Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 161: Tưởng phụ bất an (length: 7767)

Lý Kiến Quân hôm nay đến thị trấn còn có một mục đích, hắn muốn nghe ngóng một chút tin tức về Hổ Ca.
Từ lần trước chợ đen gặp nạn đến nay cũng đã ba bốn ngày, hắn có chút lo lắng cho Hổ Ca. Hổ Ca đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn muốn x·á·c định Hổ Ca bình an thì mới có thể yên tâm.
Cố Kim An đối với Hổ Ca cũng có ấn tượng không tệ, hắn lần đầu tiên tiếp xúc với chợ đen, tuy là Lý Kiến Quân dẫn hắn đi, nhưng nếu không có Hổ Ca cho phép, hắn cũng không thể k·i·ế·m được số tiền kia.
Hai người tốn hao một phen công phu mới nghe ngóng được một chút tin tức, bất quá không phải là tin tức của Hổ Ca.
Nghe nói hai ngày nay chợ đen đang có đợt chỉnh đốn lớn, đám người Hổ Ca không thấy đâu, đã có kẻ mới thay thế.
Lão đại mới tới chính là Báo Ca, lần trước cùng Hổ Ca giao thủ, song phương đều tổn thất rất t·h·ả·m trọng, Hổ Ca so với Báo Ca còn nghiêm trọng hơn.
Do Hổ Ca phải lo lắng cho đám tiểu đệ phía dưới, nên ra tay không được tàn đ·ộ·c, Báo Ca thì lại khác, ba người bọn chúng đã quyết tâm phải giành bằng được, ra tay không chút lưu tình, hơn nữa Báo Ca trước đây đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, so với Hổ Ca còn mạnh hơn không ít.
Kết quả cuối cùng của trận chiến là, phía Báo Ca ba người đều b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, nhưng tổn thương không đến mức c·h·ế·t người.
Phía Hổ Ca thương vong nghiêm trọng, các tiểu đệ bên cạnh hắn rất nhiều người b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, thậm chí có một hai...
Bản thân hắn cũng b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g nghiêm trọng, cuối cùng được Cường t·ử bên cạnh thừa dịp hỗn loạn mang đi, hiện tại không ai biết tung tích của hắn.
Chợ đen cuối cùng rơi vào tay Báo Ca.
Hai người không dò thăm được tin tức của Hổ Ca, có chút thất vọng.
Cố Kim An thấy Lý Kiến Quân tâm trạng không tốt, lên tiếng an ủi:
"Không có tin tức có lẽ là tin tức tốt nhất, Hổ Ca là người tốt, tin rằng hắn sẽ không có việc gì."
"Chỉ mong là vậy!"
Lý Kiến Quân cũng không thể x·á·c định Hổ Ca có làm sao không, nhưng hắn hy vọng Cố Kim An nói là thật, Hổ Ca ở một nơi nào đó hắn không biết vẫn đang sống tốt.
Hai người đang nhắc tới Hổ Ca, lúc này Hổ Ca đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nhà của Cường t·ử.
Cường t·ử là người ở trấn bên cạnh, sau khi hắn đưa Hổ Ca rời đi không có chỗ nào để đi, đành phải dẫn hắn về nhà mình.
Dù sao nhà hắn cũng chỉ còn lại một mình hắn, cha mẹ trong nhà từ khi hắn còn nhỏ đã không còn, hắn và Hổ Ca quen biết cũng là do tự mình một người không thể sinh hoạt, cho nên mới đến nương nhờ Hổ Ca.
Hổ Ca đối với hắn mà nói, chẳng khác nào người cha, người huynh trưởng.
Bất quá, Cường t·ử hiện tại rất lo lắng, hắn đem Hổ Ca về nhà đã ba ngày, ba ngày nay Hổ Ca vẫn chưa tỉnh lại, nếu không phải hắn có thể uống được nước, hắn đã lo lắng Hổ Ca có phải hay không...
Tình huống bây giờ đặc t·h·ù, hắn cũng không dám đi tìm đại phu, chỉ có thể cùng mấy đứa nhỏ trong thôn có quan hệ không tệ nói bóng nói gió tìm hiểu chút tin tức, tự mình ban đêm lên núi hái chút thuốc.
Hắn cũng không biết chính mình hái được thuốc có đúng với vết thương của Hổ Ca hay không, hắn hiện tại chỉ có thể "chữa bệnh theo kiểu hên xui", hy vọng Hổ Ca có thể kiên trì.
Cố Kim An và Lý Kiến Quân hai người sau khi về thôn, đi thẳng đến nhà Cố Kim An, Lý Kiến Quân muốn đưa số vải đã mua cho Tô Mang, tốt nhất là Tô Mang có thể may quần áo cho hắn trước mùa gặt.
Tô Mang không nghĩ đến Lý Kiến Quân lại gấp gáp như vậy, bất quá cũng may, gần đây nàng cũng không bận, giúp hắn may quần áo cũng không phải là không được.
Ngày tháng bình thản trôi qua, ngày mùa đến cũng càng ngày càng gần, hai ngày nay đại đội trưởng bắt đầu tổ chức người trong thôn đi họp.
Theo như Cố Kim An nói, hàng năm hai lần vào dịp mùa màng, đại đội trưởng đều sẽ tổ chức họp người trong thôn trước mấy ngày, chủ đề của buổi họp chính là cổ vũ mọi người cố gắng làm việc, tranh thủ vượt qua các đại đội khác, giành lấy vinh dự đại đội tiên tiến.
Tô Mang: "..." Người thời đại này đã cuốn đến vậy rồi sao?
Tô Mang vì Lý Kiến Quân mà tăng ca làm thêm giờ may quần áo, hai ngày sau cũng đã hoàn thành.
Lý Kiến Quân rất hài lòng với bộ quần áo mới, nghe Cố Kim An nói, hắn muốn mặc quần áo mới đi thôn bên cạnh xem mắt.
Tô Mang nghe xong cảm thán một hồi, không nghĩ đến Lý Kiến Quân lại là người "mai mối".
Ngô Đông Minh và Vương Kiến Quốc cuối cùng cũng về đến BD.
Bọn họ đến BD, không kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà lập tức đi gặp thủ trưởng, đem kết quả điều tra nộp lên.
Thủ trưởng thấy hai người mệt mỏi không ít, trước tiên là thăm hỏi một phen, sau đó cho hai người nghỉ một ngày, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe, về phần chuyện của Cố Vệ Dân, đợi bọn họ nghỉ ngơi xong sẽ nói tiếp.
Dù sao kết quả điều tra đã có, cũng không cần phải vội.
Nhà họ Tưởng, ngay lập tức nhận được tin Ngô Đông Minh đã từ quê Cố Vệ Dân trở về.
Tưởng phụ hiện tại lo lắng chính là kết quả điều tra của Ngô Đông Minh có theo đúng kế hoạch của bọn họ hay không, Báo Ca mà hắn p·h·ái đi bên kia vẫn không có tin tức gì.
Theo lý thuyết Báo Ca đi trước Ngô Đông Minh một ngày, bọn họ hẳn là phải về trước Ngô Đông Minh, thế nhưng hắn không những không gặp được Báo Ca, mà còn không nhận được tin tức của hắn.
Trong lòng Tưởng phụ rất bất an.
Bình thường giữa trưa hắn đều không về nhà, do tin tức Ngô Đông Minh trở về làm cho hắn bất an, nên trưa nay ngoại lệ về nhà.
Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là cho người đi tìm Tưởng đại ca và Tưởng nhị ca.
Ba cha con ngồi tr·ê·n ghế sofa, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Hiếm khi thấy tr·ê·n mặt Tưởng phụ có chút sốt ruột.
"Lão đại, bên con thế nào? Có tin tức của Báo Ca không?"
Tưởng đại ca vừa nghe Tưởng phụ nói Ngô Đông Minh đã về đội, lúc này vẻ mặt hắn đầy u sầu, hắn không có nhận được bất cứ tin tức gì của Báo Ca, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt.
"Không có, con định tự mình đi một chuyến." Tưởng đại ca nâng mắt kính nói.
"Phải nhanh lên, ta sợ. . . xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tưởng phụ lo lắng nói.
Tưởng nhị ca nhìn xem phụ thân cùng huynh trưởng vì chuyện của Cố Vệ Dân mà p·h·át sầu lo lắng, trong lòng rất khó chịu.
"Ba, Đại ca, theo con thấy, chuyện của Cố Vệ Dân chúng ta không nên tham dự vào." Tưởng nhị ca đầy vẻ bất mãn với Cố Vệ Dân.
Cũng bởi vì một người ngoài, mà phụ thân cùng Đại ca sầu đến mức tóc bạc trắng, đặc biệt là phụ thân, kể từ khi biết tin Cố Vệ Dân bị người ta tố giác, hắn chưa từng ngủ được một giấc an ổn.
Những người khác không đau lòng, nhưng hắn, đứa con trai này lại đau lòng.
Hơn nữa chỉ vì một Cố Vệ Dân, muội muội duy nhất của hắn cũng trở nên lạnh nhạt với hắn.
Từ lần trước chính mình nói Cố Vệ Dân hai câu không hay, Viện Viện cùng hắn cãi nhau một trận, đến bây giờ nàng vẫn còn giận, không thèm để ý tới hắn.
Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, chính là Cố Vệ Dân.
"Nói bậy, từ lúc chúng ta ngầm thừa nhận Viện Viện có liên quan đến hắn, thì chúng ta không thể đứng ngoài cuộc." Tưởng phụ lớn tiếng quát Tưởng nhị ca, bất đắc dĩ nói.
Tưởng phụ không giống Tưởng nhị ca, suy nghĩ đơn giản như vậy, hắn biết chuyện của Cố Vệ Dân nghiêm trọng đến mức nào, liên lụy rất nhiều thứ.
Quan trọng nhất là, con gái của hắn đã dính vào sự kiện này, nhà họ Tưởng bọn họ không thể thoát khỏi liên quan.
Hiện tại hắn đành đem toàn bộ hy vọng ký thác lên Báo Ca, hy vọng hắn thành c·ô·ng đem tin tức truyền đi, người nhà Cố Vệ Dân cũng có thể t·h·í·c·h đáng xử lý ổn thỏa.
Tưởng nhị ca nghe vậy, có chút không phục, việc này có gì khó khăn, chỉ cần bọn họ hiện tại phủi sạch quan hệ với Cố Vệ Dân, sau đó c·ắ·n n·g·ư·ợ·c lại hắn, chẳng phải sẽ gạt bỏ được mọi liên quan hay sao.
Tưởng đại ca và Tưởng phụ sau khi nghe Tưởng nhị ca nói, đều trầm mặc.
Bọn họ cũng từng có suy nghĩ này, nhưng còn Viện Viện thì sao? Nàng có thể từ bỏ Cố Vệ Dân không?
==============================HẾT-161============================.
Bạn cần đăng nhập để bình luận