc, một món nấm xào, một món canh thịt dê. Sau khi quay xong các món ăn Phùng Thư Nhân mới đóng lại livestream, đến nỗi phòng chat trên livestream có bùng nổ hay không cô cũng không thèm quan tâm.
Cô hiện tại chỉ muốn hưởng thụ món ăn của Cổ Dục mà thôi.
Nói thật, Cổ Dục làm đồ ăn chính là ăn hoài không chán…
Bữa tối kết thúc, sau khi giúp Cổ Dục dọn dẹp xong. Ba cô gái cùng nhau ra về ai về nhà nấy, Cổ Dục còn cố ý để cho Vua Núi đi theo nhìn một chút để phòng ngừa. Còn hắn thì ngồi trên ghế salon bắt đầu chơi trò chơi, chơi đến hơn chín giờ đêm lúc này hắn mới quay trở lại phòng ngủ.
Trước đây ở trong nhà, chưa đến 12:00 đêm thì hắn không thể nào ngủ được. Nhưng hiện tại ở đây, đều dưỡng thành thói quen ngủ rất sớm.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng ngày thứ hai lúc hơn năm giờ, Cổ Dục từ trong cơn mơ tỉnh lại. Trước tiên hắn đi xuống lầu nấu cháo, tiếp đó bắt hai con ghẹ biển một vài con tôm mẫu đơn cùng một ít vẹm vỏ xanh. Sau khi nấu một nồi cháo hải sản, hắn liền mang theo một con cá Mú chấm ra sân sau. Con cá này hắn mang cho đại bàng vàng ăn, con đại bàng này dù sao cũng khác biệt so với Vua Núi và Bạo Quân.
Tốt nhất là vẫn để cho nó ăn thịt sống, thấy được Cổ Dục ném cá tới. Đại bàng vàng bỗng nhiên từ trên cây bay xuống, nắm lấy con cá rồi bắt đầu ăn.
Nhìn xem dáng vẻ nó ăn ngon lành như vậy, Cổ Dục cũng suy nghĩ có nên đặt tên cho nó hay không. Hơn nữa, quan trọng nhất là phải làm cho nó một cái ổ…
Thế nhưng làm ổ cho nó so với Bạo Quân và Vua Núi cũng có chút khác biệt. Con đại bàng này quanh năm đều ở trên cây, cho nên ổ của nó cũng phải đặt ở trên cây, điều này quả thật có chút phiền toái.
“Có lẽ phải mời ông của Cổ Tú Tú giúp một chút.” Nhìn xem đại bàng đang ăn vui vẻ, Cổ Dục ở bên cạnh nhỏ giọng nói, tiếp đó thì hắn đi đến giếng nước.
Lần câu đầu tiên Cổ Dục cực kỳ vui vẻ, hai mắt hắn như phát sáng. Bởi vì, dây câu không nặng vậy thì nó đại biểu cho việc có thể câu lên được… kỹ năng!
Dịch: 100min
Bạn cần đăng nhập để bình luận