Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 125: Trộm thân (length: 7547)

"Này con dâu Lão tiểu, ngươi cũng đừng quá đau lòng, kỳ thật Lão tiểu cũng không tệ, hiện tại hắn cũng coi như có một phần công việc đáng tin, ngươi và hắn sống tốt với nhau, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không tệ." Thím Vương an ủi.
"Ai, thôi không nói nữa, đã qua chuyện rồi, thím nói đúng, hiện tại cuộc sống của ta không tệ, Cố Kim An đối xử với ta rất tốt, ta nên biết đủ mới phải." Tô Mang lau nước mắt, cố gắng phấn chấn lên, cười nói.
Thím Vương nhìn bộ dạng cố gắng gượng cười của Tô Mang, trong lòng rất không dễ chịu.
Chuyện như vậy đặt lên người ai mà chẳng muốn mạng... May mà con dâu Lão tiểu có thể nghĩ thông suốt.
Hai người lại hàn huyên một lát, người nhà thím Vương trở về, Tô Mang liền cáo từ.
Dù sao mục đích nàng đến đã đạt được, lời nên nói cũng đã nói, nàng tin tưởng vào năng lực truyền bá của thím Vương, không mấy ngày nữa người trong thôn đều sẽ biết.
Mà Cố Vệ Dân tìm đến người mặc kệ có mục đích gì, bản thân nàng cũng sẽ không để cho bọn họ đạt được.
Tô Mang về nhà, Cố Kim An đã ở trong phòng bếp nấu cơm, nhìn Cố Kim An bận rộn bên bếp lò, trong mắt Tô Mang bất giác mang theo nhu tình, thím Vương nói không sai, cuộc sống của nàng và Cố Kim An sau này chắc chắn sẽ không tệ, cũng sẽ ngày càng tốt hơn.
Tô Mang thu lại suy nghĩ, đến bên giếng nước rửa tay, đi vào phòng bếp giúp Cố Kim An cùng nhau nấu cơm.
"Vợ, nàng đã về rồi!" Cố Kim An tay đang bận, tranh thủ thời gian liếc nhìn Tô Mang hỏi.
"Ân." Tô Mang đáp một tiếng, ngồi xổm xuống bên bếp lò nhét thêm một khúc củi.
"Vợ, chuyện của lão sư đã xác định rồi, Lý thúc nói sau khi kết thúc mùa màng liền bắt tay vào chuyện trường học, buổi chiều ta và Kiến Quân đi trước đến trường học xem sao, trường học đã mấy năm rồi, chúng ta xem xem có chỗ nào cần tu bổ." Cố Kim An nói trước chuyện lão sư, sau đó nói đến tính toán của mình vào buổi chiều.
"Tốt." Tô Mang tâm trạng không tốt trả lời.
Cố Kim An sau đó mới phát hiện ra có gì đó không đúng ở Tô Mang, nàng nói chuyện ỉu xìu, khác hẳn so với thường ngày, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
"Vợ, nàng làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?" Cố Kim An ngừng công việc trong tay lo lắng hỏi.
Tô Mang nghe vậy sửng sốt, lập tức nghĩ đến việc mình đã vô tình biểu lộ cảm xúc trong lòng ra ngoài.
"Không có gì, đoán chừng là buổi sáng dậy quá sớm, có chút mệt." Tô Mang tìm một cái cớ, nàng không muốn nói cho Cố Kim An nguyên nhân, cũng không muốn làm hắn lo lắng.
"Đợi lát nữa ăn cơm xong nàng liền đi nghỉ ngơi đi!" Nghe được Tô Mang giải thích, Cố Kim An cũng không nghĩ nhiều, dù sao Tô Mang mỗi lần buồn ngủ đều ở trong trạng thái này.
Bữa cơm trưa vẫn như bình thường, đơn giản mà không mất đi mỹ vị, Cố Kim An nấu cơm không tiếc dầu, không tiếc gia vị, hơn nữa trù nghệ bản thân đã luyện rất tốt, cho dù là cơm rau dưa đơn giản nhất hắn cũng có thể làm ra hương vị không giống, Tô Mang cảm thấy hắn nấu cơm có thể so sánh với đầu bếp đại sư phụ ở tiệm cơm quốc doanh.
Ăn cơm xong, Cố Kim An không để Tô Mang động tay, liền giục nàng đi vào buồng trong nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường lò, Tô Mang bắt đầu suy nghĩ lại kế hoạch của mình.
Tán tin tức ra ngoài một mặt có thể làm cho những người trong nhà họ Cố có tâm tư không thuần phải cảnh tỉnh, nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho mình, cũng phải suy tính cẩn thận, thời đại này dư luận và lực lượng quần chúng rất kinh người.
Mặt khác cũng là Tô Mang gửi thư trước đã có tính toán, chỉ cần lá thư nàng gửi ra ngoài an toàn đến nơi, người bên trên khẳng định sẽ coi trọng, ấn theo trình tự bọn họ sẽ phái người đến điều tra.
Kết quả điều tra khẳng định phải tương ứng với nội dung nàng viết trong thư, bằng không bản thân mình chẳng phải làm việc vô ích sao?
Còn về việc làm thế nào có thể khiến nội dung trong thư và kết quả điều tra giống nhau, đây chính là mục đích của việc hôm nay nàng đi tìm thím Vương.
Người đến điều tra chắc chắn sẽ không chỉ nghe lý do thoái thác của nhà họ Cố và của mình, bọn họ nhất định sẽ thăm hỏi người trong thôn, cho nên lý do thoái thác của dân làng mới là mấu chốt.
Mà nước cờ thím Vương này là vô cùng quan trọng.
Tô Mang cũng là sau nhiều lần suy nghĩ mới lựa chọn thím Vương.
Đầu tiên Tô Mang vẫn rất rõ ràng về con người thím Vương, đừng nhìn nàng bình thường thích "bát quái", nhưng nàng rất trượng nghĩa, cũng rất thật thà, đồng thời cũng mềm lòng, nàng không thể chịu đựng được những chuyện mất lương tâm.
Hơn nữa nàng ở trong thôn có vị trí rất quan trọng trong lòng các thím khác.
...
Kết quả xem xét lại chính là kế hoạch của mình, trước mắt không có gì sơ suất, duy nhất ngoài ý muốn chính là ba người hôm nay tìm mình hỏi đường kia.
Bất quá, Tô Mang cũng không sợ, tục ngữ có câu "cường long ép bất quá địa đầu xà", dù sao đây là địa bàn của mình, liền tính bọn họ lợi hại hơn nữa cũng không dám làm ra chuyện khác người.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng mình mấy ngày nay cũng phải cẩn thận một chút.
Tô Mang căng chặt tâm cũng dần dần thả lỏng, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, nàng dần dần nhắm hai mắt lại.
Cố Kim An thu dọn xong phòng bếp, vào phòng liền nhìn thấy Tô Mang nằm ở trên giường lò ngủ, có lẽ là thời tiết quá nóng, nàng ngủ cũng không an ổn, mày cũng nhíu chặt.
Cố Kim An đem ghế ở bên cạnh bàn chuyển đến bên cạnh giường lò, lấy một cây quạt, nghiêm túc thay Tô Mang quạt gió.
Dần dần đôi mày nhíu chặt của Tô Mang thả lỏng, người cũng ngủ an ổn.
Cố Kim An kéo qua tấm đệm trải giường nhẹ nhàng đắp lên trên bụng Tô Mang, lại nhìn chằm chằm Tô Mang một lát, không tự giác cúi đầu, chậm rãi đến gần Tô Mang, cách Tô Mang năm centimet thì dừng lại.
Cố Kim An sắc mặt đỏ bừng, có lẽ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, khẩn trương đến mức trán toát mồ hôi.
Lúc này hắn có chút do dự, hắn cảm giác mình hành vi rất không quân tử.
Có thể nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong gần trong gang tấc, Cố Kim An lại tìm cho mình một cái cớ.
Người trước mắt là vợ của mình, bản thân muốn làm gì với nàng đều là hợp tình hợp lý.
Cuối cùng, Cố Kim An bị chính mình thuyết phục, hắn run rẩy chậm rãi đến gần Tô Mang, sau đó nhắm mắt, chậm rãi đặt môi mình lên trên môi Tô Mang.
Cảm thụ được mềm mại ở dưới môi, Cố Kim An không kịp nghĩ nhiều, chỉ chạm nhẹ một cái liền nhảy ra, lúc này tim của hắn sắp nhảy đến cổ họng.
Cố Kim An che môi của mình, khẩn trương liếc trộm Tô Mang, thấy nàng không có phản ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt đỏ bừng, ngay cả cổ và tai cũng đỏ lên.
Cả người hắn giống như một con cua đã luộc chín.
Hắn vỗ vỗ mặt mình, chậm rãi đi đến cạnh cửa, sau đó chạy trốn.
Chạy đến trong sân, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Từ dưới mái hiên lấy chậu rửa mặt, đến bên giếng nước múc một chậu nước giếng hất vài cái lên mặt, nhiệt độ trên mặt mới dần dần giảm xuống.
Sau đó hắn nhìn nước trong chậu, một mình ngây ngốc nở nụ cười, rất giống một con hươu ngốc, sự thông minh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Bất quá, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, lần đầu tiên làm loại chuyện này, quá khẩn trương, không kịp cẩn thận cảm thụ.
Tâm tình rất tốt, Cố Kim An đóng chặt cửa, ra ngoài tìm Lý Kiến Quân.
==============================END-125============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận