Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 338: Tưởng Hạo hoài nghi Cố Vệ Dân cùng Quý Vũ Nhu (length: 8655)

Cố Vệ Dân và Tưởng Hạo đẩy xe đạp đi ở phía sau, Tưởng Viện Viện và Quý Vũ Nhu khoác tay nhau đi ở phía trước.
Tưởng Hạo nhìn hai người phía trước thân thiết như keo sơn, ánh mắt tối sầm lại.
"Viện Viện và thanh niên trí thức Quý quan hệ thế nào lại tốt như vậy?"
Cố Vệ Dân sửng sốt, theo ánh mắt Tưởng Hạo nhìn sang, cười nói.
"Chuyện này còn có chút liên quan đến ta."
Tưởng Hạo dừng lại, khựng bước chân, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Vệ Dân.
Hắn vừa mới nói lời kia là có ý gì? Cái gì gọi là có chút liên quan đến hắn? Thật chẳng lẽ là như hắn đang nghĩ.
Cố Vệ Dân thấy Tưởng Hạo dừng lại không đi, hắn cũng dừng theo, không hiểu hỏi.
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Tưởng Hạo đáy mắt bốc lên một cơn tức giận, nghiến răng hỏi.
"Ngươi vừa mới nói lời kia là có ý gì? Thanh niên trí thức Quý rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi?"
Nhìn thấy cơn giận trong mắt Tưởng Hạo, Cố Vệ Dân ngây ngẩn cả người, khác với vẻ âm trầm của Tưởng Trạm, Tưởng Hạo tức giận là biểu lộ ra ngoài.
"Nhị... Nhị ca, huynh làm sao vậy?"
Hắn hình như không nói gì không thích hợp chứ? !
Tưởng Hạo trợn mắt nghiến răng nhìn Cố Vệ Dân, từng câu từng chữ lặp lại lời nói vừa rồi.
"Cố Vệ Dân, ngươi và thanh niên trí thức Quý rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cố Vệ Dân giờ mới hiểu được cơn giận của Tưởng Hạo từ đâu mà đến, thật đúng là hiểu lầm lớn, không khỏi có chút bật cười, nhanh chóng mở miệng giải thích.
"Nhị ca, huynh hiểu lầm rồi, ta và thanh niên trí thức Quý không phải như huynh nghĩ, là... , chính là trước kia ta đã cứu thanh niên trí thức Quý một lần, nàng cảm kích ta, huynh đừng nghĩ nhiều, nàng đối với ta chỉ là tình cảm huynh trưởng, sau này... Lại hợp ý với Viện Viện, hai người liền chơi cùng nhau, ta thấy Viện Viện ở trong thôn cũng không có người nói chuyện, nghĩ giao hảo cùng thanh niên trí thức Quý cũng không tệ, ít nhất nàng không cô đơn."
Nghe Cố Vệ Dân giải thích, tâm tình Tưởng Hạo thả lỏng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu, hắn cảm thấy ánh mắt thanh niên trí thức Quý nhìn Cố Vệ Dân không giống như ánh mắt của một người muội muội nhìn ca ca.
Bất quá, đối diện với ánh mắt thẳng thắn vô tư của Cố Vệ Dân, nghi vấn trong lòng chỉ có thể lưu lại đáy lòng, nghĩ tự mình sẽ tìm một cơ hội thích hợp để thử.
Cố Vệ Dân nhìn ánh mắt hoài nghi của Tưởng Hạo, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.
"Nhị ca, huynh thật sự suy nghĩ nhiều, Viện Viện còn định tác hợp huynh và thanh niên trí thức Quý, muội ấy cảm thấy hai người rất xứng đôi." Nói không chừng thanh niên trí thức Quý về sau sẽ là nhị cữu tẩu của mình.
Tưởng Hạo nghe vậy khóe miệng giật giật, hắn tuổi tác không nhỏ, cũng đến thời điểm lấy vợ sinh con, bất quá, làm muội muội giới thiệu đối tượng cho ca ca thật sự thích hợp sao?
Hơn nữa, hắn đối với thanh niên trí thức Quý cũng không có ý tứ nam nữ.
Về sau thê tử của hắn phải là chính mình tự mình lựa chọn tán thành, cũng không thể pha tạp mặt khác, hắn sở dĩ kết hôn cũng chỉ là bởi vì tình cảm.
Hôn nhân của đại ca Giang Trạm cho hắn bài học rất sâu sắc.
Lấy vợ nhất định phải cưới một người cùng mình tâm ý tương thông.
Phía trước Tưởng Viện Viện và Quý Vũ Nhu đang đi, phát hiện hai người phía sau không có theo kịp, dừng bước chân, quay đầu lại gọi hai người phía sau.
"Vệ Dân ca, Nhị ca, hai người nói gì thế?" Trò chuyện nghiêm túc như vậy, đến cả đi bộ cũng quên.
Cố Vệ Dân cười trả lời một câu.
"Chỉ tùy tiện tâm sự thôi."
Nói xong đẩy xe đạp bước nhanh về phía trước, dù sao hắn không thẹn với lương tâm, tùy Tưởng Hạo như thế nào suy nghĩ.
Tưởng Hạo đè nén nghi hoặc trong lòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ý cười trong trẻo của Tưởng Viện Viện, khẽ than một tiếng, trên mặt treo lên nụ cười thường ngày, cũng nhanh chóng đuổi theo mấy người phía trước.
Đi đến bưu cục gửi thư trước, bốn người lại đi đến cung tiêu xã.
Cố Vệ Dân hôm nay tâm tình không tệ, lại có Tưởng Hạo nhị cữu ca ở đây, đối với Tưởng Viện Viện phi thường hào phóng, chỉ vào quầy hàng trong cung tiêu xã một loạt đồ ăn ngon, ngang tàng nói.
"Viện Viện, muội thích ăn cái gì, ta liền mua cái đó? Đừng lo lắng tiền, ta có!" Hôm nay đi chợ đen kiếm được hơn mười đồng, đầy đủ cho Viện Viện mua đồ.
Tưởng Viện Viện nghe vậy cười cong đôi mắt, Điềm Điềm "Ân" một tiếng, bắt đầu kéo cánh tay Quý Vũ Nhu đi dạo trước quầy hàng.
Cuối cùng nàng chọn hai bao điểm tâm, một tấm vải, điểm tâm là cho nàng chọn, vải là dùng để may quần áo cho đứa bé trong bụng.
"Vũ Nhu muội muội, muội thấy hoa sắc này thế nào? Có thích hợp cho tiểu hài nhi mặc không?"
Quý Vũ Nhu cảm xúc không cao tùy ý phụ họa hai câu.
Nàng hiện tại hận không thể xé xác Tưởng Viện Viện, vậy còn có tâm tư giúp nàng chọn lựa vải vóc.
Tưởng Viện Viện đắm chìm ở trong vui sướng của mình, hoàn toàn không nhận thấy được Quý Vũ Nhu không vui. Tiếp tục vui sướng lựa chọn vải vóc, cuối cùng chọn một khối vải vóc màu xanh! Nam hài tử liền thích hợp mặc màu sắc này.
"Vũ Nhu muội muội, muội muốn mua cái gì?"
Thanh âm của Tưởng Viện Viện kéo suy nghĩ của Quý Vũ Nhu về, nàng quan sát một vòng quầy hàng, đôi mắt dừng lại ở trên quầy sản phẩm dưỡng da dễ thấy nhất.
Thay đổi bộ dáng ỉu xìu vừa rồi, đôi mắt tỏa sáng chỉ vào sản phẩm dưỡng da trên quầy nói.
"Đồng chí, giúp ta lấy một chút sản phẩm dưỡng da kia."
Hôm nay ở cung tiêu xã trực không phải Lý tỷ. Là một tiểu cô nương khác vừa tới không lâu.
Tiểu cô nương thấy bốn người này quần áo bất phàm, cười đem những thứ Tưởng Viện Viện mua đóng gói lại; lại theo yêu cầu của Quý Vũ Nhu từ trên quầy lấy ra một bình sữa dưỡng da, còn không quên khen Quý Vũ Nhu có mắt nhìn.
"Vị đồng chí này, ngươi có mắt nhìn thật tốt. Đây là sản phẩm tốt nhất của cung tiêu xã chúng ta, rất nhiều nữ đồng chí ở trấn trên đều thích, còn đặc biệt đến cung tiêu xã chúng ta để mua, cung tiêu xã ở những nơi khác không chắc có đâu."
Quý Vũ Nhu cười nhận lấy cái chai, cầm trong tay cẩn thận đánh giá, sau đó lại hỏi ý kiến của Tưởng Viện Viện bên cạnh.
"Viện Viện tỷ, tỷ cảm thấy sản phẩm dưỡng da này thế nào? Ta thấy cùng cửa hàng hữu nghị mua không khác biệt lắm, nếu không, mua cho tỷ một bình nhé."
Tưởng Viện Viện lạnh mặt không trả lời, trong lòng có chút oán trách Quý Vũ Nhu, Vũ Nhu muội muội chẳng lẽ không biết sản phẩm dưỡng da trong tay nàng đang cầm là do xưởng Tô Mang sản xuất sao?
Quý Vũ Nhu không nhận được đáp lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Viện Viện, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Viện Viện, trong lòng cười đắc ý, nàng chính là cố ý chọc giận Tưởng Viện Viện. Tốt nhất là làm nàng ta tức đến động thai khí.
"Viện Viện tỷ, thật xin lỗi, ta... Ta quên tỷ cùng tô... , ta không mua." Quý Vũ Nhu vẻ mặt xin lỗi nói với Tưởng Viện Viện, bộ dáng luống cuống kia, khiến cho Tưởng Viện Viện không thể giữ nổi khuôn mặt lạnh, lòng mềm nhũn, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
"Vũ Nhu muội muội, muội thích thì cứ mua đi!" Dù sao nàng là chết cũng sẽ không dùng thứ gì do Tô Mang làm ra. Ai biết sau khi dùng qua có nát mặt hay không.
"Vẫn là... Vẫn là thôi đi, ta cũng không phải rất thích." Quý Vũ Nhu nói rồi mắt ngậm không nỡ đem sản phẩm dưỡng da trong tay đặt lại lên quầy.
Nàng cũng không phải thật lòng muốn mua, chính là muốn chọc tức Tưởng Viện Viện, để tránh nàng ta cứ luôn ở bên tai mình nhắc đến Cố đại ca.
Tưởng Hạo mua xong đồ của mình, quay đầu, liền nhìn thấy cái chai bị Quý Vũ Nhu đặt lại trên quầy, giơ tay cầm lấy, nhìn nhìn, hỏi Tưởng Viện Viện.
"Viện Viện, muội có muốn mua không? Nhị ca mua cho muội!"
Ai ngờ Tưởng Viện Viện hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Tưởng Hạo im lặng hỏi Quý Vũ Nhu.
"Viện Viện làm sao vậy?"
Quý Vũ Nhu chỉ chỉ cái chai trong tay Tưởng Hạo, lực bất tòng tâm xòe tay.
Tưởng Hạo đành phải đặt ánh mắt trở lại cái chai trong tay, quan sát trên dưới một vòng, cảm thấy loại chai này có chút quen mắt, hình như trước đây hắn đã từng thấy qua ở nhà, nhìn kỹ lại chữ viết trên chai, mới biết được đây là thứ nữ đồng chí dùng ở trên mặt.
Bất quá, Viện Viện vì sao phải sinh khí? Bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên, hỏi người bán hàng trong quầy.
"Đồng chí, vật này của các ngươi là từ đâu tới."
Người bán hàng giọng nói hơi có chút kiêu ngạo, "Đồng chí. Sản phẩm dưỡng da của chúng ta là do xưởng Hồng Tinh đại đội Hồng Tinh sản xuất, ta nói cho ngươi biết, xưởng Hồng Tinh đại đội..."
Tưởng Hạo nghe người bán hàng ba hoa khen ngợi, trong lòng chấn động đồng thời lại có chút phức tạp.
Hắn cũng biết Tưởng Viện Viện sinh khí là có nguyên nhân, bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy Tưởng Viện Viện có chút cố tình gây sự.
==============================END-338============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận