Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 276: Hướng hai vị lão nhân nói Cố Kim An hai người (length: 7962)

Ngô gia lão trạch, đại viện, tiếng còi vừa thổi lên, lão thái thái liền tỉnh lại.
Ở tuổi này, người già thường khó ngủ sâu, trong lòng bà nhớ kỹ tiểu nhi tử cùng đứa cháu trai mới, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức mở mắt. Lão thái thái dọn dẹp rồi xuống giường, lão gia tử cũng không ngủ được, hai người từ sáng sớm đã ở phòng khách chờ đợi.
Ngô tiểu thúc cũng dậy sớm, trong lòng suy nghĩ hôm nay muốn đến cửa hàng hữu nghị mua vài món đồ. Nghe được tiếng còi trong đại viện, đôi mắt lập tức mở ra, từ nhỏ đã quen, khiến hắn dưỡng thành thói quen làm việc không bao giờ trì hoãn.
Thu thập xong xuôi, đi đến cửa cầu thang, nhìn thấy lão gia tử cùng lão thái thái đã ngồi ở phòng khách, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân hai người dậy sớm, nhất thời có chút phức tạp.
Lão thái thái dậy sớm đơn giản là muốn cùng mình hiểu rõ thêm một chút chuyện của Kim An. Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, lão thái thái cùng lão gia tử tuổi đã cao, còn vì đám t·ử nữ mà bận tâm, Ngô tiểu thúc trong lòng có chút áy náy.
Trong lòng cũng quyết định, đợi tình thế tốt hơn một chút, hắn vẫn là nên quay về B thị. Hiện tại không lo lắng cha mẹ thúc giục chuyện thành gia lập thất, nhà gần, thời gian ở cùng cha mẹ sẽ nhiều hơn, lão gia tử, lão thái thái tuổi lớn, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên đời này khó đoán trước nhất chính là chuyện bất ngờ, có lẽ do đã làm cha, nên hiện tại hắn đặc biệt thấu hiểu tấm lòng của những người làm cha làm mẹ.
Lão thái thái nghe được thanh âm từ cửa cầu thang truyền đến, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu nhi tử một thân nghiêm chỉnh xuất hiện, mặt bà lập tức tươi như hoa.
"Lão tiểu, đứng lên đi con, tối qua ngủ có ngon giấc không?" Bà từ trên ghế sô pha đứng lên, hướng về phía cửa cầu thang.
Lão gia tử đang xem báo, bất mãn thấp giọng lẩm bẩm:
"Đều đã lớn tuổi mà còn vội vàng hấp tấp như vậy, ngươi ngồi chờ không được sao? Thế nào mà phải đi qua nghênh, nó có phải k·h·á·ch nhân đâu, không biết tự mình đi tới sao?"
Lão thái thái nghe vậy bĩu môi, bước chân không hề chần chừ, con trai của bà, bà thích nghênh đón thì nghênh đón, người khác không có quyền xen vào, kể cả lão nhân.
Đừng tưởng bà không biết, lão gia tử trong lòng cũng rất nôn nóng, tối qua cả đêm trằn trọc mấy lần, ngủ không được yên giấc.
Hừ, cứ để cho ông ấy mạnh miệng.
Ngô tiểu thúc hai ba bước đi xuống lầu, đỡ lão thái thái đi đến trên ghế sô pha ngồi xuống, ngoài miệng đáp lại:
"Nương, ta ngủ rất ngon."
Nói xong, hướng về phía lão gia tử đang ngồi trên ghế sô pha, cầm tờ báo nhìn, chào hỏi:
"Cha!"
Lão gia tử mặt trầm xuống, khẽ gật đầu, đôi mắt không rời khỏi tờ báo.
Ngô tiểu thúc cũng không để ý, lão gia tử thường xuyên như vậy, hắn đã quen.
Lão thái thái không thể chờ đợi được nữa, lôi kéo Ngô tiểu thúc ngồi xuống bên cạnh, rốt cuộc hỏi chuyện mà mình nhớ thương cả đêm.
"Lão tiểu à, con nói cho nương cẩn thận về đứa bé kia, nó trông như thế nào, hiện tại sống có tốt không?"
Ngô tiểu thúc nhìn quanh một vòng, không phát hiện người khác, lúc này mới cùng lão thái thái nói về chuyện của Cố Kim An.
Từ bề ngoài, diện mạo đến chiều cao, cân nặng, cùng với cuộc sống trước mắt, không hề giấu diếm, hướng lão thái thái từng chút một kể lại.
Lão gia tử đang xem báo bên cạnh, tờ báo trong tay đã lâu không động đậy, nếu như quan s·á·t cẩn thận, sẽ phát hiện lão gia tử, người nhìn như không hứng thú, lúc này lỗ tai lại đang vểnh lên thật cao, sợ bỏ sót nội dung cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, đặc biệt là khi nói đến những chuyện liên quan đến Cố Kim An, ngay cả hô hấp cũng khẽ khàng hơn.
Khụ, lão gia tử đúng là người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt làm ra vẻ không quan tâm nhưng thật ra rất để ý (khẩu thị tâm phi).
Nghe tới chuyện Cố Kim An đã thành hôn, lão thái thái cau mày, vẻ mặt tiếc hận, miệng lẩm bẩm:
"Đứa nhỏ mới 20 tuổi, sao lại kết hôn sớm như vậy? Ta còn muốn đợi nó về nhà rồi giới thiệu cho một đối tượng tốt." Cháu gái nhà họ Vương trong đại viện rất được.
Ngô tiểu thúc nghe lão thái thái tính toán, lập tức lên tiếng ngăn lại cái ý nghĩ không đáng tin này.
Kim An rất quan tâm, để ý đến con dâu nó. Mấy lời này không dám nói trước mặt nó, tránh chọc nó mất hứng.
Còn nữa, Tô Mang, người con dâu này không tệ, có đầu óc, có năng lực, không hề kém cạnh so với những cô gái mà lão thái thái nhắm đến.
"Nương, chuyện này sau này khi gặp Kim An cùng vợ nó, người tuyệt đối đừng nhắc tới. Kim An rất để ý vợ nó, lời này của người mà bị Kim An hay vợ nó nghe được, thì sẽ thành chuyện không hay."
Lão thái thái nghe vậy bĩu môi, bà cũng chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, nếu đứa trẻ đã thành gia, bà tuyệt đối không làm chuyện p·h·á hỏng hạnh phúc gia đình của người khác, Ngô gia, từ đời bà đã không có cái gọi là quan niệm về dòng dõi nối dõi tông đường.
"Nương cũng chỉ là cảm khái đôi câu. Nếu hài t·ử đã thành gia, ta tuyệt đối sẽ không chia rẽ chúng nó. Cho dù nương có ý nghĩ đó, thì cha con cũng không đồng ý."
Bị điểm danh, lão gia tử thuận thế buông tờ báo trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Nương con nói đúng. Ngô gia chúng ta quyết không làm những chuyện không có đạo đức. Hài t·ử Ngô gia chúng ta cũng không được phép làm ra những chuyện vứt bỏ người vợ tào khang."
Trong lời miêu tả của Ngô tiểu thúc, lão gia tử đã mặc định coi Tô Mang là một cô gái n·ô·ng thôn đáng thương.
Đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ cực phẩm, không còn người nhà mẹ đẻ, không phải là rất đáng thương hay sao?!
Ngô tiểu thúc tự động bỏ qua chuyện Tô Mang trước đây từng gả cho Cố Vệ Dân. Thứ nhất, hắn cảm thấy không cần thiết, vợ chồng son Kim An hiện tại sống rất tốt, không cần nhắc lại chuyện cũ, hơn nữa, hắn cũng không muốn lão gia tử và lão thái thái bận tâm.
Với tính tình cương trực công chính của lão gia tử và lão thái thái, sau khi nghe xong không tránh khỏi sốt ruột, lo lắng.
"Vâng, cha, con biết, Kim An chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy. Nó đối xử với vợ rất tốt, con dâu Kim An cũng là một người tốt. Đợi hai người gặp, khẳng định sẽ t·h·í·c·h nó."
Tô Mang để lại cho Ngô tiểu thúc ấn tượng không tệ, thông minh, gan dạ, làm người cẩn thận chu đáo, bộ dạng cũng đoan chính, rất xứng đôi với Kim An. Nghe Ngô tiểu thúc đ·á·n·h giá Tô Mang, lão gia tử cùng lão thái thái đều nảy sinh hứng thú với cô.
"Con vừa nói, vợ Kim An ở trong thôn làm cái gì… xưởng?" Lão gia tử đôi mắt lóe lên hỏi.
Ngô tiểu thúc lại cẩn thận nói cho hai vị lão nhân về chuyện của Tô Mang.
Hai vị lão nhân sau khi nghe xong đều hết lời khen ngợi, không nghĩ cháu dâu lại là người lợi hại, ngược lại rất hợp duyên với Ngô gia bọn họ.
Lão thái thái rất t·h·í·c·h những nữ đồng chí quả cảm, đ·ộ·c lập như vậy, trong lòng b·ứ·c thiết mong được gặp mặt đôi vợ chồng son.
Bất tri bất giác, một giờ trôi qua, những người khác trong Ngô gia lục tục xuống lầu.
Ngô tiểu thúc thấy thế lập tức ngậm miệng, lão gia tử lần nữa cầm lấy tờ báo trên bàn xem lại, lão thái thái cũng nuốt xuống những lời vừa định nói.
Đều là người thông minh, có một số việc hiện tại không t·h·í·c·h hợp nói ra.
Ngô Thế Phong nhìn ba người ngồi trên ghế sô pha, kinh ngạc nói:
"Cha, nương, tiểu đệ, mọi người dậy sớm thế?" Mấy người này không buồn ngủ sao? Tối qua ngủ muộn như vậy, sáng nay lại dậy sớm như vậy, chậc chậc, tinh lực thật tốt.
"Sớm cái gì mà sớm? Nếu là trước kia, giờ này con đã chạy bộ về rồi." Lão gia tử tức giận đáp lời.
Lão đại mấy năm nay ngày càng buông thả, rời giường cũng ngày càng muộn, so với một lão già như ông còn ngủ nhiều hơn, hoàn toàn không có tinh thần như trước.
Ngô Thế Phong bĩu môi, lão gia tử cũng nói là trước đây, hắn hiện tại đã gần 60, không bằng trước kia là chuyện bình thường.
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, trước mặt lão gia tử, hắn không dám nói ra.
Những người khác trong Ngô gia cũng xuống lầu, lão gia tử lúc này mới bỏ qua cho Ngô Thế Phong.
—END-276—
Bạn cần đăng nhập để bình luận