Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 126: Ô Long (length: 7458)

Vương thúc hôm nay về thôn, trên xe bò chở thêm ba người khách lạ, ba người này đến nhà lão Cố, nghe nói là bạn của Cố Vệ Dân.
Vừa hay Cố phụ cũng ở trên xe, Vương thúc nghĩ xe bò chen chúc một chút cũng có thể ngồi được, liền tiện thể kéo lên.
Báo Ca ba người ăn cơm xong, liền theo lộ tuyến Tô Mang chỉ, tính toán đi nhà lão Cố, đến đầu trấn vừa lúc nhìn thấy có xe bò, sau khi hỏi thăm, biết được cùng bọn họ chung một đích đến.
Mấy ngày bôn ba làm ba người mệt mỏi rã rời, có xe bò dù sao cũng dễ chịu hơn tự mình đi bộ.
Trên xe bò, Cố phụ có một bụng lời muốn hỏi ba người khách lạ này, nhưng nhìn bộ dạng ba người mặt mày trầm ngâm rõ ràng không muốn nói nhiều, hơn nữa trên xe bò người đông miệng tạp, bao nhiêu thắc mắc ông cũng đành nuốt xuống.
Mãi mới về đến thôn, Cố phụ lo lắng bất an xuống xe bò, chào hỏi Báo Ca ba người đi theo về nhà.
Đoạn đường về nhà cuối cùng phá vỡ im lặng, chờ không nhìn thấy người ngoài, Cố phụ nhịn không được hỏi:
"Mấy vị đồng chí, các cậu nói là Lão tam nhà tôi... Cũng chính là Vệ Dân bảo các cậu đến tìm tôi à?"
"Ân." Báo Ca mặt trầm ngâm trả lời.
"Nó có chuyện gì sao?" Cố phụ lo lắng hỏi, mấy ngày nay ông bất an trong lòng, cứ có cảm giác chuyện không tốt sắp xảy ra.
Nhìn ba người xa lạ đột nhiên tìm đến mình, Cố phụ bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Báo Ca cau mày nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói:
"Chúng ta vẫn là về nhà rồi nói sau!"
Báo Ca làm người luôn cảnh giác, có lẽ do liên quan đến thân phận của hắn, hắn thấy ở bên ngoài đúng là không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Cố phụ nghe vậy, dừng lại, cười xin lỗi, nuốt xuống những thắc mắc trong lòng, đi trước dẫn đường.
Về đến nhà, Cố phụ đóng cổng viện, dẫn ba người vào nhà chính, phân phó Cố nhị tẩu đi rót nước, lại nói với Cố mẫu đang ở một bên, bảo đi làm chút đồ ăn ngon.
Những người khác trong nhà họ Cố đã ăn cơm trưa, phần cơm của Cố phụ cũng để lại trong nồi ở phòng bếp, chỉ chờ ông về ăn.
Nghe Cố phụ nói phải làm cơm, còn phải làm cho tốt, Cố mẫu có chút không vui, trong nhà điều kiện thế nào lão nhân không phải không biết, làm sao làm được cơm ngon? Lấy gì mà làm? Còn nữa, ba người ông mang về là ai? Chẳng lẽ cơm là làm cho ba người này?
Cố mẫu đầy bụng nghi hoặc, chần chừ không muốn động đậy.
Chờ Cố nhị tẩu bưng nước lên, Cố mẫu vẫn chưa động, Cố phụ lập tức nổi giận.
Trong lòng mắng thầm, lão bà c·h·ế·t tiệt này không biết nhìn tình huống gì, ba người này là vì Lão tam mà đến, bà ta lúc này còn gây thêm phiền phức?
"Nhanh đi nấu cơm!" Cố phụ mặt trầm xuống lạnh lùng nói.
Thấy Cố phụ nổi giận, Cố mẫu không cam lòng đi phòng bếp, đi ngang qua gian phòng Cố đại tẩu, thuận tiện gọi luôn Cố đại tẩu.
Cái bà nương lười biếng này, một ngày chỉ biết ăn, khách đến nhà phải làm cơm mà sao nàng ta không có chút nhãn lực nào hết.
Mệt mỏi mấy ngày, Cố đại tẩu vừa thu dọn xong phòng bếp đang định nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại bị Cố mẫu mắng chửi.
Cố đại tẩu: "..."
Cuối cùng, Cố đại tẩu chỉ có thể từ trên giường đứng lên, trong lòng chửi rủa xuống giường lò mang giày đi phòng bếp.
Nếu không phải hai ngày trước nàng ta phạm sai lầm, bị Cố mẫu gõ, thì hôm nay thế nào cũng phản kháng một chút.
Cố đại tẩu khổ tâm a, từ khi Tô Mang phân gia dọn ra ngoài, nàng ta thành Tô Mang thứ hai trong nhà, việc nặng, việc dơ trong nhà đều đến tay nàng ta, mà nhà lão nhị lanh lợi chưa bao giờ đụng vào!
Trong phòng bếp, Cố mẫu chỉ huy Cố đại tẩu nấu cơm, còn Cố nhị tẩu rót nước xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao bà bà không chỉ đích danh bảo nàng ta nấu cơm, nàng ta cần gì phải lấy lòng.
Bên này nhà chính, Cố phụ chào hỏi Báo Ca ba người ngồi xuống uống nước, đuổi những người khác đi, ông tiến lên đóng cửa lại.
"Đồng chí, Lão tam nhà chúng tôi nhờ các cậu đến tìm tôi là có chuyện gì sao?" Cố phụ lo lắng hỏi Báo Ca.
Cố phụ cũng là người có nhãn lực, vừa nhìn ông liền thấy trong ba người, vị đồng chí vẻ mặt nghiêm túc này là người cầm đầu.
Báo Ca nghe vậy, đứng lên từ ghế, thò tay vào trong lòng lấy ra một vật được bọc trong bao vải bố đưa tới trước mặt Cố phụ.
"Đây là đồ của Cố Vệ Dân." Báo Ca mở miệng nói.
Cố phụ nhìn đồ vật Báo Ca lấy ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy vài cái, ông nhận ra đồ vật trong tay Báo Ca, đó là vật Lão tam của ông mang theo bên mình từ nhỏ.
Cố phụ không biết nghĩ tới điều gì, nước mắt lập tức dàn dụa, ông run run tay nhận lấy đồ vật trong tay Báo Ca, giọng khàn khàn hỏi:
"Đồng... Đồng chí, Lão tam... Nó khi nào trở về?"
Cố phụ nghĩ thầm, đứa con mà ông luôn lấy làm kiêu hãnh cứ thế mà đi, t·h·i thể cũng phải đưa về chứ, đây là quê nhà của nó a!
Báo Ca ba người khó hiểu nhìn Cố phụ khóc không ngừng, quá phận k·í·c·h động, nghĩ thầm, lão nhân này sao lại cảm tính như vậy, con trai ông ta chỉ nhờ bọn họ đưa đồ vật cá nhân cho ông, sợ lão nhân không tin, thế mà phản ứng của ông ta lại như vậy?
Chẳng lẽ là lão nhân thấy vật này nhớ người, nhớ Cố Vệ Dân đang ở bên ngoài?
Người ở nơi này thật là kỳ quái, nhớ con đến mức khóc, bọn họ vẫn là lần đầu gặp.
Báo Ca ngượng ngùng ho một tiếng, nói:
"Con trai ông tạm thời không về được, trước mắt nó không có cách nào về."
Theo Báo Ca hiểu, Cố Vệ Dân đã bị ngưng chức, hắn lúc này khẳng định không về được, nếu có trở về thì cũng không toàn vẹn!
Cố phụ nghe vậy, ngã ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa, lòng đau như cắt.
Con của ông, đứa con mà ông lấy làm kiêu hãnh, tuổi còn trẻ mà đã ra đi, giờ đến t·h·i thể cũng không tìm thấy!
Cố phụ quá mức bi thương, ôm n·g·ự·c, nghiêng đầu ngã xuống đất.
Toàn bộ hành trình mộng bức ba người: "..."
"Báo Ca, này... Lão nhân này làm sao?" Nhị Cẩu nghi hoặc hỏi.
Bọn họ có làm gì đâu, lão nhân này sao khóc một hồi liền ngã ra?
Báo Ca cau mày, không vui nói:
"Ngươi đi xem!"
Báo Ca trong lòng cũng có nhiều nghi vấn, lão nhân này quá kỳ quái.
Nhị Cẩu nghe vậy, chậm rãi tiến lên, cúi người, hai ngón tay đặt dưới mũi Cố phụ dò xét hơi thở, sau đó quay đầu vui mừng nói với Báo Ca:
"Báo Ca, còn sống!"
Báo Ca nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lão nhân này nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng khó thoát liên quan.
"Cứu tỉnh ông ta!" Báo Ca mặt trầm ngâm phân phó nói.
Nhị Cẩu nhận lệnh, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, quay đầu thò tay vào giữa trán Cố phụ, ở huyệt nhân tr·u·ng hung hăng bấm một cái.
Một lúc lâu sau, Cố phụ mới từ từ tỉnh lại.
Không đợi Cố phụ mở miệng, Báo Ca đã hỏi trước:
"Đại thúc, sao ông đột nhiên ngất đi?"
Cố phụ vừa nghĩ đến Cố Vệ Dân không còn, nước mắt lại không kìm được trào ra, cố gắng bình tĩnh cảm xúc một chút, mới chua xót hỏi:
"Đồng chí, cậu nói thật cho tôi biết, t·h·i thể con trai tôi... có phải không tìm được?"
Báo Ca ba người nghe vậy, sửng sốt tại chỗ.
Phản ứng kịp, ba người đều là vẻ mặt không nói nên lời, lão nhân này sức tưởng tượng thật phong phú!
==============================END-126============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận