Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 375: Không chắc có thể sử dụng đến (length: 7906)

Cố Kim An thân thể rõ ràng cứng đờ, chậm rãi thẳng người, ánh mắt có chút mơ hồ, thanh âm không đủ lực:
"Tức phụ, ta... Ta có bí mật gì?"
Tô Mang nheo mắt, ý vị thâm trường nói:
"Mấy hôm nay ngươi cùng Lý Kiến Quân không có việc gì cứ chụm lại nói nhỏ, đừng tưởng ta không biết." Trực giác của nàng luôn rất chuẩn, hai người này nhất định là có chuyện gạt mình, hơn nữa còn là đại sự.
Cố Kim An trên mặt hiện lên một cái chớp mắt kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình thường, ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi, "Tức phụ, ta cùng Kiến Quân là đang nói chuyện hắn kết hôn, không có bí mật gì, nàng suy nghĩ nhiều rồi."
Chuyện Hổ Ca và chợ đen, hắn không muốn để tức phụ biết, tức phụ đang mang thai, sợ nàng lo lắng.
Tô Mang không bỏ qua mạt kinh ngạc trên mặt Cố Kim An, còn có động tác sờ mũi của hắn, chỉ cần hắn chột dạ liền sẽ sờ mũi, thói quen này có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
Đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng Cố Kim An vài giây, lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng lạnh xuống.
"Ngươi đây là coi ta là người ngoài?"
Cố Kim An vốn bị tức phụ nhìn chằm chằm đã hoảng hốt, lúc này nhìn nàng thay đổi sắc mặt, tức giận, lại có chút chân tay luống cuống.
Ấp úng một hồi lâu, trước sắc mặt càng ngày càng lạnh của Tô Mang, đành nhắm mắt, đem chuyện gần kỳ phát sinh, một năm một mười nói cho Tô Mang.
Tô Mang nghe xong, ngước mắt ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Cố Kim An, nàng không nghĩ đến người này lại làm nhiều việc như vậy sau lưng mình, bất quá, chuyện này quả thực rất hợp ý nàng.
Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, Cố Kim An liền vẻ mặt thấp thỏm nhìn chằm chằm Tô Mang, nhìn nàng không có biểu hiện gì, gương mặt bí hiểm, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Tức phụ, nàng... Nàng sẽ không trách ta chứ?"
Tô Mang thu hồi suy nghĩ, khẽ cười một tiếng, hỏi lại, "Ta vì sao phải tức giận?" Nàng cao hứng còn không kịp, Cố Kim An và Lý Kiến Quân làm việc này quá tuyệt vời, sao nàng lại không nghĩ đến cách một lần vất vả, cả đời nhàn nhã này chứ.
Hạ bệ Cố Vệ Dân với tội danh đầu cơ trục lợi, lại cử báo để người ta bắt hắn, tốt nhất có thể đem hắn đày đến nông trường đi lao động cải tạo, nàng xem Tưởng Viện Viện còn làm yêu làm quái được nữa không.
Chỉ sợ Lão Cố gia đều không có chỗ dung thân cho nàng ta, Cố mẫu kiêu ngạo nhất đứa con trai, bởi vì chuyện của Nhị ca Tưởng Viện Viện mà bị bắt, Cố mẫu khẳng định sẽ đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người Tưởng Hạo, làm muội muội Tưởng Hạo, Tưởng Viện Viện tất nhiên không thoát khỏi liên quan.
Không chừng ngay cả Tưởng Viện Viện cũng sẽ đem hết thảy đẩy lên người Tưởng Hạo, Tưởng Hạo sợ là thế nào cũng không nghĩ ra, muội muội mà hắn hết lòng thương yêu sẽ đối xử với hắn như vậy?!
Tưởng gia và Tưởng Hạo đối với Tưởng Viện Viện cũng sẽ triệt để thất vọng, cứ như vậy, không phải Tưởng Viện Viện đã tự tay chặn đứng tất cả đường lui của mình rồi sao?!
Còn nữa còn có một Quý Vũ Nhu nhìn chằm chằm. Sự tình thật đúng là càng ngày càng đặc sắc.
Không cần bọn họ tự mình động thủ, mấy người này liền "chó cắn chó", tự mình rối loạn trận tuyến, làm cho ngươi sống ta chết.
Cố Kim An nhìn khóe miệng Tô Mang tràn ra ý cười, trái tim đang xách lên rốt cuộc cũng buông xuống.
Lập tức sắc mặt lại thay đổi nặng nề, "Tức phụ, hai ngày nữa ta lại đi trấn trên, tìm Hổ Ca thương lượng một chút, đã đến lúc nên hành động."
Theo tin tức Hổ Ca nhờ Lý Kiến Quân mang đến, nhóm vật tư thứ hai của Tưởng Hạo sắp đến, hắn muốn lợi dụng lần này, tóm gọn bọn chúng.
Dám đánh chủ ý lên vợ con hắn, hắn nhất định phải khiến bọn chúng trả giá thật lớn.
Tô Mang khẽ gật đầu, không yên lòng dặn dò, "Các ngươi phải cẩn thận một chút, Cố Vệ Dân và Tưởng Hạo không phải người bình thường, tính cảnh giác rất cao."
Nói xong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đôi mắt híp lại, khóe miệng gợi lên một vòng cười xấu xa, "Đúng rồi, ta có đồ tốt, ngươi giao cho Hổ Ca, không chừng hắn có thể sử dụng đến?"
Cố Kim An nhíu mày, "Tức phụ, vật gì tốt?"
Ngược lại hắn quên hỏi tức phụ mấy thứ kia đều từ đâu biến ra, đôi mắt lóe lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Tô Mang.
Tô Mang khẽ cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một vật.
Cố Kim An: "..." Vợ hắn là ảo thuật gia sao? Thật có thể "cách không biến vật"?
Tô Mang nhìn thoáng qua Cố Kim An đang trợn mắt há hốc mồm, hơi có chút kiêu ngạo đưa vật trong tay tới trước mặt hắn.
"Ngươi xem, thứ này không chừng các ngươi dùng đến."
Cố Kim An nhìn vật Tô Mang đưa tới trước mắt, đen đen, nhìn giống đèn pin, lại không giống đèn pin hắn từng gặp, môi rung rung mấy lần, "Tức phụ, đây là cái gì?"
"Đèn pin!"
"Đèn pin? Nó sao lại không giống với cái ta từng thấy?" Trong thôn chỉ có nhà thôn trưởng có đèn pin, hắn từng thấy qua, bất kể màu sắc hay dáng vẻ đều không giống cái "đèn pin" trước mắt này.
Tô Mang đắc ý nhíu mày, "Đây là đồ vật của mấy chục năm sau, ngươi khẳng định chưa từng thấy."
Cố Kim An nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Mang, "Tức phụ, cái này nàng lấy từ đâu?"
Tô Mang dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, "Ngươi xem trước thứ này các ngươi có dùng được không, còn về nguồn gốc của nó, đợi lát ta sẽ nói chi tiết cho ngươi."
Xin lỗi Tiểu Đoàn Đoàn, thân phận của ngươi sắp bại lộ rồi!
Cố Kim An vuốt ve ống đèn pin trong tay, nhất thời không biết cách dùng, đưa tới trước mặt Tô Mang.
"Tức phụ, cái này dùng như thế nào?"
Tô Mang nhận lấy đèn pin, vừa thao tác vừa giải thích cho hắn.
"Thứ này không chỉ là đèn pin, nó còn có một công năng, có thể phóng điện, ngươi bảo Hổ Ca mang theo nó, nếu... Cố Vệ Dân bọn họ phát hiện không thích hợp muốn chạy trốn, ngươi bảo Hổ Ca dùng nó điện hắn, đảm bảo hắn có chạy đằng trời."
Cố Kim An: "..." Thì ra cái vật nhỏ bé này lại có nhiều công năng như vậy, bất quá...
"Tức phụ, nó sẽ không làm người ta c·h·ế·t chứ?" Tuy nói hắn hận Cố Vệ Dân, nhưng không muốn Hổ Ca phải gánh tội g·i·ế·t người.
Tô Mang ngẩng đầu liếc mắt Cố Vệ Dân, khóe miệng giật giật, "Ngươi nghĩ gì chuyện tốt vậy, nó nhiều nhất chỉ làm người ta ngất đi thôi."
Cố Kim An nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy ống đèn pin trong tay Tô Mang, bắt đầu nghiên cứu.
Tô Mang thấy hắn rất có hứng thú với ống đèn pin trong tay, đôi mắt lóe lên, "Nếu ngươi có hứng thú với nó, ta có thể tìm cho ngươi một bản vẽ nguyên lý, sau này ngươi từ từ nghiên cứu."
Cố Kim An ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn Tô Mang:
"Tức phụ, nàng nói thật sao?"
Tô Mang khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên là thật."
Cố Kim An buông ống đèn pin đang nghiên cứu dở trong tay, đi đến bên cạnh Tô Mang, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Tức phụ, bây giờ nàng có thể nói cho ta nghe thứ này nàng lấy từ đâu không? Còn nữa, thứ thuốc nàng cho Cố... Cố Vệ Dân uống là từ đâu tới."
Tô Mang ý bảo Cố Kim An ngồi xuống, thở dài một hơi, nói ra sự tồn tại của Tiểu Đoàn Đoàn.
Cố Kim An ngược lại không có phản ứng gì lớn, chỉ là ánh mắt có chút dại ra, lại có chút khó có thể tin.
Chờ Tô Mang nói xong, mới thốt ra một câu, "Tức phụ, nó sẽ không lặng lẽ biến mất chứ?" Nó đột nhiên xuất hiện, có khả năng cũng sẽ đột nhiên biến mất.
Tô Mang dừng một chút, điểm này nàng cũng từng nghĩ tới.
"Trong vòng hai năm sẽ không."
Cố Kim An con ngươi lóe lên, gương mặt trầm ngâm.
"Tức phụ, chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ." Để tránh trường hợp đồ vật tức phụ cất ở chỗ nó bỗng nhiên không thấy, tức phụ nói lần trước hắn lấy được hộp gỗ từ trạm phế phẩm rất đáng giá.
Còn cả những vật phẩm quý trọng trong nhà, đều cất ở chỗ nó.
==============================================END-375=======================================================
Bạn cần đăng nhập để bình luận