Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 373: Ta đã sớm biết (length: 7502)

Trên đường về nhà, Cố Kim An một tay nắm chặt tay Tô Mang, lực có hơi mạnh, Tô Mang không thoải mái, nhíu nhíu mày.
Nghiêng đầu liếc nhìn Cố Kim An mặt đang trầm xuống, không nói một lời, trong lòng "lộp bộp", đây là đang giận sao?
Hôm nay chuyện này nàng quả thật đã hành động xúc động, khiến Cố Kim An phải lo lắng, hắn tức giận cũng là chuyện bình thường.
Đưa ra một tay còn lại kéo kéo tay áo Cố Kim An, Cố Kim An nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn nàng, nhưng không có ý định mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng là một trường hợp rất nghiêm túc, Tô Mang lại rất muốn cười, khóe miệng cong cong, cố gắng khống chế ý cười nơi khóe miệng, nàng sợ cười ra tiếng, Cố Kim An sẽ càng tức giận.
Bất quá, Cố Kim An lúc này có vẻ tức giận thật sự rất đáng cười.
Người khác tức giận ít nhiều sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, mà Cố Kim An tức giận như là đang hờn dỗi, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.
Ho nhẹ một tiếng, "Cái kia... Ngươi có phải hay không còn đang giận?"
Cố Kim An dừng bước, căng thẳng một trương tuấn tú, trong ánh mắt mang theo một chút ủy khuất, bình tĩnh nhìn nàng, đôi môi mỏng mím lại, giọng nói trầm thấp, từ tính không giống ngày thường trấn định.
"Tức phụ, hôm nay ngươi dọa ta !" Đến bây giờ tim hắn vẫn còn đập thình thịch.
Hắn không dám nghĩ, nếu như tức phụ uống phải chén nước bị hạ dược kia thì sẽ như thế nào? Đứa bé trong bụng lại sẽ thế nào?
Tô Mang ngẩn người, nhìn trong ánh mắt Cố Kim An hoảng sợ, run rẩy...
Tự biết đuối lý, thái độ nhận sai tốt, không khỏi đoan chính thái độ, vẻ mặt thành thật cam đoan.
"Ta sai rồi, ta về sau nhất định sẽ không tự tiện chủ trương, gặp chuyện nhất định sẽ tìm ngươi để thương lượng.
Bất quá, hôm nay chuyện này phát sinh quá đột ngột, ta cũng không kịp tìm ngươi để thương lượng.
Ngươi... Ngươi đừng giận có được không?" Tô Mang chớp đôi mắt to sáng ngời, bình tĩnh nhìn Cố Kim An, tay bị hắn nắm chặt kia còn lắc lắc cánh tay hắn.
Cố Kim An nhìn Tô Mang như vậy, làm sao còn nhẫn tâm tức giận.
Hắn kỳ thật cũng không phải giận tức phụ, hắn là giận chính mình, giận những kẻ muốn hãm hại tức phụ.
Nghe được có người muốn kê đơn hãm hại tức phụ, một khắc kia tim hắn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, may mà tức phụ không có việc gì, nếu không, hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cũng chính vào một khắc kia, hắn mới phát giác được sự nhỏ yếu của bản thân, hắn bức thiết muốn cho chính mình trở nên mạnh mẽ.
Nếu như mình trở nên mạnh mẽ, có phải hay không sẽ không còn ai dám có ý xấu với những người bên cạnh hắn.
Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên một vòng kiên định, đối diện với đôi mắt to vô tội của Tô Mang, ánh mắt lại thay đổi bằng sự cưng chiều, hít sâu một hơi, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Tức phụ, về sau không được dọa ta."
Tô Mang khẽ gật đầu, "Ân, sẽ không."
Trong lòng thì đang rối rắm, bí mật trên người mình có nên nói cho Cố Kim An biết không? Vừa rồi trong mắt hắn hoảng sợ cùng sợ hãi đột nhiên lại xúc động đến nàng.
Mãi cho đến khi về nhà, Tô Mang vẫn chưa nghĩ ra có nên đem bí mật của mình nói cho Cố Kim An hay không.
Sự thay đổi của Tô Mang, Cố Kim An tất nhiên là đã nhận ra, hắn không lên tiếng quấy rầy nàng.
Kỳ thật rất nhiều chuyện không chịu nổi suy xét kỹ, tỷ như việc Quý Vũ Nhu đưa cho tức phụ chén nước có bỏ thuốc, đã bị tức phụ vụng trộm đổ đi, vậy, tức phụ đưa cho Cố Vệ Dân chén nước có bỏ thuốc, thuốc kia lại từ đâu mà có.
Con ngươi Cố Kim An lóe lóe, trong lòng dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
Hắn sợ, hắn sợ có một ngày tức phụ sẽ lặng yên không một tiếng động rời bỏ hắn.
Kỳ thật, hắn đã sớm biết tức phụ có bí mật gạt mình.
Trong nhà bỗng dưng lại có thêm một vài thứ, tức phụ tự cho là làm rất cẩn thận, kỳ thật hắn đã sớm phát hiện.
Trong vại bột mì sẽ đột nhiên có thêm một ít bột mì, trong thùng gạo cũng sẽ đột nhiên có thêm một ít gạo, giống như lương thực trong nhà hắn vẫn luôn lấy mãi không hết.
Còn có phương thuốc làm sản phẩm dưỡng da của tức phụ, hắn không tin lý do thoái thác của tức phụ, cái gì mà khi còn nhỏ lão nãi nãi nói cho nàng biết, bất quá chỉ là tức phụ tìm cớ mà thôi.
Trí nhớ của một người không thể nào tốt như vậy, tức phụ khi đó mới lớn bao nhiêu, nhiều năm trôi qua như vậy, ký ức khắc sâu đến mấy lời nói cũng đã quên gần hết.
Còn nữa, một người không thể nào có sự biến đổi lớn đến thế.
Mấy ngày nay tức phụ theo hắn cùng nhau học tập, nàng nói năng lực học tập còn mạnh hơn cả bản thân mình, đặc biệt là phát âm ngoại ngữ, so với âm thanh của máy ghi âm còn chuẩn hơn, giống như nàng trước kia đã từng học qua ngoại ngữ.
Con ngươi Cố Kim An tối sầm lại, đỡ Tô Mang vào buồng trong.
"Tức phụ, ngươi lên giường trước đi, ta đi nhóm lò sưởi."
Buổi sáng đi gấp, lò sưởi trong nhà còn chưa đốt, trong phòng tử lạnh lẽo.
Tô Mang lên tiếng, tâm trạng không vui.
Cố Kim An dừng bước chân, trong mắt thần sắc không rõ, tại chỗ sửng sốt một hồi, mới đi ra ngoài cửa tìm gỗ nhóm lửa.
Lò sưởi được đốt lên, trong phòng dần dần ấm áp.
Cố Kim An lại pha cho Tô Mang một chén sữa mạch nha.
"Tức phụ, ngươi uống trước một chút sữa mạch nha, cẩn thận nóng, ta đi nấu cơm cho ngươi." Trên yến tiệc đồ ăn tức phụ cơ bản không hề động đũa, một buổi sáng trôi qua, nàng khẳng định đã đói bụng.
Tô Mang từng ngụm nhỏ uống sữa mạch nha trong bát, ấm áp, uống vào trong dạ dày, dạ dày lập tức ấm lên, trong lòng rối rắm khó hiểu ban nãy cũng không còn.
"Ta không đói bụng, ngươi không cần đi làm cơm trước, ngươi ngồi xuống, ta có việc muốn nói với ngươi."
Bí mật trên người nàng không thể giấu được cả đời, so với việc để người mình quan tâm phải lo lắng, sợ hãi cho mình, không bằng nói rõ ra.
Nàng tin tưởng Cố Kim An, tin tưởng hắn đối với mình là thật lòng.
Cố Kim An thân thể cứng đờ, hắn tựa hồ biết tức phụ muốn nói gì?
Rất kỳ quái, trong lòng bỗng nhiên lại an định.
Theo lời nói của Tô Mang, ngồi xuống mép giường, chờ Tô Mang uống xong sữa mạch nha trong bát, nhận lấy bát không, đặt lên trên bàn ở một bên, lúc này mới mở miệng.
"Tức phụ, ngươi muốn nói gì?" Ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Mang, nhiệt độ trong mắt thiêu đốt Tô Mang.
Tô Mang sờ sờ vị trí ngực, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười.
Nàng nên nói ra bí mật này sớm hơn.
"Ta... Kỳ thật, ta không phải Tô Mang, không phải, ta là Tô Mang, bất quá không phải là Tô Mang trước kia." Nàng cũng không biết nên giải thích thế nào cho Cố Kim An.
Hồn xuyên? Xuyên thư? Loại chuyện huyền huyễn này, chính bản thân nàng còn không dám tin tưởng, huống chi là Cố Kim An?
Khóe môi Cố Kim An chậm rãi cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trút được gánh nặng, buông lỏng xuống.
Trong mắt dường như có ánh sao, đặc biệt sáng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tô Mang, đôi môi mỏng khẽ mở.
"Ta đã sớm biết."
Tô Mang: "..."
"Ngươi... Khi nào thì biết?" Vậy ra mình rối rắm là dư thừa, bản thân sớm đã lộ tẩy, người ta đã sớm biết?
Cố Kim An bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Mang, ý cười nơi khóe miệng cũng thu lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tức phụ, ngươi sẽ không đột nhiên rời đi chứ?"
Tô Mang: "..."
"Sẽ không đi? !" Nguyên chủ đã không còn, nàng chắc chắn sẽ không đột nhiên trở về cùng nàng tranh đoạt thân thể.
Cố Kim An dừng một chút, nhẹ nhíu mày.
"Tức phụ, ngươi có thể kể cho ta nghe một chút chuyện ở thế giới của ngươi không?"
Tô Mang: "..."
Vậy ra đều đã đoán ra mình đến từ thế giới kia?!
==============================END-373============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận