Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 456: Trong đầu bị cẩu huyết nội dung cốt truyện lắp đầy (length: 7966)

Thời gian trôi qua một tháng, lại trở về căn nhà nhỏ của mình, cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Tục ngữ nói không sai, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ nhỏ của chính mình.
Ngô Kim An vội vàng đốt lò sưởi, đốt giường sưởi, Tô Mang thì mang theo ba đứa nhỏ ra sân phơi nắng, trong phòng một tháng không có người ở, lạnh lẽo kinh người.
Một hồi bận rộn, đợi trong nhà thu dọn xong đã qua giờ cơm trưa, ba đứa nhỏ ăn canh trứng gà Ngô Kim An mới hấp trên lò, lúc này bắt đầu ầm ĩ buồn ngủ.
Tô Mang cùng Ngô Kim An cũng mệt mỏi không ít, trên xe lửa ba ngày cơ bản không ngủ được, đặc biệt là Ngô Kim An, hắn là bị người lái buôn dọa sợ, tuy nói có Tiểu Ước Số ở bên cạnh bảo vệ, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Hai người cũng không có tâm trạng nấu cơm, trực tiếp tìm Tiểu Đoàn Đoàn đổi một phần cơm trưa, tùy tiện ăn qua loa hai miếng.
Một nhà năm người ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Vừa tỉnh lại, cửa lớn trong nhà liền bị gõ vang.
Ngoài cửa viện là Tưởng Hạo, trong lòng hắn ôm Cố Điềm Điềm, nhìn thấy Ngô Kim An mở cửa, cười giải thích:
"Ta thấy các ngươi trở về, nên tới xem một chút."
Kỳ thật hắn đã sớm biết Ngô Kim An một nhà trở về, hai nhà cách gần, bên này có chút động tĩnh là hắn bên kia liền nghe thấy.
Không chỉ hôm nay, mà một tháng bọn họ rời nhà, hắn cũng có chú ý động tĩnh bên này, dù sao phòng nhân chi tâm không thể không có, ai biết được có tên trộm nào thừa dịp không có ai mà lẻn vào trong phòng ăn cắp.
Ngô Kim An liếc qua Cố Điềm Điềm trong ngực Tưởng Hạo, thân thể nhìn có vẻ tốt hơn một chút so với trước, trên mặt có thịt, cũng trắng ra rất nhiều, nhìn cũng xinh xắn hơn trước kia.
"Vào trong rồi nói đi." Nghiêng người để Tưởng Hạo vào sân, hắn biết đại khái mục đích Tưởng Hạo đến nhà.
Trước khi bọn họ đi B thị, đem một con gà mái và một con dê sữa còn sót lại trong nhà giao cho Tưởng Hạo chăm sóc, chủ yếu là hai nhà ở gần, lại suy nghĩ đến thân thể Cố Điềm Điềm yếu ớt, có thể uống sữa dê.
Vốn dĩ con dê sữa này là mua để cho Phó lão gia tử cùng lão thái thái, lão gia tử cùng lão thái thái đi rồi, sữa dê cũng không ai uống.
Ba đứa nhỏ có sữa bột, tức phụ lại không ngửi được mùi sữa dê, hắn cũng không thích uống thứ đó.
Vừa lúc hàng xóm Tưởng Hạo vì thân thể Cố Điềm Điềm mà phiền não, hắn liền đề nghị Tưởng Hạo hỗ trợ chăm sóc hai con vật sống trong nhà, thuận tiện để hắn có thể cho Cố Điềm Điềm uống sữa dê.
Tưởng Hạo theo Ngô Kim An vào nhà chính, bếp lò trong nhà chính đốt rất mạnh, trong phòng nóng hầm hập, so với nhà hắn ấm hơn rất nhiều.
Ngô Kim An chào hỏi Tưởng Hạo ngồi lên ghế, rót một ly nước nóng cho hắn, Tô Mang đẩy ba đứa nhỏ từ trong phòng ra.
Tam huynh đệ bộ mặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, nhìn có vẻ cứng cáp hơn nhiều so với Cố Điềm Điềm trong ngực Tưởng Hạo.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy trong nhà có người lạ, lại thấy được Cố Điềm Điềm trong ngực Tưởng Hạo, liền nháo muốn xuống đất.
Dưới đất có bếp lò, Tô Mang sợ nóng đến bọn chúng, liền từ buồng trong lấy một hộp bánh quy ngón tay, nhét vào tay mỗi đứa một cái, bọn chúng mới yên tĩnh.
Tô Mang lại cho Cố Điềm Điềm trong ngực Tưởng Hạo một cái, Cố Điềm Điềm ngược lại không sợ người, vươn bàn tay nhỏ nhận lấy bánh quy nàng đưa, hướng nàng cười ngọt ngào, giọng nói non nớt nói "Cảm ơn".
Mặc dù nói không rõ ràng lắm, Tô Mang vẫn nghe được.
Nàng kinh ngạc liếc qua Tưởng Hạo, "Con bé biết nói chuyện rồi à?"
Tưởng Hạo vẻ mặt từ ái nhìn Cố Điềm Điềm trong ngực, khóe miệng cong lên. "Ân, Điềm Điềm hiện tại đã có thể nói được một chút từ đơn giản."
Tô Mang kinh ngạc liếc nhìn Cố Điềm Điềm, không phải kinh ngạc vì con bé biết nói chuyện, dù sao con bé cũng đã hơn một tuổi, đã đến lúc nên nói, nàng chủ yếu kinh ngạc là vì đứa bé nhỏ như vậy mà đã hiểu lễ phép, người khác cho cái gì, bé lại hiểu được nói cảm ơn.
Xem ra Tưởng Hạo đã dạy dỗ bé rất tốt.
Mấy người vây quanh đứa nhỏ hàn huyên trong chốc lát, Tưởng Hạo liền nói rõ mục đích đến.
"Ngô đồng chí. Ngươi xem con dê sữa và con gà của nhà ngươi, khi nào thì ta trả lại cho ngươi?"
Nói thật, hắn không muốn trả lại nhanh như vậy, từ khi trong nhà có dê sữa, Điềm Điềm có sữa dê để uống, thân thể đã tốt hơn nhiều, trước kia trên mặt không có thịt, bây giờ nhìn đã đầy đặn, cân nặng cũng tăng lên một ít.
Hắn biết đây đều là công lao của con dê sữa kia.
Nhưng dê sữa dù sao không phải là của mình, hắn cũng không thể cứ mãi dùng đồ của người khác không công.
Ngô Kim An nhíu nhíu mày, trong nhà ba đứa nhỏ đã đủ làm hắn bận bịu, lại thêm một con dê sữa, đầu hắn đều lớn.
Chủ yếu là dê sữa mỗi ngày đều phải vắt sữa, nếu mấy ngày không vắt, sữa của nó sẽ cạn.
"Tưởng thanh niên trí thức, nếu không dê sữa vẫn cứ để ở nhà ngươi đi, nhà chúng ta ba đứa nhỏ không uống sữa dê, mang về thì sữa dê cũng lãng phí, ngươi cho con bé uống đi, đợi ta vài ngày nữa hỏi thăm người trong thôn, xem có ai muốn mua nó không."
Con ngươi Tưởng Hạo sáng lên vài phần, giọng nói có chút kích động. "Ngô đồng chí. Ngươi định bán dê sữa đi sao?"
Thời buổi này, dê sữa không dễ kiếm, cũng không biết Ngô đồng chí làm thế nào mà có được.
"Ân, tính toán bán đi, để ở trong nhà còn cần người chăm sóc, ta bận bịu mấy đứa nhỏ đã không xuể."
"Vậy ngươi bán cho ta đi!"
Tưởng Hạo không ngờ đến Ngô Kim An một chuyến, còn có chuyện tốt như vậy, hắn kỳ thật đã sớm muốn mua một con dê sữa, khổ nỗi vẫn luôn không có đường.
Bán cho Tưởng Hạo cũng tốt, Ngô Kim An nghĩ sơ qua liền đồng ý.
Con dê sữa này hắn là nhờ Hổ Ca mua được, lúc đó tốn gần mười đồng, hắn cũng không tăng giá, cứ theo giá gốc mà bán cho Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo thống khoái, tại chỗ liền móc tiền.
Về phần con gà mái đang ở trong nhà Tưởng Hạo, đợi khi nào bắt về, buổi tối làm thịt uống canh gà.
Trong nhà hiện tại không thích hợp nuôi động vật, chủ yếu là không có nhân lực, không có ai trông nom.
Tưởng Hạo cảm động trước hành động bán dê sữa cho hắn của Ngô Kim An, nghĩ thầm nhất định là Ngô Kim An hai người thấy mình mang Điềm Điềm vất vả, nên mới nén đau mà bán dê sữa giá gốc cho mình.
Ngô Kim An: "..."
Ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, hắn mềm lòng không tăng giá, nhưng cũng không phải vì Tưởng Hạo hoặc là Cố Điềm Điềm.
Tưởng Hạo càng thêm cảm thấy mình trước kia thật quá phận, vẻ mặt áy náy nhìn Ngô Kim An hai người, trong lòng tràn đầy xin lỗi.
"Ngô đồng chí, Tô đồng chí, thật sự rất xin lỗi, những hành vi không đúng trước kia của ta đã mang đến phiền toái cho các ngươi."
Con ngươi Ngô Kim An tối lại, không thèm để ý nói:
"Chuyện trước kia thì không cần nhắc lại nữa. Chuyện đã qua rồi."
Tưởng Hạo dừng lại, do dự trong chốc lát, quyết định nói cho hai người biết thân phận của Tưởng Viện Viện.
"Kỳ thật, Tưởng Viện Viện không phải là con của Tưởng gia chúng ta, đứa con của Tưởng gia chúng ta lúc mới sinh ra đã bị người ta đánh tráo, ta cũng chỉ mới biết gần đây."
Ngô Kim An: "..."
Tô Mang: "..."
TMD nội dung cốt truyện sụp đổ thật rồi. Trong sách căn bản không có nói đến việc này!
"Vậy đứa con ruột của Tưởng gia các ngươi đã tìm được chưa?" Đừng TMD lại là một màn kịch thiên kim thật giả.
Trong đầu nàng hiện tại tràn ngập những tình tiết cẩu huyết, không lẽ Tưởng Viện Viện sẽ gặp được thiên kim thật sự của Tưởng gia ở Tây Bắc?
Nghĩ một chút liền cảm thấy thật đặc sắc!
Tưởng Hạo lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Còn chưa, Đại ca nói nhà kia đã sớm dọn đi, muốn tìm đến bọn họ không dễ dàng."
Tô Mang rất muốn nói một câu. Nếu không, các ngươi thử đến khu vực Tưởng Viện Viện khai hoang dò xét thử xem, không chừng có thể tìm được.
Nàng có trực giác, thiên kim thật sự của Tưởng gia hẳn là đang ở Tây Bắc kia.
Nhưng lời này không tiện nói với Tưởng Hạo, không chừng người ta sẽ coi nàng là người bị bệnh thần kinh mất.
==============================END-456============================.
Bạn cần đăng nhập để bình luận