Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 370: Những người khác có phải hay không cũng hẳn là lục soát một chút (length: 8137)

Hậu viện có người chuyển đến tiền viện.
Một lát sau, nhà đại đội trưởng lại bị thôn dân vây kín.
Những thôn dân đã về nhà, nghe được tin tức lại chạy đến xem náo nhiệt. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở gian phòng đóng kín kia.
Tưởng Viện Viện suy yếu tựa vào người một thím trong thôn, một bàn tay đặt ở trên bụng nhô ra, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ như chịu phải ủy khuất tày đình, khiến người vây xem thấy mà đau lòng.
"Đại đội trưởng, sao còn chưa ra?"
"Đúng vậy, này đã vào trong đó bao lâu rồi? Chỉ là tìm người thôi mà, có cần tốn sức như thế không?"
"Chẳng lẽ Quý thanh niên trí thức chột dạ, không muốn để cho soát người sao!"
"Có thể lắm, bình thường thấy Quý thanh niên trí thức có dáng vẻ văn nhược, không ngờ lại làm ra chuyện không biết x·ấ·u hổ như vậy."
"Ai, ta thấy kia Quý thanh niên trí thức từ rất sớm đã có ý đồ kia rồi, các ngươi còn nhớ rõ lúc hạ thu, là Cố lão tam đã cứu nàng từ dưới sông lên không, phỏng chừng từ khi đó nàng ta đã có ý đồ này rồi."
Lời nói của thím đã kéo suy nghĩ của mọi người về lại thời điểm hạ thu, một đám gật đầu phụ họa tán thành.
Được Kinh đại thẩm nhắc nhở, mọi người đều p·h·át hiện điểm không t·h·í·c·h hợp.
Bắt đầu xôn xao bàn tán về p·h·át hiện của bản thân.
Tưởng Viện Viện nghe các đại thẩm chỉ trích Quý Vũ Nhu, ban đầu trong lòng còn mừng thầm, nhưng sau khi nghe các thím phỏng đoán, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, bàn tay buông thõng bên chân nắm c·h·ặ·t vạt quần, gân xanh tr·ê·n mu bàn tay nổi rõ, trong con ngươi tràn đầy h·ậ·n ý.
Thì ra, Quý Vũ Nhu nữ nhân kia đã sớm có ý đồ với Vệ Dân ca rồi.
Thiệt thòi cho nàng ta còn xem Quý Vũ Nhu như tỷ muội thân thiết, có chuyện gì cũng đều nói với ả.
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Tưởng Viện Viện thay đổi đột ngột, lạnh lẽo, tr·ê·n người t·o·át ra hàn ý khiến cho thím bên cạnh r·u·n r·u·n.
Rốt cuộc, cửa phòng đóng c·h·ặ·t mở ra.
Đi ra là hai thím được đại đội trưởng sai vào trong soát người.
Không đợi hai thím mở miệng, người vây xem đã không nhịn được.
"Vương gia, Lý gia, thế nào?"
"Có tìm thấy gì tr·ê·n người Quý thanh niên trí thức không?"
"..."
Hai thím lắc đầu, đi đến trước mặt đại đội trưởng.
"Đại đội trưởng, chúng ta đã kiểm tra rất tỉ mỉ, tr·ê·n người Quý thanh niên trí thức không có bất kỳ vật gì."
Con ngươi đại đội trưởng tối sầm lại, nhìn thoáng qua phía sau hai thím, không thấy bóng dáng Quý Vũ Nhu, bình tĩnh cất tiếng hỏi.
"Quý thanh niên trí thức đâu?"
Đại thẩm mặt lộ vẻ x·ấ·u hổ, ấp úng nói:
"Quý thanh niên trí thức có lẽ là không thể chấp nhận được việc chúng ta lục soát người nàng ấy, giờ... Đang k·h·ó·c ở trong phòng," k·h·ó·c còn rất thương tâm, làm như là hai mụ đàn bà các nàng bắt nạt nàng ấy vậy, còn rất không đành lòng, đặc biệt là khi không lục soát được bất cứ thứ gì tr·ê·n người Quý thanh niên trí thức, cảm thấy có chút oan uổng cho người ta.
Mày đại đội trưởng nhăn lại, có thể kẹp c·h·ế·t ruồi, nói với thím họ Vương bên cạnh.
"Vương gia, ngươi đi gọi Quý thanh niên trí thức ra đây, nàng ấy cũng được xem là người có liên quan, trước khi làm rõ sự tình, nàng ấy nhất định phải có mặt ở đây."
Đại thẩm vẻ mặt khó xử đi vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Quý Vũ Nhu cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, từ trong phòng đi ra.
Đi đến trước mặt đại đội trưởng, ngẩng đầu, một đôi mắt s·ư·n·g đỏ tràn đầy ủy khuất.
"Đại... Đại đội trưởng, ta là thanh niên trí thức, là hưởng ứng theo lời kêu gọi của cấp tr·ê·n, đến thôn xây dựng n·ô·ng thôn, chuyện hôm nay, nếu như ngài không cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta chỉ còn cách tự mình đi tìm lãnh đạo."
Đại đội trưởng: "..."
Một bên, Tưởng Viện Viện vừa thấy Quý Vũ Nhu, trong mắt liền lăm lăm d·a·o, h·ậ·n không thể tiến lên xé xác ả.
Lúc này nghe được lời nói không biết x·ấ·u hổ của ả, lửa giận trong lòng rốt cuộc không đè nén được.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng ta thì rõ ràng, trong số những người ở đây, chỉ có Quý Vũ Nhu là người có loại t·h·u·ố·c đó.
Kết hợp với những lời các thím vừa nói, dược của Vệ Dân ca, nhất định là do Quý Vũ Nhu hạ.
Cũng không biết nàng ta hạ khi nào. Bỗng nhiên nàng ta nhớ lại việc Quý Vũ Nhu đã rời đi một lúc, nàng ta còn tưởng ả đi kê đơn cho Tô Mang...
Vịu cánh tay thím đứng thẳng người, một tay đỡ bụng, chậm rãi đi đến trước mặt Quý Vũ Nhu, vẻ mặt đau đớn đến tột cùng nhìn ả, môi run run vài lần, thanh âm có chút khàn khàn.
"Vũ Nhu muội... Quý thanh niên trí thức, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này? Ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội ruột đối đãi. Ngươi... Ngươi lại đối với Vệ Dân ca..."
Quý Vũ Nhu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tưởng Viện Viện một cái, nàng ta không ngờ đến tận lúc này, Tưởng Viện Viện nữ nhân này vẫn còn giả vờ.
Cho Cố Vệ Dân dược, không phải nàng ta hạ, về phần là ai, trong lòng nàng ta đã đoán được đại khái.
Nghĩ đoạn, nhìn một lượt trong đám người, liền nhìn thấy Cố Kim An vẻ mặt cưng chiều nhìn Tô Mang, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Kim An ngẩng đầu, nhìn về phía nàng ta, ánh mắt không còn dịu dàng như khi nhìn Tô Mang, trong mắt mang theo hàn ý lạnh lùng.
Theo bản năng cảm thấy lạnh cả người.
Nàng ta không ngờ Cố Kim An lại có ánh mắt sắc bén như vậy.
Ổn định lại tinh thần, nhanh c·h·óng thu hồi ánh mắt, đặt lực chú ý tr·ê·n người Tưởng Viện Viện, dù có thế nào, nàng ta cũng không thể chịu tội thay việc kê đơn này được.
Con ngươi lóe lên, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.
"Đại đội trưởng, dược không phải do ta hạ, ta cũng chưa từng thấy qua loại t·h·u·ố·c gì, hai vị nữ đồng chí trong thôn vừa rồi cũng đã lục soát người ta, ngài có thể hỏi bọn họ để chứng thực.
Bất quá, ta hoài nghi có người cố ý vu oan giá họa cho ta.
Nếu đã muốn tìm, có phải hay không tất cả những người có mặt ở đây đều nên lục soát một lượt?"
Khi nói những lời này, đôi mắt Quý Vũ Nhu nhìn thẳng Tưởng Viện Viện.
Hiển nhiên nàng ta hy vọng người bị lục soát là Tưởng Viện Viện.
Đại đội trưởng: "..."
Tưởng Viện Viện: "..."
Thôn dân hóng chuyện: "..." Quý thanh niên trí thức có phải ngốc không? Vợ của Cố lão tam làm sao có thể cho Cố lão tam kê đơn chứ?
Đại đội trưởng là người hoàn hồn đầu tiên, mệt mỏi, đưa tay day thái dương, liếc nhìn Quý Vũ Nhu một cái đầy ẩn ý.
"Quý thanh niên trí thức... Ngươi..."
Quý Vũ Nhu dường như biết đại đội trưởng muốn nói gì, vẻ mặt nghĩa chính nghiêm từ.
"Đại đội trưởng, ta mong ngài có thể công bằng, nếu như ta đã bị lục soát người, vậy Tưởng... Đồng chí tại sao lại không thể bị lục soát? Không chừng nàng ta cố ý vu oan h·ã·m h·ạ·i ta thì sao."
"Quý thanh niên trí thức, ngươi không cần cố tình gây sự, ta sao có thể cho Vệ Dân ca kê đơn chứ, ta..." Tưởng Viện Viện nghe Quý Vũ Nhu đưa ra yêu cầu vô lý, không nhịn được lên tiếng.
"Hừ, tại sao ngươi không thể cho Cố... Đồng chí kê đơn? Ngay cả chuyện cướp đàn ông của người khác ngươi cũng có thể làm, còn có chuyện gì không dám làm?" Quý Vũ Nhu vẻ mặt châm chọc, ngắt lời Tưởng Viện Viện.
Hôm nay, sau chuyện này, nàng ta và Tưởng Viện Viện xem như trở mặt hoàn toàn, cũng không cần thiết phải giữ thể diện cho ả nữa.
Ả đã có thể làm ra chuyện cướp đàn ông của người khác, nàng ta có gì mà không dám nói?
Đừng tưởng rằng nàng ta ở trong phòng nên không nghe thấy những lời ả nói ngoài sân, muốn đổ hết nước bẩn lên người nàng ta, cũng phải xem thử nàng ta có đồng ý hay không.
Lúc đáp ứng yêu cầu của Tưởng Viện Viện, nàng ta cũng không phải là không có sự chuẩn bị.
Đại đội trưởng nhìn hai nữ đồng chí, kẻ xướng người họa, đâu còn thấy tình thâm tỷ muội ngày xưa, mệt mỏi khoát tay.
"Vương gia, Lý gia, phiền hai ngươi đưa vợ lão tam vào trong phòng... Kiểm tra một chút."
Tưởng Viện Viện vẻ mặt không thể tin nhìn đại đội trưởng, "Đại đội trưởng, ngài..."
Đại đội trưởng mất kiên nhẫn, khoát tay.
"Ngươi cứ phối hợp một chút, chỉ cần tr·ê·n người ngươi không có thứ đó, ngươi sợ gì chứ."
Tưởng Viện Viện nhìn một vòng, Tưởng Hạo đám người còn chưa trở về, những thôn dân khác đều có vẻ mặt tán thành lý lẽ của đại đội trưởng, chỉ có thể không cam lòng theo hai vị thím đi vào phòng.
==============================END-370============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận