Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 213: Xuân phong đắc ý Cố Kim An (length: 8583)

Cố Kim An cũng khẩn trương, dù sao hắn cũng là lần đầu tiên. Có thể nghĩ đến lời Lý Kiến Quân nói, loại sự tình này cần nam nhân chủ động, đành phải cố nén sự khẩn trương, từ từ cởi bỏ quần áo của Tô Mang.
Cảm thụ được bàn tay run rẩy của Cố Kim An, Tô Mang bỗng nhiên không còn thấy khẩn trương.
Nàng vốn tưởng rằng chỉ có mình khẩn trương, hóa ra Cố Kim An cũng khẩn trương.
Hai người bọn họ, không ai cười được ai, đều là "gà mờ".
Thế nhưng, tình hình sau đó không như những gì Tô Mang nghĩ.
Cố Kim An con "gà mờ" này, nhìn qua có vẻ "non", đến lúc thực chiến lại chẳng hề luống cuống, thậm chí còn có biểu hiện vượt trội ngoài sức tưởng tượng.
Tô Mang không thể không cảm thán một câu: Tuổi trẻ chính là tốt! Tinh thần thật là dồi dào a!
Ánh trăng ngượng ngùng ẩn mình, bên ngoài cửa sổ tối đen, trong phòng thanh âm ngượng ngùng vẫn không ngừng vang lên.
Mãi cho đến khi Tô Mang nhịn không được lên tiếng.
"Được... Được chưa?"
Tha thứ cho nàng là lần đầu, nói thật cảm giác không được "tuyệt vời" như mọi người hay nói, nàng chỉ cảm thấy đau và không thoải mái.
Cố Kim An nghe vậy, thân thể cứng đờ, từ từ dừng lại, nằm ngửa sang một bên thở dốc.
Trong lòng Cố Kim An vô cùng k·í·c·h động, chuyện hắn vẫn hằng mong muốn, đêm nay cuối cùng đã thực hiện được, hắn và "tức phụ" đã thuộc về nhau, loại thỏa mãn này không thể dùng ngôn ngữ đơn giản diễn tả được.
Một lúc sau, hắn mới xoay người ngồi dậy.
"Tức phụ, ta đi lấy nước cho nàng, giúp nàng lau người."
Tô Mang xác thật cần lau qua người, vừa nãy do khẩn trương cộng thêm không thoải mái, nàng đã toát ra rất nhiều mồ hôi, tr·ê·n người nhớp nháp, rất khó chịu.
Sau khi Cố Kim An ra ngoài lấy nước, Tô Mang nằm tr·ê·n giường, nhớ lại những lời Cố Kim An nói bên tai mình trong lúc bận rộn, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt.
Cũng không biết những lời này ai đã dạy hắn, hắn nói một cách lưu loát, cứ tuôn ra không ngừng như không mất tiền, thật quá không hợp với hình tượng từ trước đến nay của Cố Kim An.
Thế nhưng, nàng lại rất vui vẻ khi nghe.
Cao lớn; dáng người đẹp, lại biết săn sóc người, còn có thể nói những lời ngon tiếng ngọt, còn là quan hệ hợp pháp, xét thế nào thì mình vẫn là người có lợi!
Chỉ chốc lát sau, Cố Kim An liền bưng chậu nước vào, nước ấm, nhiệt độ vừa phải.
Tô Mang chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, lau qua loa cơ thể.
Trong lúc này, Cố Kim An đi ra sân tắm rửa, hắn cũng mệt mỏi, toát mồ hôi đầy người.
Hai người tắm rửa sạch sẽ; nằm tr·ê·n giường, trong lúc nhất thời, không khí có chút ngượng ngùng, có lẽ là do chuyện vừa mới làm.
"Tức phụ, nàng... Nàng còn không thoải mái sao?"
Cố Kim An có nghe Lý Kiến Quân nói, nữ nhân lần đầu tiên đều sẽ đau, sẽ không thoải mái, dặn hắn phải chú ý.
Trời đất chứng giám, hắn đã thực sự rất chú ý, sợ "tức phụ" không thoải mái, hắn đã nhịn đến toát mồ hôi, trời mới biết hắn đã gian nan thế nào.
"Tốt... Tốt hơn nhiều." Tô Mang nhỏ giọng t·r·ả lời.
Nói thật, đừng nhìn nàng bình thường tùy tiện, đối với loại chuyện này nàng vẫn thấy ngượng ngùng khi nói ra, so với Cố Kim An nàng kém xa, nàng không giống một người hiện đại, chẳng lẽ nàng đã làm vướng chân những người x·u·y·ê·n không từ thời hiện đại?
"Ta... Lần sau ta sẽ chú ý."
Tô Mang: ... , đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ, nàng còn chưa thích ứng được, người ta đã nghĩ đến lần sau...
"Ừm." Trừ "ừm" ra, nàng cũng không biết nói gì hơn, không khí có chút kiều diễm, nàng cũng không nỡ phá hỏng.
Trò chuyện một chút, Cố Kim An dần hoạt bát hơn, Tô Mang nghe mà buồn ngủ.
Ban đầu còn có thể đáp lại hắn hai câu, sau thì không còn đáp lại.
Cố Kim An không nghe thấy tiếng đáp lại, nghiêng đầu nhìn, "tức phụ" đã ngủ.
Hắn cười cười, đắp chăn cho Tô Mang, đến gần nàng, ôm "tức phụ", cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Kim An tỉnh dậy đặc biệt sớm, "tức phụ" bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, tư thế ngủ trước sau như một "hoạt bát", tấm đệm đắp tr·ê·n bụng từ lâu đã bị đạp xuống dưới chân, khóe miệng còn có vết nước khả nghi.
Cố Kim An nhẹ nhàng lấy ngón tay lau đi vết nước ở khóe miệng Tô Mang, đến gần Tô Mang, hôn trộm một cái, tinh thần gấp trăm lần, xoay người xuống giường.
Hôm nay, bữa sáng Cố Kim An định làm phong phú một chút, đi một vòng quanh phòng bếp, định làm món cháo t·h·ị·t nạc "tức phụ" hay nhắc tới, vừa hay hôm qua làm món t·h·ị·t kho tàu còn thừa một chút t·h·ị·t.
Lại hấp thêm bánh trứng gà, cũng là món "tức phụ" thích ăn.
Làm xong đồ ăn, thời gian còn sớm, Tô Mang vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, Cố Kim An không nỡ đ·á·n·h thức nàng, ghé sát vào tai Tô Mang, nhẹ giọng dặn dò:
"Tức phụ, điểm tâm ta đã làm xong, đang để trong nồi giữ ấm, khi nào nàng xuống giường nhớ ăn."
Tô Mang mơ mơ màng màng lên tiếng.
Cố Kim An cũng ăn qua loa vài miếng, tâm trạng vui vẻ cầm những câu hỏi đã làm tối qua đi tìm đại đội trưởng.
Lý Kiến Quân nhìn Cố Kim An với vẻ mặt tươi rói, đắc ý, ghé sát người hắn, thấp giọng trêu ghẹo.
"Ngươi đây là đã thành công rồi?"
Cố Kim An nhướng mày, không nói chuyện, bất quá khóe miệng cong lên đầy ý cười đã nói rõ tất cả.
Lý Kiến Quân chậc chậc hai tiếng, trong lòng có chút hâm mộ.
"Nói xem tình hình chiến đấu tối qua thế nào, tức phụ của ngươi có hài lòng hay không?"
Dù sao tối qua khi cùng Cố Kim An tắm ở trong sông, bản thân đã truyền thụ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm.
Đừng hỏi hắn một kẻ đ·ộ·c thân sao lại có thể có kinh nghiệm, chưa ăn qua t·h·ị·t h·e·o nhưng cũng từng thấy h·e·o chạy a!
Nhà hắn có hai người anh trai đã thành gia nhiều năm.
Anh cả Lý và anh hai Lý cũng đã vì Lý Kiến Quân mà hao tổn tâm trí, vì khuyên hắn sớm ngày cưới vợ, không thể không đem ưu điểm của việc cưới vợ nói ra.
Mà ưu điểm này, tự nhiên không thể không kể đến chuyện nam nữ.
Đàn ông dường như trời sinh đối với loại chuyện này đều cảm thấy hứng thú, Lý Kiến Quân cũng mặt dày thỉnh giáo không ít, vốn định để dành sau này bản thân cưới vợ thì dùng.
Cuối cùng, người được thể nghiệm trước lại là Cố Kim An.
Nhắc đến Tô Mang, mặt mày Cố Kim An càng thêm dịu dàng, khiến Lý Kiến Quân r·u·n r·u·n, n·ổi da gà.
Lẽ nào đàn ông đã "ăn mặn" đều mẫn cảm như vậy sao?
"Ngươi nói đi chứ?" Lý Kiến Quân thấy Cố Kim An chỉ lo mình vui, sốt ruột như kiến b·ò tr·ê·n chảo nóng.
Nói ra, hắn cũng có thể tổng kết kinh nghiệm.
"Ngươi sau này có "tức phụ", tự mình đi mà thể nghiệm!"
Cố Kim An không muốn đem chuyện riêng của "tức phụ" và mình ra bên ngoài nói, cho dù là huynh đệ tốt của mình cũng không được.
Lý Kiến Quân há hốc miệng, vẻ mặt khó tin, huynh đệ này của hắn thật đúng là ngày càng trở nên "xấu tính", đối với hắn cũng có bí mật.
Cố Kim An không để ý đến Lý Kiến Quân, đi vào nhà chính tìm đại đội trưởng nói chuyện về những câu hỏi.
Đại đội trưởng nhìn tờ giấy trong tay, có chút buồn rầu, chỉ có một bộ đề t·h·i, nhiều người như vậy biết chia thế nào?
Hôm qua đã có không ít người đến tìm hắn đăng ký, đều là thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức, đúng rồi, còn có cô dâu của Cố Vệ Dân.
Đương nhiên Tưởng Viện Viện không tự mình đến, mà là Cố Vệ Dân đến giúp nàng đăng ký.
"Kim An, chỉ có một bộ đề, ta phải chia thế nào?"
Lý Kiến Quân ở bên cạnh thuận miệng t·r·ả lời:
"Vậy còn không đơn giản sao, cha cứ đọc đề ở bên tr·ê·n, bảo bọn họ viết câu t·r·ả lời ở bên dưới, như vậy cũng có thể ngăn chặn được bọn họ gian lận sao chép."
Đại đội trưởng chớp mắt, đứa con trai này của hắn, hôm nay hiếm khi lại thông minh được một lần.
"Khụ, chỉ có ngươi thông minh!" Đối Lý Kiến Quân cười mắng một câu.
Lý Kiến Quân bĩu môi, phụ thân hắn chính là mạnh miệng, thừa nhận mình thông minh có gì khó khăn sao?
"Kim An, "tức phụ" của con đang ở nhà đúng không, buổi sáng khảo thí cần có nó."
Cố Kim An nghe vậy ngẩn ra, vợ hắn còn đang ngủ ở nhà, tối qua đã làm nàng mệt mỏi.
"Chú, việc khảo thí có chú là được rồi, vợ con không cần đi, hôm nay hình như nàng có việc khác bận rộn."
Đại đội trưởng cảm thấy không ổn, "tức phụ" của Lão tiểu bây giờ là người phụ trách xưởng, nàng ở đây sẽ tốt hơn.
"Cha, loại chuyện này có cha là đại đội trưởng là đủ rồi, cha đừng làm phiền "tức phụ" của Kim An, người ta hôm nay có chuyện cần bận rộn, cha đừng làm lỡ việc của người ta, chuyện khảo thí cứ công bằng mà làm, ai làm tốt nhất thì chọn người đó, cha có gì mà phải rối rắm."
Lý Kiến Quân nhìn ra sự khó xử của Cố Kim An, kịp thời lên tiếng giải vây cho hắn.
Kim An có một người huynh đệ tốt như mình thật là phúc khí tu luyện từ kiếp trước a!
Đại đội trưởng suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Kiến Quân nói cũng có lý, cười mắng Lý Kiến Quân hai câu, chuyện này liền dừng lại.
... ==============================HẾT-213=============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận