Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 255: Đột nhiên tới một trận mưa lớn (length: 7494)

Tối qua trời mưa suốt cả một đêm, đến sáng ngày thứ hai thức dậy vẫn còn mưa, thậm chí càng có xu thế mưa to hơn.
Tô Mang nhìn ra ngoài cửa sổ mưa lớn, cau mày hỏi Cố Kim An bên cạnh.
"Mưa to như vậy, hôm nay ngươi hẳn là không cần đến trường học chứ?"
Cố Kim An cũng đang bối rối, theo lý thuyết mưa lớn thế này thì sẽ không có ai đến trường học.
"Hẳn là không cần đi, đợi thôn trưởng thông báo."
Vừa dứt lời, loa phát thanh trong thôn liền vang lên, giọng thôn trưởng vừa vội vã lại nặng nề, thông báo với mọi người, hôm nay tất cả mọi người không cần đi làm việc cũng không cần đến trường, tất cả hãy ở nhà cẩn thận.
Mấy năm trước, thôn bên cạnh cũng có một trận mưa lớn như vậy, trong thôn có mấy người bị nước lớn cuốn đi, đợi đến khi tạnh mưa, cũng không tìm lại được, đại đội trưởng sợ sự việc tương tự phát sinh ở trong thôn mình, nên cố ý nhắc nhở dặn dò mọi người.
"Được, hôm nay hai chúng ta cuối cùng cũng rảnh rỗi, coi như dính chút ánh sáng của trận mưa này." Tô Mang trêu ghẹo nói.
Mấy ngày này, nàng thì bận việc ở xưởng, Cố Kim An thì bận việc ở trường, hai người trừ lúc ăn cơm và buổi tối có thể trò chuyện một lúc, thì vẫn chưa có cơ hội ở cùng nhau cả một ngày.
Cố Kim An nhìn ra ngoài cửa sổ mưa lớn, chau mày, trong lòng hắn mơ hồ có chút lo lắng.
Trong sân nước đã sắp ngập đến bậc thềm của căn nhà, cũng may mà lúc trước khi xây nhà đã nghe theo đề nghị của vợ, xây bậc thang cho mỗi căn phòng.
Nếu không thì lúc này, trong nhà có lẽ đã bị nước nhấn chìm.
"Ta thấy trận mưa này nhất thời nửa khắc không thể tạnh, mấy ngày trước trong thôn trồng ngô có lẽ gặp tai ương." Cố Kim An gương mặt lo lắng.
Nông dân đều dựa vào trời mà ăn cơm, trận mưa lớn này sợ là sẽ tạo thành tổn hại không nhỏ, Cố Kim An hiểu rõ nông dân không dễ dàng, có thể nói hắn là cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng ở trong tình huống đó.
Trận mưa này tám chín phần mười sẽ gây ra tổn hại không nhỏ cho thôn.
Tô Mang tuy không hiểu việc đồng áng, nhưng có thể hiểu được nỗi lo của Cố Kim An, thiên tai nhân họa là điều không ai ngăn cản được, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cho mưa sớm tạnh, để đem tổn hại xuống mức thấp nhất.
"Ta đi nấu cơm đây!" Tô Mang thấy không khí có chút ngưng trọng, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Cố Kim An nghe vậy thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ.
"Vẫn là để ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
Tối qua, vợ hắn đã mệt không nhẹ, thừa dịp trời mưa không cần đến xưởng, hôm nay có thể nghỉ ngơi một chút.
"Không cần, cùng đi thôi." Lúc này Tô Mang cũng không còn buồn ngủ, thêm việc Cố Kim An lo lắng, trong lòng nàng cũng có chút bất an.
Vợ chồng son nấu bữa sáng đơn giản, cháo gạo và bánh bao bột mì, gạo và bột mì vẫn là do Ngô tiểu thúc và Ngô Đông Minh lần trước đi trấn trên mua về.
Ăn sáng xong, hai người đem nước trong sân dọn bớt đi, nếu không xử lý, đến chỗ đặt chân cũng không có.
Xử lý xong nước trong sân, Cố Kim An liền nắm lấy Tô Mang muốn học bài, hắn còn nhớ lần trước người trong thôn nghi ngờ vợ hắn không có học thức, trong lòng hắn cũng nén một hơi, thề phải dạy dỗ vợ mình, để cho những người trong thôn nghi ngờ vợ hắn phải hối hận.
Hiện tại vợ hắn đã nhận biết không ít chữ, tiến bộ so với tưởng tượng của mình, nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, vợ hắn cần phải học tập nhiều tri thức hơn, ngoài nhận biết chữ, còn cần học toán học, hóa học, vật lý, hắn cũng muốn cho vợ mình học, giống như vợ hắn từng nói với hắn, tri thức chưa bao giờ là vô ích, không chừng ngày nào đó sẽ dùng đến.
Tô Mang cũng vui vẻ học tập, sự việc lần trước đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho nàng, nàng không còn giữ thái độ được chăng hay chớ, ỷ lại vào việc kiếp trước có học vấn, mà đời này lại không muốn học.
Kiếp trước có học vấn là chuyện của kiếp trước, đời này nàng là Tô Mang, một người không biết nhiều chữ, ít nhất trong mắt người ngoài là như vậy.
Việc học tập là việc cấp bách, nếu đã có sẵn lão sư, thì sao nàng không tận dụng cho tốt, đến lúc đó sẽ dùng hành động thực tế để đánh vào mặt những kẻ nghi ngờ nàng.
Vợ chồng son học tập suốt cả một buổi sáng, Cố Kim An rất hài lòng, cảm thấy vợ hắn rất có thiên phú học tập, hôm nay những kiến thức hắn dạy cho vợ, vợ hắn đều hiểu được, hơn nữa còn có thể suy một ra ba, vợ hắn còn chủ động hỏi mình những vấn đề, thái độ học tập tích cực như vậy, khiến Cố Kim An cảm thấy vô cùng vui mừng.
Buổi trưa, mưa cuối cùng cũng nhỏ hơn một chút, vợ chồng son đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mưa dần dần ngừng hẳn.
Đại đội trưởng dùng loa thông báo mọi người đến sân lúa mì để họp.
"Vợ à, ngươi ở nhà đợi, ta đi cho." Sau cơn mưa, thời tiết có chút lạnh, Cố Kim An muốn Tô Mang ở nhà, vợ hắn đi cũng không giải quyết được gì, đại đội trưởng chỉ đơn giản nói về những tổn thất do trận mưa lớn gây ra, xem xem có thể cứu vớt được hoa màu trên ruộng hay không, việc này những lão già bọn họ đi làm là được.
"Chúng ta cùng đi đi." Tô Mang cũng muốn đi xem, nàng có chút lo lắng cho xưởng, không biết có bị dột nước hay không.
Vợ chồng son trên đường đi gặp không ít thôn dân, nhìn con đường bị mưa lớn xối hỏng, các thôn dân ai cũng lo lắng trùng điệp, cả đám than thở.
"Ngươi nói xem, ông trời này sao không đổ mưa sớm mấy ngày, ngô trên ruộng vừa gieo được mấy ngày, lần này xem như bỏ đi."
"Chẳng phải là vậy hay sao, ta mới trồng rau trong vườn riêng được hai hôm, giờ cũng bị hủy cả..."
"Nhà ta phòng ở cũng bị mưa làm hỏng, trong phòng có vài chỗ bị dột."
"Nhà ta cũng dột mưa đây này."
"Nhà ta nước còn tràn cả vào nhà, suýt chút nữa thì bị ngập, may trong nhà nhiều người, kịp thời cứu vãn."
"..."
Trận mưa lớn này khiến cho các thôn dân ai oán, nhưng cũng không thể làm khác được, thiên tai nhân họa thì không ai tránh được.
Dọc đường đi nghe tiếng nghị luận của người dân, cuối cùng cũng đến sân phơi lúa mì.
Đại đội trưởng hai chân dính đầy bùn, vẻ mặt sầu não đứng trên bục, nhìn xuống phía dưới thôn dân đang cúi đầu xì xào, trong lòng một trận phiền muộn.
Tổn thất do trận mưa lớn này gây ra nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, khi mưa ngớt một chút, hắn có đi xem xét, ngô vừa mới gieo không lâu trên ruộng đều bị cuốn trôi hết.
"Mọi người yên lặng một chút, nghe ta nói."
Phía dưới thôn dân lập tức im bặt, nhìn đại đội trưởng trên bục, nghe hắn sắp xếp tiếp theo.
"Trận mưa lớn này đến quá đột ngột, ruộng. . . Hoa màu trên ruộng bị tổn thất khá nghiêm trọng, lát nữa các lão già trong thôn cùng ta đi xem xét tình hình, xem có thể cứu vãn được chút nào hay không, cứu được chút nào hay chút nấy vậy.
Các nữ đồng chí về nhà trước chờ tin tức đi."
Thôn trưởng dẫn theo các lão già trong thôn đi ruộng xem xét tình hình, Tô Mang tính toán đi xem qua xưởng.
Trong thôn có mấy thím đi cùng đường, lúc này các nàng cũng không có việc gì khác, nên muốn đi cùng Tô Mang xem sao, không chừng có thể giúp được gì đó.
Đoàn người vừa đi vừa trò chuyện về tai họa do trận mưa lớn này gây ra.
Phía sau các nàng, cách đó không xa, Quý Vũ Nhu đi cùng hướng với họ, trong tay xách một cái túi, nhưng mà nàng là đi đến nhà Lão Cố.
Quần áo cho Cố đại ca, nàng cuối cùng cũng đã làm xong, vừa vặn lại gặp trời mưa, nghĩ bộ quần áo mới này có thể sẽ có ích, nàng vốn định đem đến sân lúa mì giao cho Tưởng Viện Viện, ai ngờ Tưởng Viện Viện hôm nay lại không đến.
Ở sân lúa mì có rất nhiều người, nàng cũng không dám trực tiếp đưa cho Cố đại ca.
==============================END-255============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận